Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 62: Bất lực, biểu hiện của kẻ thất bại!




Chương 62: Bất lực, biểu hiện của kẻ thất bại!

Giờ khắc này Thẩm Quân đang từng bước, lặng lẽ tiến về Hắc Thác trấn.

Trước đó cùng tổ đội Giang Lãng lên đường, tiến vào nơi này vây bắt Côn Mang Dực Thủ, bốn người khí thế tràn trề. Nhưng đời như trò hề, n·gười c·hết người đi, tan đàn sẻ nghé.

Nàng tay trắng trở về, chỉ may mắn là trên thân không có thương tích nào nghiêm trọng.

Thẩm Quân nhìn lên bầu trời, khuôn mặt bình thản. Sau này thôi thì quay về gia tộc, yên phận làm một cái tu giả bình thường thì hơn, thế giới ngoài kia khắc nghiệt quá!

Bỗng, một đạo kiếm quang đằng sau đánh tới. Thế công vũ bão, kiếm quang chưa tới mà kình khí bức người đã vạt ngang qua.

Thẩm Quân nhanh nhẹn nhảy sang một bên, nàng uyển chuyển quay người, thân thể thanh thoát nhẹ nhàng.

Vừa chạm chân xuống nền đất, một thân ảnh đã ngay trong tầm mắt, kiệt ngạo mắng lớn:

"Thẩm Quân, con khốn kiếp. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi c·hết không toàn thây!"

Người nọ đúng là Lãnh Hào, chỉ khác bộ dáng không còn lãnh ngạo như lúc trước nữa.

Đầu tóc gã rối tung, hai mắt đỏ ngầu. Đáng nói là, trên thân có vài v·ết m·áu lớn, một bên tai đã bị cắt phăng.

Cả một đêm chạy trốn khỏi bầy Tinh Mãng Nhật Lang Câu, khiến gã trả không ít giá. Trên đường còn gặp vô số hung thú tập kích, suýt nữa bỏ cái mạng này.

May mắn làm sao, trên đường quay về lại gặp được Thẩm Quân. Cái cơn giận này không xả, gã sẽ tức mà c·hết mất.

Lãnh Hào cười lạnh lẽo nhìn Thẩm Quân, còn không quên liếm máu trên lưỡi kiếm. Ánh mắt hung tợn kia, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Thẩm Quân thấy người đến thì hoảng sợ, Lãnh Hào là kẻ không biết nói lý. Gã ta là một tên nhìn lợi ích nói chuyện, lại có thù tất báo.



"Lãnh huynh, Ngọc tỷ không phải do ta g·iết. Là các ngươi muốn g·iết Lôi Minh, cho nên hắn ta lừa ngược lại các người thôi!"

Thẩm Quân từng bước lùi lại, nàng không quên lấy ra một cây đàn. Cùng là chiến lực Nhị Liên ngang nhau, chỉ khác Thẩm Quân chủ tu nhạc đạo, hỗ trợ đồng đội. Lãnh Hào lại là sát thủ bài bản, kinh nghiệm sâu dày.

"Hừ… "

Lãnh Hào kích động, gã chẳng buồn nói nhiều vô ích.

Thế rồi, gã lao lên ra chiêu. Thẩm Quân biết mình yếu thế, nàng quán chú linh lực vào cây đàn, gảy đi một nhịp.

Cung đàn vang lên một tiếng, đạo nguyệt quang thanh thoát bay ra. Thẩm Quân lợi dụng lúc Lãnh Hào tránh thoát, nàng tiếp tục gảy ra một khúc.

Lãnh Hào thấy đạo nguyệt quang này đánh tới, gã hung mãnh vung kiếm chém bay. Cung âm v·a c·hạm kiếm khí, choang lên một tiếng thanh thoát, tai của gã đột nhiên tê dại.

Lãnh Hào như bừng tỉnh, chợt khựng lại, cả đêm qua gã chiến đấu không ngừng, mãi lúc sáng nay mới nghỉ ngơi hồi phục chút ít.

Linh nguyên nơi đan cầu chỉ còn bốn phần, mạnh mẽ đối cứng với nàng ta ắt gã phải vong. Những lúc thế này, chơi tiêu hao là không thể.

Tức thì, Lãnh Hào lùi lại, cách nàng ta mười trượng. Gã phong bế hai tai, tránh cho tiếng đàn ảnh hưởng.

Thẩm Quân xưa nay chiến đấu luôn ở sau hỗ trợ, rất ít khi đơn chiến.

Nàng càng hoảng hốt, thế công càng loạn. Nơi đan cầu có sáu thành linh nguyên, vì gảy một khúc Lá Rơi Mùa Thu mà tiêu đi hai phần.

Tới khi thấy Lãnh Hào đứng ở nơi xa, Thẩm Quân bình tâm trở lại đã muộn. Âm luật cấp thấp tác động dựa trên hai yếu tố, một là lượng linh nguyên rót vào nhiều bao nhiêu, lực đạo sẽ mạnh mấy nhiêu.

Hai là, khoảng cách càng gần, ảnh hưởng càng lớn. Ngược lại nhược điểm vẫn có, khoảng cách càng xa, lực công kích sẽ giảm xuống.

Thế công giằng co tiếp diễn, Thẩm Quân đánh gần không được, đánh xa không xong. Không thể không đánh theo trực giác, lực đạo bắt đầu dần loạn.



Lãnh Hào kinh nghiệm hơn nhiều, gã hiểu rõ không có pháp môn toàn diện, chỉ có người hơn người. Gã đang từng bước đánh vào nhược điểm của nàng, chuyển nguy thành an.

