Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 55: Cửu Dực Yêu Tôn!




Chương 55: Cửu Dực Yêu Tôn!

Hành động dứt khoát này của Lôi Minh làm cả đám được một phen bất ngờ, Thẩm Quân nhìn theo bóng lưng nam tử, lặng lẽ nói:

"Giang ca, người này khí độ bất phàm, lại không tính toán chuyện nhỏ. Coi vật quý như rác rưởi, chúng ta sao không làm quen một chút. Biết đâu….!"

Thẩm Quân lần đầu gặp phải loại nam nhân như thế, đây chính là ghi điểm tuyệt đối.

Giang Lãng thu lại vẻ mặt nịnh nọt, gã âm trầm không đáp lời. Lãnh Hào ở một bên thu tay, gã lườm Thẩm Quân một chút, lạnh giọng mở lời:

"Hừ… thật giả lẫn lộn, ngươi chớ tin người quá như thế. Biết đâu hắn ta giả bộ như vậy để tiếp cận, khiến chúng ta không đề phòng rồi ra tay ám hại thì sao. Hiện tại hắn chỉ có một mình, sao ta không…!"

Hành động đưa tay lên cổ rạch một đường của gã, càng khiến ba người trầm ngâm. Tiên Ngọc đảo qua đôi mắt đẹp, nàng vuốt lọn tóc mai, bình đạm chen lời:

"Đây cũng là biện pháp, hắn coi vật quý như cỏ rác, chứng tỏ trên người hắn có nhiều hơn như thế. Thậm chí, ta còn hoài nghi cây tiên giản trên tay hắn, đến cùng có phải là pháp khí? Nếu có thể g·iết được mà không ai hay biết, như vậy càng hay chứ sao?"

Giang Lãng bấy giờ mới lắc đầu, không cho là đúng.

"Hừ… Dù rằng ta không nhìn ra nhưng có thể khẳng định, một cây binh khí kia không dưới pháp khí hạ phẩm đâu!"

Vừa nói, đôi mât gã trầm lặng, ánh lên vẻ kiêng kị:

"Nếu hắn là thiếu gia đại tộc, trên người ắt có thủ đoạn bảo mệnh, thậm chí truy tung h·ung t·hủ. Còn nếu bản thân là thế đơn lực bạc, ắt sẽ không ngu mà khoe ra vật quý trên người. Sau cùng, chúng ta không nắm rõ đối phương thân phận, tùy tiện ra tay ắt sẽ rước vạ vào thân rất lớn. Hơn nữa, người với người phải có tâm phòng bị, hắn như thế nào lại không sợ chúng ta ám toán chứ. Chỉ có hai nguyên nhân, hắn rất tự tin hoặc hắn rất tự phụ. Ngược lại ý kiến của Thẩm Quân cũng tốt, đáng để cân nhắc….!"

Thẩm Quân hai mắt rạng ngời, chưa kịp tiếp lời. Tiên Ngọc ở bên đã nói:

"Phải, chỉ tiếc là hiện giờ đuổi theo, e sẽ bị coi thường. Chi bằng lén theo sau hắn, rồi dụ tới đàn thú công kích. Tới khi hắn ta nao núng, chúng ta xuất hiện ra tay giúp đỡ, vẹn toàn đôi đường!"



Ở nơi thâm uyên này, thay vì g·iết người c·ướp c·ủa rất dễ bại lộ. Một chiêu mượn đao g·iết người, mượn nhờ lực hung thú cực kì phổ biến.

Ba người nhìn nhau, ánh mắt như hiểu ý, khóe môi khẽ mỉm cười, chỉ có Thẩm Quân yên lặng không nói gì.

Trong lúc mọi người đang thương thảo, ở một nơi nào đó trong Vạn Minh Thâm Uyên, cách nơi này rất xa…

Trên trời xanh bao la, mây trắng bồng bềnh trôi. Thiếu nữ này phong thái hơn người, dáng trần hạ phàm tựa như tiên nữ.

Nàng ta chính là Tử Yên, một đường đào tẩu tới đây.

Ngày đó, nàng nhận được tin tức tiên môn bị vây công, hiệu triệu toàn thể chúng đệ tử quay về thủ hộ. Thế nhưng Tử Yên quyết đoán, nàng không quay nhưng không về, chỉ lẳng lặng từ xa quan sát.

Một là, tình huống không có gì phát sinh nghiêm trọng, nàng sẽ hiện thân vào phút chót, tham gia thủ hộ. Hai là, nếu nhỡ có biến, cũng sẽ dễ dàng chuồn đi mau lẹ.

Quả nhiên mưu tính này đã giúp Tử Yên tai qua nạn khỏi, cứu một bàn thua trông thấy thấy.

Khi mà mọi người nhận định, môn phái bị vây công cũng chỉ có phàm cảnh chân chính chiến đấu. Dù có tiên giả xuất hiện, âu là trợ trận mà thôi.

Nào ngờ sự thật khác biệt, ba phái chính đạo vây công, xuất động đến gần mười vị tiên giả tham chiến.

Tiêu Diêu Môn cứ như vậy lụi tàn, truyền thừa hơn vạn năm tan thành mây khói. Những kẻ sống sót thoát được không đến một phần, đa số đều táng thân ở lại.

Ngay cả đám người Âm Thi Quang Tâm đều vậy, kẻ không c·hết cũng trở thành tù binh.

Tử Yên sau khi biết tin, nàng cấp tốc bỏ chạy, định bụng hành tung ẩn dật. Có điều, trên đường đi vẫn gặp phải hung binh t·ruy s·át.



