Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 60: Người chưa từng chết, sao lại biết sẽ không đau?




Chương 60: Người chưa từng chết, sao lại biết sẽ không đau?

"Hừ…. Một khi đã nhận định đối phương là kẻ địch, thì không bao giờ được phép tin tưởng, dù trước đó có là ai. Thẩm Quân, muội hình như chưa bao giờ khắc ghi lời dạy bảo này của chúng ta thì phải?"

Tiên Ngọc chỉ kiếm nơi mặt Thẩm Quân, lạnh nhạt nhớ lại lời dặn năm nào, bất giác nói:

"Người bên cạnh thông minh lại sợ ám toán, sợ bán đứng lúc nào chẳng hay. Nhưng có đồng bạn ngu ngốc bên cạnh, lại sợ mang nợ vào thân, rước tới tai vạ. Chẳng qua... cái gì cũng có giá trị của nó, người khờ như muội thì rất dễ lừa, ha ha... ta phải cảm ơn muội thế nào đây?"

"Ngọc tỷ, người nói không giữ lời….!"

Thẩm Quân thật sự thất vọng, cho đến bây giờ mới nhìn thấu người trước mắt. Nàng có chút hối hận, quá ngây thơ rồi.

"Ha ha… ngươi sao lại không động não một chút chứ? Chúng ta cố ý g·iết người đoạt bảo, để hắn chạy thoát rồi sao biết được quay lại báo thù. Lúc ấy ba người bọn ta phải làm sao đây?"

Thẩm Quân càng cựa mình lùi về sau, Tiên Ngọc càng chĩa mũi kiếm tới, mỗi bước chân hàn khí tỏa ra lạnh ướt tóc mai.

"Chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu. Ba chúng ta g·iết hắn, khổ công dàn dựng vụ án. Vậy thì lẽ nào lại để cho người thấy được bí mật ấy rời đi chứ? Ngốc... Ha ha ha….!"

Thẩm Quân nghe lời nào c·hết tâm lời đó, tính nàng thiện báo, chưa từng nghĩ sẽ bán đứng một ai.

Nhưng mà lòng người khó đoán dễ thay! Chẳng ai có thể nhìn thấu tâm can một ai, càng chẳng biết ngày sau thay đổi ra sao. Cách giữ bí mật tốt nhất chính là, n·gười c·hết không bao giờ hé lộ.

Thẩm Quân cười chua chát, những lời trên nàng sao lại chưa nghĩ đến chứ. Chỉ là nàng tin bọn họ, tin tưởng như chính bản thân mình.

Nào ngờ, tất cả chỉ vì lợi ích mà có thể bán rẻ lương tâm, khốn...

bài học này khắc cốt ghi tâm, nàng nhắm lại đôi mắt, ngăn dòng lệ rơi rơi.

"Chỉ mong kiếp sau luân hồi làm một cơn gió phiêu đãng chân trời, không còn phải lo toan thường ngày nữa....!"

Thấy Thẩm Quân đã cam chịu, mất đi hi vọng, Tiên Ngọc lạnh lùng trầm giọng:

"Chúng ta dù gì cũng là đồng đội ăn ý, ta sẽ nhẹ nhàng giải thoát cho muội, yên tâm là sẽ không đau đâu!"



Khi mà Tiên Ngọc lạnh nhạt giơ lên thanh kiếm thì tất nhiên rồi, anh hùng sẽ luôn có mặt kịp thời để cứu mỹ nhân. Chỉ nghe một giọng cợt nhả phía sau, âm thanh bình đạm, mang đến cả tuyệt vọng lẫn hi vọng:

"Hừ… ngươi đ·ã c·hết lần nào chưa mà biết không đau?" (*)

Tiên Ngọc giật mình thảng thốt, tới khi quay lại chỉ thấy một ánh kiếm xoẹt qua, đầu nàng rơi bộp xuống đất, văng đi một đoạn.

Cùng lúc đó bóng đen vụt đến, một chưởng tung xuống, thần hồn Tiên Ngọc vỡ ra muôn mảnh.