Thẩm Quân biết tiếp tục ra chiêu, đối thủ chưa c·hết thì chính bản thân mình đã hết linh nguyên mà c·hết. Thế là, Thẩm Quân xoay người bỏ chạy.

Lão Hào ở xa cười lạnh, gã tung người đuổi theo. Chờ khi khoảng cách hai người đủ gần, bức ép Thẩm Quân ra chiêu, gã sẽ lùi lại.

Du kích thêm vài ba lần nữa, không cần chạm mặt giao chiến, nàng ta vẫn bại.

Thẩm Quân đang chạy vội, chợt thấy khoảng cách hai người đã quá gần, biết là gần càng bất lợi. Tuy nhạc đạo nơi gần phát huy ưu thế, nhưng sát thủ tiếp cận lại nguy hiểm hơn nhiều.

Quả nhiên Lãnh Hào vừa tiếp cận đến cách một trượng, ánh kiếm vun v·út túa ra. Thẩm Quân bất ngờ bị một kiếm, nơi tay trái đã có dòng máu chảy xuống.

Nàng bất đắc dĩ vung đàn ra gẩy một chiêu, Lãnh Hào mau chóng lùi lại, giữ tới khoảng cách.

Những lúc như vậy, Thẩm Quân tiếp tục bỏ chạy. Hi vọng rằng có thể cầm cự được tới phạm vi Hắc Thác trấn, nơi đó coi như an toàn, nhưng nàng đâu biết đã rơi vào bẫy của Lãnh Hào.

Thời gian dần trôi, linh nguyên trên người Thẩm Quân dần cạn. Cứ như thế này, chẳng mấy chốc kết quả đã quá rõ ràng.

"Lãnh huynh, ta đã nói rồi. Ta không g·iết Ngọc tỷ, ngươi g·iết ta cũng có tác dụng gì. Hơn nữa ta đảm bảo, nếu ngày gặp lại Lôi Minh, sẽ ra mặt nói giúp các người đôi câu!"

Tới lúc này Thẩm Quân đã nhận ra tình cảnh của mình không tốt, nàng quay sang mở lời thương lượng. Nào biết Lãnh Hào đâu nghe lọt tai, gã hung hăng cười gằn:

"Khốn kiếp, nếu không phải tại ngươi mềm lòng, tên khốn đó chạy được hay sao? Hiện giờ còn thanh cao mở lời cầu xin, xuống địa ngục đi!"

Lãnh Hào rít gào, gã vung lên thanh kiếm về phía Thẩm Quân. Hôm nay không c·hặt đ·ầu nàng ta, gã quyết không bỏ qua.



Thẩm Quân đã dùng tới năm thành linh nguyên, biết là trước sau gì cũng c·hết. Nàng bất lực buông tay lần nữa, chua chát nhắm mắt.

Nói nhiều vô ích, đã thế... thành toàn cho ngươi vậy!

Thế kiếm Lãnh Hào mạnh mẽ, v·út tới trước mặt Thẩm Quân, gã chờ giây phút này lâu rồi.

Và, đúng khi mũi kiếm chỉ cách trán nàng vài ly, một âm thanh nhàn nhạt vang đến:

"Chẹpp… Ngươi đúng là một kẻ yếu đuối, chỉ biết cam chịu số phận thôi à?"

Giọng nói này lọt vào tai Thẩm Quân, nàng bất giác mở mắt. Chỉ thấy trên một cành cây lớn, Lôi Minh ngán ngẩm đứng đó lắc lắc đầu.

Ánh dương chiếu lên khuôn mặt hắn, cái nhìn lạnh nhạt và bình thản. Cơn gió thổi qua, mái tóc đen tung bay. Thẩm Quân cảm thấy có chút xao xuyến, hai mắt ngây thơ nhìn mãi, không nói lên lời nào….

Người có thể cất lời lúc này, chỉ có Lãnh Hào. Mặt gã xám như tro tàn, thầm mắng một câu c·hết tiệt.

Nhìn ánh mắt Lôi Minh quét tới, trong tâm can gã run lên, lạnh toát sống lưng.

"Người đã nói dẫn ta tới Hắc Thác trấn, giờ lại nuốt lời sao?"

Khóe miệng Lôi Minh khẽ nhếch, tạo thành đường cong hoàn mỹ. Thẩm Quân thế mà lại có ngày đứng trước một tên nam nhân, tim đập chân run, bẽn lẽn nói không thành lời.

Lôi Minh không có để ý nữa, hắn liếc tới Lãnh Hào. Tên này vừa kinh vừa sợ, đã lùi ra một khoảng xa, đang tính lợi dụng chạy đi.

Nhất thời gã thấy Lôi Minh phấn khích nhìn đến, một nói của hắn khiến gã rùng mình:

"Hình như ngươi rất thích chơi trò mèo vờn chuột thì phải? Hôm nay ta chơi cùng ngươi, nhưng mà ngươi chịu khó làm chuột nhé!"

Nói xong, Lôi Minh rút ra một dây xích, dài gần hai trượng. Một đầu gắn mũi câu liêm, ánh lên sắc lạnh. Lôi Minh quay như dây thừng trên đầu, miệng cười ha ha, tiếng cười lạnh lẽo, lanh lảnh bên tai:

"Nào, bắt đầu đi!"

Nói đoạn, Lôi Minh vung ra dây xích, nhằm hướng cổ Lãnh Hào quăng tới….

….