Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 58: Kim Linh Hương Tửu!




Chương 58: Kim Linh Hương Tửu!

Hồng Liên vội vàng bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy tiếp. Còn may cảnh giới của nàng không kém nó là bao, thương tổn không nhiều.

Nàng chạy được một đoạn thì gặp phải đám người Giang Lãng đi tới, năm người mười mắt nhìn nhau. Thẩm Quân vui mừng ra mặt, thiện phát chân tâm, thân hình uyển chuyển tiến lên giơ tay mừng rỡ nói:

"Là Lôi huynh đấy à, ngươi làm sao mà lại chật vật vậy? Gặp phải hung thú tập kích sao, có cần chúng ta…!"

Thẩm Quân chưa kịp nói hết câu, Hồng Liên đã chạy ngang qua người, tiện cầm tay nàng kéo đi, miệng vội hô lớn:

"Chạy mau…. Đằng sau có một con Bích Tích Tiên Liên cấp 4…!"

Nụ cười trên môi ba người chợt tắt, cả đám ngơ ngác nhìn lại. Tới khi thấy rõ nơi xa xa kia, một con bọ cánh cam đang bay tới….

"Cái tiên sư….!"

Ba người đứng hình, khóe miệng giật giật, không hẹn co chân chạy theo. Mọe nó, đánh với cấp 3 sơ giai còn chật vật suýt c·hết, so với hung thú cấp 4 thì thôi đi.

Ba người nhằm hướng Lôi Minh mà theo, chạy đã rồi tính tiếp.

Năm người chạy hết cả hơi, một đường không dám ngừng nghỉ, tới gần nửa ngày sau mới dừng lại.

"Lôi huynh, ngươi thế nào mà lại đi trêu chọc con thú ấy thế?"

Cả đám lúc này thấy đã an toàn, liền ngồi lại nghỉ ngơi. Thẩm Quân ở bên tò mò hỏi.

"Ta cũng nào biết được, một đường đi theo hướng mọi người chỉ dẫn, thật không ngờ…!"

Hồng Liên ủ rũ nói ra, ý vị lời này khiến bốn người giật mình.

"Lôi huynh xin đừng hiểu lầm, hướng đó chính xác là đi về Hắc Thác trấn. Chuyện này không hề giả, nếu không phiền chúng ta hiện cũng đang định quay về. Lôi huynh có thể đồng hành, đến lúc đó thật giả như nào tất sẽ rõ ràng!"

Giang Lãng càng hiểu, lòng người đa đoan. Sự tình này chỉ là vô ý mà thôi, nhưng là ảnh hưởng lớn tới uy tín bọn họ. Cả đám đang muốn kết thân với hắn, lý nào lại để hắn hiểu lầm chứ.

Lôi Minh ngoài mặt tính vốn vô tư như lợn, hai bên cười xuề xòa mấy câu là xong chuyện. Hắn cười phất phất tay đáp:

"Đã vậy, ta đành phải làm phiền các vị rồi!"



"Nào có nào có, chiến lực của đạo huynh còn cao hơn chúng ta. Có đạo huynh đi theo, ắt sẽ an toàn hơn nhiều!"

Giang Lãng xua tay nói vài câu, Thẩm Quân ở bên càng chêm thêm lời. Sau đó năm người vui vẻ đồng hành, định bụng đi đường vòng một đoạn mới quay về.

Hơn hai trăm dặm đường núi nào có dễ dàng, năm người bảo toàn chiến lực, tránh hung thú tập kích, bèn quyết định đi bộ.

Tới khi xẩm tối, nơi xa ánh dương lùi dần về cuối trời tây, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Năm người tìm tạm một hang động nhỏ, bên ngoài đặt ra một số thủ đoạn thám thính, lúc này mới yên tâm ăn uống.

Hồng Liên ăn uống vô tư lự, miệng đầy dầu mỡ.

"Nào Lôi huynh, ta kính huynh một ly!"

Giang Lãng lấy ra bầu rượu của mình rót tới mấy chén, bàn tay gã tự cầm lấy chén của mình lên mời. Hồng Liên cười vang, tay với lấy chén rượu sảng khoái uống cạn.

Trong bầu tiệc rượu này, chỉ có Tiên Ngọc là không uống. Lôi Minh mời tới mấy lần không xong, hắn đành buông bỏ, bốn người còn lại say sưa cụng ly, chén chú chén anh.

