Chương 56: Việc đời nào như ý muốn!
Cửu Dực Yêu Tôn giật nảy cả mình, lùi lại hai bước. Vừa thoát ra khỏi nơi này đã gặp cường giả, tình cảnh này sao khốn nạn quá.
Tử Yên nhìn xuống, nàng thấy một con dơi hình thù quái dị. Nàng không nhận ra lai lịch của nó, nhưng điều đó càng thêm tò mò sao.
Một con dơi tứ cấp, vừa phá thông đạo ra ngoài.
"Hừm…. Hung thú tứ cấp đã là hàng hiếm rồi, cứ bắt lại biết đâu ngày sau hữu dụng!"
Tử Yên mỉm cười, trong lòng đánh tới chủ ý.
Cửu Dực Yêu Tôn nhìn mặt người đến bất thiện, biết là có điểm xấu rồi. Lúc bấy giờ, chỉ nghe Tử Yên nói đến một câu, nhẹ nhàng ý vị, lại rơi vào tai có chút lạnh:
"Ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc đi theo ta hoặc chọn c·ái c·hết!"
Hung thú vượt qua cấp 4, linh trí đã hoàn thiện đầy đủ, khẩu ngữ tự sinh. Cửu Dực Yêu Tôn tất nhiên nghe được lời nàng ta nói, nó cười khan ha hả.
"Khốn nạn, đánh không lại mà đi vào không xong, tại sao ta lại đen đủi như vậy chứ…!" Cửu Dực Yêu Tôn nghĩ là như thế, ngoài mặt huyênh hoang đáp. Giọng nói này khi thì trầm thấp, lúc lại cao v·út chói tai, khiến cho kẻ khác khó chịu:
"Tiểu nha đầu nhân loại nhỏ yếu lại dám xuất lời ngông cuồng, nghĩ rằng bẩn tôn cảnh giới thấp kém thì liền coi thường sao? Nói để ngươi biết, năm xưa bổn tôn tung hoành… mọe nhà ngươi…!"
Cửu Dực Yêu Tôn kiêu ngạo chưa hết câu, hai mắt đã mở lớn. Tử Yên ở xa không nói không rằng, tung người bay đến xuất thủ.
"Hừm... thì ra ngươi chọn c·ái c·hết!"
Hữu quyền tung ra, kình phong theo đó hai bên thổi quét, rát hết cả mặt.
Một chiêu này đánh tới, để cho nó phải lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Chỉ thấy lực quyền đánh trên người Cửu Dực Yêu Tôn, phá tan luôn cả phiến đá phía sau.
Ầm ầm một tiếng, nơi cửa hang đá rung núi chuyển, bụi khói lan tràn. Nhưng mà Tử Yên rõ ràng nhìn thấy, một quyền của mình vừa chạm tới trên người con thú, liền phát sinh biến hóa.
Nào biết thân hình nó chợt mờ ảo, bỗng chốc chia năm sẻ bảy, tạo thành trăm thân ngàn ảnh nhằm hướng trời cao bay ra.
"Hừ… định trốn sao?"
Tử Yên rút ra dải lụa bên người tung lên, vận pháp biến hóa.
Chỉ thấy dải lụa biến ảo khôn lường, bay thẳng về hướng đàn dơi. Vù vù hai tiếng, dải pháp khí của nàng v·út đi như gió, lại tạo thành tấm lưới lớn.
Đàn dơi tán loạn bốn phía, dù rằng dải lụa nhanh nhẹn, nhưng mà vây bắt không hết nổi, có vài con mau chóng thoát khỏi rời đi. Đến khi Tử Yên thu lại dải lụa, tất cả thân ảnh mấy con bị tóm, lập tức hóa thành làn khói xám tiêu tán.
Tử Yên hừ lạnh, nàng thu lại dải lụa quấn về bên người.