Thẩm Quân nghe được động tĩnh, vừa mở mắt đã thấy Lôi Minh ngồi trên mặt hố, mặt ủ mày chau thì thào:

"Haizz… ta ra tay hình như chưa được nhanh lắm, cũng không biết là nàng ta có cảm giác đau không nữa!"

Nếu có thể, Lôi Minh rất muốn hỏi thử Tiên Ngọc, lúc nàng ta c·hết liệu có thấy đau hay chăng?

"Ngươi… ngươi….!"

Thẩm Quân đứng lên kinh hãi, nàng dựa vào thân cây lắp bắp chỉ tay về phía Lôi Minh. Lúc này cứ nghĩ gã vẫn chưa tỉnh, đang nằm ở bên trong mới đúng chứ.

Nội tâm nàng ngây thơ thật, Hồng Liên nếu là say không biết gì, vậy thì đã không phải là Hồng Liên, ma tiên vang danh năm nào nữa rồi.

Hồng Liên tung tăng bước đến, vỗ vỗ bả vai Thẩm Quân cười hỏi:

"Cô nghĩ rằng ta là một tên ngốc nghếch, không biết gì hay sao? Ha ha… ta nói trước ấy tất cả những gì các người nghe được, đều là lời phịa đấy, có tin hay không?"

Thẩm Quân trước thì không tin, sau một màn này thì tin rồi. Nàng rút ra thanh kiếm thủ thế, nhìn hắn rụt rè.

"Tại sao ngươi lại lừa dối mọi người, ngươi đẩy họ vào tình cảnh này rồi g·iết hại thì vui sao? Ngươi là tên khốn..."

Lôi Minh cười phá lên, hắn lặng lẽ bước đến đứng trước mũi kiếm, khinh khỉnh đáp:

"Bản chất của mỗi người sinh ra là một tờ giấy trắng, tô lên màu gì là lựa chọn của họ. Nếu ngươi giống họ, hẳn ngươi đ·ã c·hết rồi đấy!"



Thấy Thẩm Quân nghệt ra, Lôi Minh chép miệng nói tiếp:

"Ha... Thay vì trách ta, nên trách bọn họ nhìn không thấu thế gian này. Hôm nay chúng ta không c·hết thì bọn họ c·hết, đánh cược thì phải có tâm lý chịu thua. Hơn nữa, ngươi cũng nên cảm ơn ta một tiếng mới phải đạo, người ngây thơ như vậy đi với bọn họ, trước sau gì cũng thiệt thân!"

Lôi Minh dửng dưng giảng giải đạo lý sinh tồn cho Thẩm Quân nghe, nhưng lại cảm thấy bản thân dạo này nói hơi bị nhiều. Chỉ đành gượng gạo, giơ tay vuốt một bên tóc mai, sau đó bước chân chậm rãi kéo xác Tiên Ngọc tiến về một phía, còn không quên nói:

"Đi thôi, không cần phải chờ hai tên kia đâu. Đi lâu như vậy rồi, đêm nay bọn chúng mang được mạng về mới là kì tích đấy!"

Nói rồi Hồng Liên quẳng lại cho Thẩm Quân một viên thuốc nhỏ, ý chỉ uống đi.

Thẩm Quân cảnh giác, hơi chút rụt rè. Nhưng khi nhìn đến gương mặt của Lôi Minh, nàng đành phải thở dài, bất đắc dĩ uống vào.

Nhìn người ta uống giải hương dược, mà thấy như ngươi đang uống độc dược ấy. Thôi quên đi, đêm nay ắt có hung thú náo động, nên đi trước thì hơn.

Lôi Minh chép miệng, hắn quay lại bắt lấy tay Thẩm Quân kéo đi, chả mấy chốc đã không thấy tăm hơi.

Lại nói về Giang Lãng, gã thoăn thoắt đi trong đêm tối, lặng lẽ không tiếng động lớn.

Đi được một đoạn, hung thú nhảy ra đón đánh có không ít, chỉ là lại không phù hợp yêu cầu. Thời gian cấp bách, hai người chỉ đành chia hai người, luân phiên hành động.

Tìm kiếm vài con hung thú như ý, đây không phải chuyện dễ. Gặp phải hung thú cấp thấp, tin tưởng ngày sau gia tộc tên kia ắt sẽ nghi ngờ.

