Chương 59: Mỗi kẻ mỗi con đường, tương lai ai biết đi về đâu!
Giang Lãng vừa cất lời, bất ngờ Lãnh Hào đứng lên ngay ngắn, giống như chưa từng biết say rượu là gì.
Nhìn Lôi Minh nằm vật trên đất, miệng cười phớ lớ, ngủ gáy khò khò. Bốn người nhìn nhau, vẫn là Thẩm Quân lên tiếng nói trước:
"Người này sảng khoái, tính khí hiên ngang. Ta đoán không phải người xấu, với tư chất cùng độ tuổi này, ngày sau ắt sẽ thành tài. Cho nên…!"
Thẩm Quân rất rõ ràng ý kiến, Lôi Minh từng cứu nàng một mạng, làm người được dạy có ân tất trả. Chỉ có Lãnh Hào âm trầm, đôi mắt sắc bén của gã lướt qua người Lôi Minh
"Hừ…. Một tên thiếu công tử vắt mũi chưa sạch mà thôi, có cái gì phải sợ!"
Ý tứ của gã càng thêm rõ ràng, người này mang bảo trong túi, lại tin người mù quáng, c·hết cũng đáng thôi.
Tu giả bởi vì tài nguyên, luôn phải đi vào rừng sâu săn bắt hung thú, tìm kiếm dược tài. Mỗi lần như vậy, đều là một lần đánh cược với tính mạng.
Hiện thời nhìn thấy một kẻ mang nhiều chỗ tốt trên người, nếu nói không động tham tâm thì rằng nói láo. Nhưng càng là bậc thế gia, càng cần phải cẩn trọng đường lui.
Như lời Lôi Minh nói, thứ tia thần hồn kia còn ở tại trên người, đây g·iết hắn sẽ phải phí thêm một phen. Chỉ có điều, nhất biến khó địch vạn biến, pháp quyết trên đời luôn có điểm yếu.
Triệt xóa dấu vết là một bước quan trọng cực kì, bằng không bảo vật tới tay cũng không có mạng để dùng.
Giang Lãng sau khi moi móc được thông tin trên người Lôi Minh, gã nhịn không được mà đánh cược một lần. Chỉ có Tiên Ngọc nãy giờ ở bên không có ý kiến, trong lòng nàng khó người hiểu được si tâm.
"Thẩm Quân, ta biết hắn từng cứu ngươi. Nhưng là, hắn không phải người sẽ cưu mang ngươi cả đời. Thành tựu giữa hai bên sau này khỏi nói cũng biết, theo thời gian càng thêm xa cách. Còn chúng ta xác định đời này, có thể bước vào Tam Liên cảnh đã là nhân sinh hữu hạnh cả rồi. Cho dù có kết bằng hữu với hắn bây giờ, liệu sau này gặp lại, hắn còn nhớ tình chúng ta sao? Thời gian sẽ làm tu giả biến chất, ai rồi cũng phải trưởng thành, phải nhìn lên trên, sẽ không có ai chịu đứng lại vì kẻ bên dưới không thân thích cả. Nghe ta, với tài nguyên của hắn trên người, chúng ta sẽ không cần vất vả trong cả năm tới. Có khi hắn mang theo dị bảo trân quý, cơ hội để chúng ta bước vào Tam Liên lại ngắn thêm một đoạn….!"
Giang Lãng bắt đầu thuyết phục Thẩm Quân, ban đầu gã còn kiêng kị. Phần lớn chưa nắm rõ lai lịch đối phương, hiện giờ... Âu cũng là Lôi Minh vô ý đưa ra dụ hoặc quá lớn, khiến gã không thể không nổi sát tâm.
Thẩm Quân vốn biết biểu quyết trước sau không lại, nàng chỉ đành nói:
"Ta biết không ngăn được các ngươi, nhưng làm người phải có nguyên tắc. Giới hạn của ta có ơn tất báo. Nay lại vì tài nguyên mà g·iết ân nhân, chuyện này ta không thể làm. Được rồi, coi như ta không biết gì cả, sau khi trở về Hắc Thác trấn, chúng ta mỗi người mỗi nơi!"
