Chương 54: Hữu duyên gặp lại!
Dạ Đế hừ lạnh trong lòng, tình cảnh này hắn ta sao còn lạ. Lại là tên thiếu gia khốn nạn nào đó, đang muốn ức hi.ếp thiếu nữ nhà lành đây mà.
"Đúng là Tây Vực loạn thế, cường đạo hoành hành, bách tính chịu nạn. Gặp được bản Quân ở đây, coi như hôm nay các ngươi xui xẻo!" Nói xong, Dạ Đế hiên ngang lết tới, khi mà còn cách thiếu nữ vừa tròn trăm thước, gã lấy hơi hô to:
"Một đám khốn kiếp, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện thiên bất dung đạo. Nay bản Quân phải cho các ngươi thấy, gầm trời này vẫn còn có luân lý!"
Năm người nghe được lời này, không khỏi ngẩn ra. Vị kia tới cùng là ai, lại có khẩu khí để người ta kinh hãi, thập phần kính sợ tới vậy.
Nào ngờ vừa nhìn lại, cả đám không khỏi ngây ra.
Trước mặt bọn họ, một gã nam tử xấu xấu bẩn bẩn, đã thế một bên chân còn bị thọt, đang vội vã lết tới.
"Tiểu nha đầu, không cần phải sợ. Bản Quân dù có thành cái bộ dáng nào, đối mặt với mấy tên phàm nhân sâu kiến, vẫn là dư lực!"
Dạ Đế đứng chắn trước người thiếu nữ, hiên ngang dõng dạc từng lời. Khí thế từ người gã toát ra, khiến bốn kẻ không rét mà run.
Một cơn gió nhẹ xào xạc thổi qua, lay lay mái tóc thiếu nữ, thổi tung vạt áo thiếu niên…. Một mùi hôi hôi lâu ngày chưa tắm quanh quẩn, khiến cho bốn người bừng tỉnh.
Một kẻ trong bốn gã gia nô hừ lạnh, giở giọng quát mắng:
"Khốn kiếp, một tên phế vật từ đâu chạy tới, lại dám ở trước mặt ông đây thể hiện. Khôn hồn thì mau cút cho khuất mắt, kẻo ông đây bẻ nốt cái chân còn lại cho què một cặp đấy!"
Dạ Đế tức giận rồi, từng là Tiên Quân một đời, vang danh tứ phương. Nay hổ lạc đồng bằng gặp phải chó dương oai, gã tức sôi máu não, cười giận mà nộ:
"Hừ… Chỉ là sâu kiến mà cũng có tư cách đứng trước mặt bổn Quân khinh nhờn, ngươi hôm nay khẳng định phải c·hết không nghi ngờ!"
Nói rồi Dạ Đế lao tới, khí thế hùng mãnh xung thiên. Hắn tuy rằng mất hết tất cả, lại là một cái ngạo thế năm nào khó phai.
Dạ Đế xoay tới cổ chân, rướm người định tung lên một quyền, kình khí hải lãng đánh tới mấy tên gia nô.
Chỉ nghe bốp một tiếng giòn vang, Dạ Đế văng về đằng sau, đầu đập vào đá, toác cả máu đầu.
Tên gia nô nọ thu lại nắm quyền, một bộ dáng khinh bỉ, nhìn cái tên cẩu c·hết trôi nằm trên đất, nói:
"Đã thọt còn bày đặt chơi chiêu cước pháp, ngu dốt tới cực điểm. Muốn đấu quyền cước sao? Để bổn đại gia tới so chiêu với ngươi!"
Nói, gã gia nô lao tới, không để cho Dạ Đế kịp trở tay, gã tương luôn cho hai quyền vào mặt.
Từng âm thanh chan chát vang lên, lại có tiếng hậm huỵch vang đến. Dạ Đế b·ị đ·ánh cho xây xẩm tối tăm mặt mày, lảo đảo suýt ngã.
Nhưng mà, gã ta không hề rên lấy một tiếng, chỉ hướng thiếu nữ hô lớn:
"Tiểu nha đầu, ta đến cầm chân bọn chúng, ngươi còn không mau chạy?"
Vừa kịp nói lời cuối, Dạ Đế nhìn thấy một nắm tay thật lớn giáng tới. Sau một quyền này, cả người gã đổ như thác lũ, bịch một tiếng không biết gì nữa.
Tên gia nô nọ vẫn không chịu buông tha, còn hung hăng tới đấm thêm vài cái, miệng liên tục hô:
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà sao mới vài quyền đã ngất rồi? Không dậy đấu với ta đi. Sao lại không nói nữa? dậy gáy đi chứ…!"
Qua mỗi lời nói, một quyền nhẹ nhàng buông xuống nơi mặt Dạ Đế.
Từng là thánh quân tiên giới, giờ khắc này Dạ Đế miệng hộc máu tươi, răng rớt nửa hàm, còn đâu phong thái xưa kia.
"Được rồi, dừng tay lại ngay!"
Lúc này, thiếu nữ tưởng như đã chạy đi, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Gã gia nô nọ bình tĩnh buông tay, thả ra Dạ Đế, gã đứng lên cười bồi:
"Đại tiểu thư, người mau theo chúng tiểu nhân về đi thôi. Kẻo lão gia trách phạt, chúng tiểu nhân không gánh nổi đâu!"