Rượu này ủ từ nhân sâm ngàn năm, cùng với vài thảo dược đặc thù. Người thường chỉ dám dùng nửa ly, quá giới hạn sẽ không chịu nổi, bạo liệt mà c·hết.

Chỉ có tu giả mạnh mẽ, chịu nổi dược lực của nó. Nhưng là, uống tới mức độ nào đó, phải say không nghi ngờ.

Rượu vào lời ra, Hồng Liên say bạt mạng, hung hăng mở lời:

"Giang huynh đã hỏi thì ta cũng không giấu, thật ra lần này là ta tự ý trốn khỏi gia tộc, dự tính ra ngoài lịch lãm giang hồ một phen. Các huynh biết đấy, ở trong gia tộc tuy phát triển ổn định nhanh chóng, nhưng mà ta lại cứ khó chịu trong người!"

Càng nói Hồng Liên càng phun ra tâm can, tự mình khai sạch:

"Quả nhiên ra ngoài một thời gian, thấy được muôn vẻ diệu kỳ, thế giới tràn ngập sắc màu. Lại còn quen được một số bằng hữu tốt, ta thật vui vẻ trong lòng….!"

Giang Lãng lại hỏi:

"Ha ha.. Lôi huynh may mắn có gia thế phía sau hỗ trợ, phần phúc này thật quý giá. Nhưng là, không biết Lôi huynh xuất thân gia thế nơi nào, đang muốn đi đâu về đâu?"

Bao quanh đôi bờ dải núi Vạn Minh Thâm Uyên, có tới hàng trăm thành trấn lớn bé, tông phái đủ cả. Nhưng lấy lịch duyệt của bốn người, lại chưa từng nghe qua có Lôi gia cường đại.

Lôi Minh cười ha ha, hắn lắc đầu đáp:



"Thật không giấu Giang huynh, gia tộc của ta hiện cách nơi này rất rất xa. Hơn nữa lần này ta tới Hắc Thác trấn, là muốn sang bên kia Vạn Bảo Thương Thành nhìn ngắm một chút. Ha ha… không nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục uống nào!"

Đối với lời trải lòng của Lôi Minh, mỗi người có ý vị riêng biệt. Xưa nay rượu vào lời ra, độ đáng tin thật sự rất cao.

Giang Lãng ngoài mặt vui vẻ chúc rượu, là vì lý do này đấy.

Hiện thời muốn g·iết Lôi Minh đoạt bảo, đây là lúc thích hợp nhất. Bốn người âm thầm đưa mắt nhìn nhau, thăm dò ý kiến.

Lôi Minh nào biết, hắn uống được một chập, mắt thấy rượu kia gần hết. Hắn than tiếc đôi lời, tình cảnh đúng là đang hay đứt dây đàn.

Nhưng rồi hắn làm ra vẻ mặt suy tư, chốc lát bèn lôi ra một bình ngọc cẩm sứ, hồ hởi giới thiệu:

"Chẳng dám giấu chư vị, đây là linh tửu gia truyền, tại hạ lén lút cầm đi. Hôm nay thiết gặp khách quý, tại hạ mới dám cầm ra mời một ly!"

Nói xong Lôi Minh rót tới mỗi người nửa chén nhỏ, hắn lại cẩn thận bọc lấy rồi mới cất vào trong túi. Mọi người nhìn phát hiểu ngay, đây hẳn là rượu rất quý, tên này mới có bộ dáng tiếc của như vậy.

Chỉ thấy bình sứ một màu xanh ngọc, nước rượu nổi lên từng điểm linh quang. Một mùi hương nhẹ phảng phất, khiến cho lòng người thư thái.

"Đây là Kim Linh Hương Tửu, gia truyền độc môn, người ngoài không thể có. Uống vào nửa chén, có thể hồi phục chút ít thương thế, thậm chí giúp rút ngắn thời gian tu hành!"

Vừa giới thiệu, Lôi Minh nhẹ đưa chén nhỏ lên ngửi, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ. Tức thời hắn nhấp một ngụm nhỏ, tức thì hai má ửng hồng. Chỉ khác bộ dáng của hắn phê pha, cười mãn nguyện hưởng thụ.

Ba người nhìn nhau, rất nhanh Giang Lãng cầm lên chén rượu, cười đáp:

"Đồ quý gia truyền của Lôi huynh đưa tới tay, thật là phúc khí của ta. Đa tạ...!"