Nhưng tìm hung thú cảnh giới bậc cao, chỉ sợ ngay bản thân gã có đi mà sợ không có về. Cách tốt nhất chính là, dẫn dụ một bầy hung thú, lấy lượng bù chất.

Hung thú theo bầy đàn thường quần chiến, chúng là loài có giác ngộ hi sinh vì tộc đàn. Kiếm tới loại này, hẳn là tốt không thể tốt hơn.

Giang Lãng mò mẫm trong đêm, dựa vào dấu vết tìm hành tung đàn thú quy mô vừa đủ.

Nào ngờ, gã vừa nhảy qua một cành cây, bên tai đã nghe tiếng gió.

Từ đâu đó tăm tối, một nguyệt quang bắn tới. Trong màn đêm u tĩnh, ánh nguyệt như một đốm lửa đỏ lặng lẽ bay đi, phá tan tĩnh mịch đêm đông.



Giang Lãng ực một tiếng, hai mắt mở lớn. Ánh nguyệt nhận này bay đến bất ngờ quá, gã vô thức đổ người tránh kịp.

Ruỳnh một tiếng nhỏ, Giang Lang rơi xuống mặt đất. Cơn đau từ lưng truyền đến, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

"Khốn…!"

Mảnh nguyệt ảnh kia sượt qua mặt gã, kéo lê đi một đường, máu tươi tanh tưởi chảy dài trên gò má. Giang Lãng vội vàng đứng lên thủ thế, thị lực của tu giả Nhị Liên có thể nhìn rõ dưới mười trượng trong đêm.

Nhưng là nơi này cây cối rậm rạp, che khuất tầm mắt của gã. Giang Lãng kinh lịch đầy mình, tuy không thấy h·ung t·hủ ẩn náu nơi nào, nhưng nguyệt ảnh vừa rồi gã đã nhận ra.

Một con Bích Linh Tích cấp 2, dựa theo lực đạo kia không dưới trung giai chút nào. Loài này nhỏ bé, cực khó phát hiện.

Giang Lãng lặng lẽ lùi lại, gã ẩn mình vào nơi thân cây lớn, yên tĩnh quan sát, giống như một con sói rình mồi.

Trên trời cao, áng mây bay bay phủ kín góc trời, che đi ánh trăng đêm nay. Màn đêm yên ắng bất thường, thỉnh thoảng chỉ có cơn gió nhẹ lướt qua, rung rinh từng kẽ lá.

Tu giả có hạn chế nhất định thì hung thú cũng vậy, mỗi loài đều có điểm yếu riêng mình. Mỗi giây trôi qua, từng giọt mồ hôi rơi xuống, gã vẫn yên lặng quan sát.

Bỗng, một ánh nguyệt từ nơi cách gã ba trượng bay đến. Nguyệt ảnh bay đi, xé tan một thân cây nhỏ gần đó.

Giang Lãng tuy đã có đề phòng, nhưng lại không nghĩ con thú kia có thể ẩn sau rặng cây, xác định vị trí tốt đến bất thường tới vậy. Gã nghiêng mình tránh né, chỉ khác lần này đâu có tốt đẹp như thế.

Đạo nguyệt ảnh vụt đi xa thật xa rồi chợt tắt, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng thất thanh của Giang Lãng vang lên, gã bị nguyệt ảnh cắt đứt một tay.

Giang Lãng cảm thấy gặp ma rồi, gã phóng vụt ra khỏi nơi ẩn nấp, tìm đường đào tẩu.

Có đôi khi kẻ đi săn lại trở thành con mồi, ở đời chẳng ai nói trước điều gì.

….

(*) Câu nói này bắt nguồn từ nhân vật A Sinh của bộ phim Kiếm Vũ, cá nhân mình cảm thấy khá thích hợp với tính cách của Hồng Liên trong hoàn cảnh này, cho nên mạn phép được mượn lời thoại.

Nhân đây đa tạ bạn Bacsiquaidi đã nhắc nhở, giúp mình nhớ ra tên phim, đa tạ!

....