Thiếu nữ mặt nặng mày nhẹ, khó chịu ra mặt. Sau nhìn tới tên thiếu niên nằm trên đất, bất đắc dĩ mở lời:
"Được rồi, không chơi nữa, ta sẽ theo các ngươi trở về. Nhưng là, ta muốn dẫn người này theo, bằng không khỏi bàn nữa!"
Bốn gia nô nhăn nhó nhìn nhau, lại nhìn tới đại tiểu thư nhà mình. Một tên nghĩ bụng, người ta dù gì cũng là tiểu thư thế gia, bản thân mình chỉ là gia nô hèn mọn, tránh đắc tội trên đầu vẫn hơn.
Nghĩ đoạn, một tên chắp tay cúi người đáp:
"Chúng tiểu nhân sẽ đưa hắn theo, chỉ là khi về tới phủ, lão gia có đồng ý hay không…!"
"Chuyện này không cần ngươi lo!"
Thiếu nữ nhàn nhạt đáp, ánh mắt liếc về Dạ Đế có chút thú vị. Sau đó, ung dung bước quay lại đường cũ.
Trong sơn cốc nhỏ, loáng thoáng có bóng năm người. Một bên là Giang Lãng cùng đồng bọn, đối diện là Lôi Minh.
Chuyện là sau khi bắt được Côn Mang Dực Thủ, Giang Lãng vui mừng, hớn hở ra mặt. Gã niềm nở đi lên bắt chuyện, vô cùng cảm kích Lôi Minh kịp thời ra tay cứu nguy. Một bộ dáng khúm núm, Hồng Liên thấy thế tít hết cả mắt, ngửa đầu cười ha hả.
"Huynh hữu, không biết đạo danh quý tính là gì? Lần này có ngươi giúp đỡ, chúng ta vô cùng cảm kích!"
Giang Lãng đứng ra thay mặt cả đám, hơi hơi chắp tay. Mặt khác gã nhận định, tên thiếu niên trước mắt này khá trẻ, tu vi đến còn cao hơn mình một tầng.
Người này khôi ngô tuấn tú, hai mắt quắc thước, phong thái có thần. Đặc biệt là chiến lực đơn độc đều hơn hẳn từng người, dạng này phải là bậc thế gia mới có thể đào tạo.
Nhất là, một thanh giản tiên kia, đến bản thân gã cũng không nhìn ra nổi phẩm cấp của nó. Giang Lãng chấn động, pháp khí dưới hàng hạ phẩm, gã đương nhiên có thể nhận ra.
Kia là bậc nào pháp khí, để gã đỏ hoe mắt nhìn, nước dãi chảy ướt cằm.
"Tại hạ tên gọi Lôi Minh, khi nãy đi qua ý định hỏi đường. Thật may không có làm ảnh hưởng tới chư vị, còn mong lượng thứ!"
Hồng Liên tay cầm Phượng Lung, từ tốn mở lời, phong thái vô cùng tự nhiên. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Quân tiến lên cúi người đáp:
"Khi nãy Lôi huynh ra tay tương cứu, tiểu muội vô cùng cảm kích!"
Hồng Liên gật đầu nói mấy câu cho phải đạo, xong rồi lại cười xuề xòa. Giang Lãng thấy vậy, gã hơi gượng, gã chỉ tay về con thú bên cạnh, đáp:
"Thật không dám giấu, khi nãy nhờ có đạo huynh trợ giúp mới bắt được con hung thú này. Thế nhưng nó đối với chúng ta vô cùng quan trọng, thật khó mà dâng lên đa tạ. Đạo huynh xin chớ trách, ngàn vạn lượng thứ cho. Ở đây, trên người chúng ta có một ít đồ, Lôi huynh không chê xin còn nhận cho, chúng ta cũng đỡ áy náy!"
Giang Lãng ngoài mặt cảm kích cúi người thật sâu, hai tay dâng lên túi đồ. Ba người còn lại nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngập nước.
Giang Lãng đối với thanh niên trước mặt, gã khôn khéo lấy lòng, lại dùng cảm kích để thăm dò. Dù sao, chưa tới mức đắc tội mấy kẻ thế này thì tuyệt đối không đắc tội.
Trái lại Lôi Minh mỉm cười khoát tay, hắn khẳng khái đáp:
"Ha ha, chư vị không cần lo lắng, chỉ là một con Côn Mang nho nhỏ mà thôi. Tại hạ đi ngang qua đây, chủ yếu muốn hỏi đường, chứ không có ý định can thiệp. Chư vị không phiền có thể cho ta biết, Hắc Thác trấn là đi về hướng nào?"
Ban đầu Giang Lãng còn liên tục mời chào nhận đồ, đến lúc thấy Lôi Minh cự tuyệt mấy lần mới thôi.
Lôi Minh cự tuyệt, không để con thú vào mắt. Bốn người giật mình thẩm nhủ, loại thiếu gia nào mới có phong thái như vậy chứ.
Cuối cùng Giang Lăng cười cười, gã chỉ tay về một hướng đáp:
"Không giấu gì Lôi huynh, cách đây mấy hôm chúng ta cũng vừa từ Hắc Thác trấn đi tới. Từ đây tiến về hướng tây bắc ba trăm dặm nữa là tới…!"
Hồng Liên hướng theo chỉ tay của gã, nàng gật đầu trước ngỡ ngàng của bọn họ, quay người rời đi.
"Đã vậy đa tạ, chư vị cẩn trọng, lần sau có duyên lại gặp!"
…