Còn may sau cùng đã cắt đuôi đối thủ, chạy vội tới đây. Tử Yên ngồi trên tảng đá, thở dài một hơi.

Ngỡ tưởng đời này xuất thân ma phái, đành một lòng tu hành đắc đạo thăng thiên. Sau đó rũ sạch thân phận, gia nhập chính phái.

Ngờ đâu sự tình thay đổi, phát sinh biến hóa. Thôi thì, dù sao con đường thăng tiên đã rất gần rồi, chỉ còn một chút nữa thôi.

Theo như Tử Yên toan tính, thiên địa này bao hàm tứ hải ngũ vực. Mỗi một địa vực rộng lớn vô biên, ngàn tỉ sinh linh cư trú.

Hiện tại ở lại Á Vực không phải ý kiến hay, chỉ có đi tới vực khác, làm lại từ đầu. Nhưng là, ba địa vực khác đều bao quanh bởi đại dương vô tận, ở dưới cấp tiên đừng mong qua được.

Duy nhất chỉ có Đông Vực là khác, nơi ấy không hẳn là địa vực đất bằng. Nói trắng ra, nơi đó vô vàn hải đảo quy tụ, tạo thành một quần đảo rộng lớn.

Suy nghĩ này của Tử Yên, thật giống với Hồng Liên. Kiếp trước Hồng Liên bị bại trong tay nàng, quả thật không oan.

Tử Yên ngồi đó suy tính, trước khi đi vẫn cần phải dịch dung thủ đoạn đôi chút. Dung mạo hiện tại này, có phần lộ liễu quá.

Một nguyên nhân khác để Tử Yên làm vậy, cũng là đề phòng bất trắc. Tử Yên nghĩ được tới bước này, đám chính đạo kia sao lại không đoán được chứ.

Mặt khác, đến một nơi xa lạ phải cần đề phòng người ta tra xét thân phận.

Trên thực tế, Đông vực không phải hải vực bỏ hoang. Nơi này chấp chưởng bởi các thế lực gia tộc siêu cấp, số lượng tộc quần ở đây cực nhiều, danh môn tông phái lại có quá ít.

Điều này không lạ, địa hình biển đảo phức tạp, đi lại khó khăn, phù hợp cho đám ma đạo ẩn náu.

Vậy nên từ rất xa xưa, Thiên Phủ đã khuyến khích chế độ gia tộc nơi này, hỗ trợ cho họ phát triển thịnh vượng.



Khác với chế độ môn phái, quy tụ nhiều nhân tài muôn phương. Chế độ gia tộc thì luôn bài xích ngoại nhân, việc ngoại tộc gia nhập cực kì khó khăn, luôn bị áp chế, điều tra thân phận chặt chẽ.

Một nước đi này của Thiên Phủ, quả nhiên là bậc tuyệt đại phong hoa. Giúp cho thế cuộc chính ma, dần chuyển biến theo thời gian. Để rồi ngày nay đã rõ thành quả, đám ma đạo bị dồn về một góc, Thiên Phủ lại không sợ có địch nhòm ngó bốn phương.

Ngoại nhân tiến nhập Đông Vực, đa phần đều là tán tu, muốn tránh địch nhân hoặc là yên tĩnh tu hành, săn g·iết hải thú. Tu giả ma đạo tiến nhập tất nhiên vẫn có, chỉ chiếm phần nhỏ phàm cảnh.

Tuy nhiên có điều chắc chắn, chưa từng có ghi chép ma đạo hoành hành nơi này.

Tử Yên tiến nhập chủ ý, ẩn mình vào trong một số đảo nhỏ hẻo lánh, hoặc là gia nhập thế lực nào đó, lý do là vậy.

Còn đang miên man suy tính, bỗng nơi gần nó vang đến chấn động, một v·ụ n·ổ nhỏ phát sinh.

Tử Yên giật mình, nàng vừa thả ra thủ đoạn trinh sát, mấy chục dặm quanh đây nào có biến hóa gì, lạ quá. Tâm động ý niệm, Tử Yên như một cơn gió lướt đi.

Khi này ở tại nơi v·ụ n·ổ, bụi khói dần tiêu tan. Chỉ thấy một vách đá lớn bị phá, lộ ra một hang nhỏ tăm tối.

Đáng chú ý, ngay nơi cửa hang, một con hung thú ung dung đi ra.

Con hung thú này chỉ to bằng nắm tay, cái bụng như cục bông gòn. Lớp lông ngoài mềm như nhung, tròn xoe mũm mĩm. Hai cánh dơi khép lại, ở cuối có ba móng nhỏ sắc nhọn.

Trên đầu một đôi tai lớn, hai mắt to tròn, bộ dáng cực kì vô hại đáng yêu.

"He he he…. Cuối cùng bản tôn cũng đã thoát khỏi phong ấn, ra ngoài ánh sáng. Phiến thiên địa này sẽ lại nằm dưới chân ta một lần nữa, e he he he…!"

Dơi ta ý vị thâm trường, cười khoan khoái bước ra. Ngửa mặt nhìn trời, lẫm liệt cửu thiên.

Nhưng mà còn chưa hết lời, Cửu Dực Yêu Tôn giật giật đôi tai. Nó nhanh nhẹn liếc lên trên cao, đôi mắt híp lại. Chỉ thấy nơi đó thân ảnh một thiếu nữ xuất hiện, giương một ánh mắt thâm thúy nhìn lại.