Thẩm Quân ảo não nói lời, nàng tiếc nuối rất nhiều. Có thể gia nhập một đội nhóm ăn ý, khó khăn biết chừng nào.
Nhưng giờ này thì không thể, nàng không ngăn cẳn được bọn họ, thì càng không thể ngày sau vui vẻ với người sẽ g·iết ân nhân của mình. Cho nên, sau lần hợp tác này, Thẩm Quân đã nghĩ tới tình cảnh, cân nhắc gia nhập một hội nhóm khác.
Nàng tin tưởng mọi người, nhưng vạn phần lại không ngờ tới. Vừa nói ra lời kia, thần sắc Lãnh Hào chợt không tốt.
Giang Lãng cười khoát tay, vội gạt đi nói:
"Quân muội cứ bình tĩnh, chuyện này chờ sau khi quay về tính tiếp, hiện tại nên nghĩ cách giải quyết chuyện này cho thật tốt!"
Sau gã lại quay sang hai người hỏi:
"Ngươi đã có chủ ý gì chưa?"
Tiên Ngọc im lặng nãy giờ, hiện lên tiếng:
"Hiện tại hắn đã say lắm, muốn g·iết thật quá dễ dàng. Đáng ngại chỉ sợ trên người có đồ vật truy tung kia, gây cho chúng ta rắc rối không cần thiết sau này. Chi bằng, chúng ta lùa tới một đàn hung thú…!"
Chiêu g·iết người đổ tội này của Tiên Ngọc quá tốt, tu giả đi vào rừng núi lịch lãm, bị hung g·iết hại là chuyện hàng ngày xảy ra.
Lợi dụng điều này, đưa tới một đám thì đến lúc đó, thủ đoạn nào cũng không thể tra ra trên đầu bọn họ được.
Cẩn trọng một chút, dùng hung thú bên ngoài vẫn hơn, ba người nhanh chóng đi thẳng ra ngoài, chỉ còn Thẩm Quân liếc qua Lôi Minh. Nói đoạn, nàng cũng rời theo, bóng lưng khuất sau cửa hang.
Ra tới bên ngoài vài bước, Giang Lãng bèn nói với Tiên Ngọc:
"Ta và Lãnh Hào đi tìm kiếm hung thú dụ tới, hai người các ngươi ở đây canh chừng cho tốt. Nếu là tên kia tỉnh dậy, chớ có ra tay vội vàng, chờ chúng ta quay lại!"
Nói đoạn gã còn âm thầm gật đầu với nàng ta, Tiên Ngọc dường như hiểu ra, liền gật lại một cái. Ý tứ rất rõ ràng, nàng không chỉ trông chừng Lôi Minh, còn có...
Giang Lãng xưa kia từng ra mặt mời chào Thẩm Quân vào đội, nay gã buồn bã không muốn chứng kiến cảnh này. Mượn chuyện đi tìm hung thú, coi như là mắt không thấy thì tim không đau.
Lãnh Hào lại khác, trời đêm nguy hiểm, Giang Lãng b·ị t·hương chiến lực thụt giảm, gã đi cùng hỗ trợ lẫn nhau.
Nhìn hai người rời đi không lâu, Thẩm Quân khi này bước đến cạnh bên Tiên Ngọc, lời nói:
"Ngọc tỷ, xưa nay giao tình chúng ta không tốt, người có thể nào nể mặt ta tha cho hắn một mạng hay không?"
Tiên Ngọc đã biết sẽ có một màn này, nàng dửng dưng đáp lại:
"Quân muội, ngươi còn ngây thơ không hiểu trần đời hiểm ác cỡ nào. Thế gian càng hiểm loạn, thực lực càng trở lên đáng quý. Có được nó, chúng ta sẽ có tất cả, không cần phải chịu khổ. Một ngày nào đó, khi ta trở thành lão đại quản lý nơi này, lúc ấy chỉ cần ngồi ăn đếm tiền. Còn muội vẫn phải tiến nhập rừng sâu, đối mặt hiểm nguy hung thú. Lúc ấy, muội sẽ nhận ra, hiện tại quyết định của bản thân ngu ngốc cỡ nào!"