Vừa uống, Giang Lãng cảm thấy linh nguyên trong đan cầu chậm rãi tăng lên một ít, gã kinh động trong lòng. Ngoài mặt thất kinh đứng lên hô:

"Lôi huynh, thứ này xem ra không kém gì đan dược cấp hồi phục 2, trân quý nhường nào. Nhưng là bọn ta đúng là có thương thế trong người, vì thế không thể từ chối. Chỉ dám khắc ghi ân tình này, nhất định ngày sau sẽ báo!"

Nói rồi cả bọn chắp tay kính một lễ, sau mới ngồi xuống. Hồng Liên khó chịu ra mặt, đáp:

"Các vị nói như vậy là còn chưa coi ta là bằng hữu, khách khí như vậy làm ta không vui….!"

"Ha ha… Lôi huynh ngàn lần xin chớ trách, bọ ta đều hạng chân tay áo vải, nào mấy khi được dùng đồ vật trân ngọc. Nay có diễm phúc này, thật độ quá mức bất ngờ. Nào, vậy thì chén này ta xin tạ lỗi trước với Lôi huynh!"



Giang Lãng cười hòa phân giải, sau đó gã hiên ngang cầm lấy chén rượu, lúc này mới uống cạn một hơi.

Rượu vừa xuống đến bụng, một cỗ nóng bức tỏa ra, khuôn mặt Giang Lãng đỏ bừng.

"Ha ha… ta nói này Giang huynh, thứ này không thể uống như thế được đâu, mà phải từ từ nhấm nháp mới được!"

Lôi Minh cười nói, hắn nhẹ nhấp lấy từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt miên man thưởng thức.

Ngay sau đó, dược lực giống như tự động, hóa thành dòng linh khí, lan chuyển khắp bốn phía kinh mạch.

Giang Lãng thấy không có vấn đề, hiệu dụng lại quá tốt, gã chắp tay với Lôi Minh thêm lần nữa. Ngay sau đó, gã liếc mắt gật đầu cho ba người.

Ba hiểu ý, bấy giờ Thẩm Quân và Tiên Ngọc mới nâng chén uống vào. Thoáng chốc, cảm giác đau nhức dần giảm, linh nguyên chậm dãi tăng lên, ba người vui vẻ ra mặt.

Chỉ có Lãnh Hào còn chưa kịp uống, ngã đã lăn vật ra đất, miệng gáy khò khò. Đối với hành động này, Giang Lãng chỉ đành cười khổ nói:

"Ha ha… đúng là lần nào cũng vậy, không uống được nhiều lại cứ thích xung phong. Lần này thì tốt rồi, rượu ngon của Lôi huynh còn chưa kịp uống đã say, thật tiếc thật tiếc!"

Lôi Minh ở bên bộ dáng say khướt, cười ha hả đáp:

"Ha ha…. Không sao, rượu này ta vẫn còn một ít, hôm nay không uống có thể chờ ngày mai…!"

"Ha ha... Người như Lôi huynh thật nghĩa khí, đáng để kết giao. Nhưng mà, Lôi huynh tự tin mang nhiều đồ tốt như vậy, đi vào những nơi xa lạ thế này, mà không sợ gặp đám trộm c·ướp sao?"

Qua từng lời nói, ánh mắt Giang Lãng dần sắc lạnh. Chỉ có Lôi Minh cười khẩy, phất phất tay như không để ý, một bộ đáng đáp:

"Ha ha... Ta thế nào mà sợ đám bọn chúng tầm thường chứ! Hơn nữa, trong não hảo của ta chứa đựng một tia thần tức của sư trưởng. Chỉ cần tính mạng lâm nguy, sẽ trực tiếp kích phát, ghi nhớ khuôn mặt kẻ thù. Ha ha... Giang huynh, như vậy đã đủ yên tâm chưa?"

Nói rồi Lôi Minh cũng loạng choạng ngã đè lên người Lãnh Hào, miệng gáy phì phò.

Giang Lãng âm trầm, quả nhiên trong người có vật bảo mệnh mới để thái độ như vậy. Ba người nhìn nhau, ý vị kiêng dè.



Giang Lãng cười khổ đi qua, gã lay lay người Lôi Minh, gọi thêm mấy lần. Đến khi đã chắc Lôi Minh say quắc cần câu, trường kiếm kề cổ, Giang Lãng thu lại dáng vẻ tươi cười, âm trầm hỏi:

"Hiện tại tính sao đây?"

….