Nói rồi, Tiên Ngọc lại ngước nhìn trời sao, bóng dáng nàng cô quạnh giữa màn đêm tịch mịch. Lời thì thào của nàng, nhẹ nhàng mà lại chứa đầy nghiệt cay:
"Chúng ta thay đổi, không phải bản thân trở thành xấu xa hay ác độc. Chúng ta thay đổi, chỉ vì muốn tương lai sau này tốt đẹp hơn mà thôi…!"
Nhưng là một khắc nàng rơi vào hồi bồi này, bất ngờ nơi cổ nàng truyền đến cảm giác lạnh thấu. Thì ra, Thẩm Quân lợi dụng rút thanh loan nguyệt kiếm, kề lên cổ Tiên Ngọc, chỉ nói:
"Tiên tỷ, chuyện sau này thế nào không ai nói trước được. Muội chỉ biết, hiện tại sống đúng với bản tâm của mình. Có như vậy, sau này mới không hối hận. Haiz... Muội luôn kính trọng tỷ, nhưng là lại không thể làm trái với lương tâm của mình được. Xin tỷ thứ lỗi…!"
Biết mình bị lừa, Tiên Ngọc ý lạnh toát ra, nàng hung hăng nhìn Thẩm Quân, liền đáp:
"Hừ…. Thì ra tình cảm sâu dày bao năm nay của chúng ta, lại không bằng một kẻ mới quen hai ngày. Thẩm Quân, ngươi làm ta thất vọng đấy!"
Một bên ơn đền nghĩa trả, bên kia là đồng đội sát cánh lâu nay. Bên chọn bên bỏ, tiến thoái lưỡng nan. Nỗi khổ này, Thẩm Quân khó mà nói lên thành lời.
Tiên Ngọc thở dài, nàng vứt thanh kiếm xuống đất, buồn tủi nhìn Thẩm Quân nói:
"Được rồi, ta biết khuyên muội lại không ích gì, thật ra mà nói ta cũng chẳng muốn g·iết hắn đâu. Lợi ích chia năm sẻ bảy, đến tay rồi liệu còn được bao nhiêu. Chi bằng kết thêm bằng hữu, với tính cách của Lôi huynh, ngày sau ắt không bỏ chúng ta. Chỉ là muội biết đấy, hai người Giang Lãng đã có ý, chúng ta yếu hơn, khó mà can ngăn….!"
Lời nói Tiên Ngọc thập phần dung động, thiết tha một lời thở dài:
"Bây giờ thì tốt rồi, lát nữa muội cứ cứu hắn mang đi. Còn ta không cần lo lắng, hai người đi rồi ta chỉ cần giả ngất là sẽ ổn thôi!"
Nghe Tiên Ngọc giãi bày, Thẩm Quân gật đầu đồng cảm. Mắt thấy nàng lơ đãng, Tiên Ngọc lại nói:
"Được rồi, coi như ta không nhìn thấy nhìn, muội hãy mang người đi đi. Nhanh lên, hãy đi thật xa trước khi hai người kia trở về. Ngày sau nếu còn duyên tương phùng, ắt sẽ gặp lại!"
"Đa tạ Tiên tỷ, nếu có ngày sau chúng ta gặp lại, ơn này không quên!"
Thẩm Quân cảm kích, hai hàng lệ tuôn, vội vàng thu kiếm chắp tay. Nhưng mà, tới khi quay người định bước vào hang, chỉ thấy nơi sau lưng nhói lên một cái, Thẩm Quân ngã vật ra đất.
Tới khi nhìn lại, mắt thấy Tiên Ngọc lạnh tanh cười khẩy:
"Hừ…. Thẩm Quân, muội hình như chưa bao giờ khắc ghi lời dạy bảo của chúng ta thì phải. Một khi đã nhận định đối phương là kẻ địch, thì không bao giờ được phép tin tưởng lần nữa. Hừ... Đã quên rồi sao?"
…