Nếu không phải trong người có thương thế, chiến đấu trọng thương, sức chiến đấu tụt xuống Tứ Liên, thì sao con thú kia có thể thoát nổi.
Tử Yên lặng lẽ tới nửa ngày, dạo này số nàng có hơi đen một chút. Gặp phải truyền thừa tiên giả thì để người ta cuỗm hết mang đi, môn phái bị diệt, bản thân tha hương bỏ chạy.
Tình cảnh này, đúng là trần đời ai oán, lần đầu gặp phải.
"Mà thôi mà thôi, giữ được mạng là may rồi, lo gì ngày sau không có củi đốt!"
Rất nhanh nàng tự an ủi một câu, lấy lại tinh thần. Tử Yên nhìn về nơi phía hang động khi nay, có phần tò mò rồi.
Nàng lẳng lặng bước vào, bản thân mười phần cảnh giác.
Hang động này càng đi càng sâu, nơi phía trước dần có ánh sáng le lói. Tới khi đến gần, Tử Yên không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bên trong là một gian điện cổ xưa, nhìn qua đã thấy bụi bặm phủ đầy, năm tháng phong sương tuế nguyệt.
Nàng nhìn tới mặt đất, một số đoạn dây xích lớn đứt gãy. Phía trên bệ đá, viên hổ phách thật lớn đã vỡ vụn tan tành.
Tử Yên nhìn qua mấy tấm phù văn trận đồ lưu lại, liền biết nơi này chính là một phòng giam, phong giữ kẻ thù.
Nhớ lại con hung thú khi nãy, cùng dấu vết nơi này, Tử Yên đi tới kết luận con dơi kia chính vừa mới thoát mà thôi. Nàng càng tò mò, đến cùng nó là cái thứ gì, lại bị giam cầm nhiều năm tại đây.
Càng nghĩ càng tiếc, khi nãy nếu cố sức toàn lực, đãng lẽ có thể lưu lại nó rồi. Chỉ tiếc…. Tử Yên lại tiếp tục thở dài, dạo này hơi đen.
Bỗng, một cơn gió nhẹ thổi đến phía sau, Tử Yên cảm thấy như đứng dưới hầm băng, lạnh hết cả gáy. Nàng phản ứng nhanh lẹ, phi thân phóng về đằng trước một đoạn. Đồng thời bàn tay xuất ra quỷ kiếm, vừa quay người lập tức đã phòng thủ.
Nhưng lạ là, trước mặt nàng lại không hề có phát sinh, chẳng có gì lạ cả. Tử Yên tin tưởng trực giác của mình, mồ hôi lấm tấm chảy xuống, vai áo ướt lạnh.
"Xin hỏi là vị tiền bối, cao nhân nào đại giá quang lâm. Tiểu bối chỉ tình cờ đi ngang nơi này, không có ý quấy rầy…!"
Tử Yên rất nhanh thu lại đồ vật, cung kính hành lễ.
Nàng phán đoán, người đến giả lai bất thiện, nhưng là không giống đám người chính đạo đuổi g·iết.
Lấy lịch duyệt của mình, để Tử Yên phải có cảm giác đứng giữa sinh tử thế này, chắc chẳn người này cảnh giới cực cao.
Nàng khom mình hồi lâu vẫn không có động tĩnh phát sinh, chỉ là khuôn mặt vẫn bảo trì kính sợ.
Đúng ở lúc này, một âm thanh như có như không vang lên. Người như không thấy, lời nói tựa phảng phất bên tai:
"Trực giác nhạy bén lắm, rất tốt rất tốt!"
Lời này vang lên, Tử Yên vừa sợ vừa lo, không dám chậm chễ, lại đáp:
"Đa tạ tiền bối quá khen, tiểu nữ tự biết mình không xứng. Nhưng nếu có thể giúp tiền bối phân ưu phần nào, nguyện xin cung kính lắng nghe!"
Tử Yên rất rõ ràng, người này một khi lên tiếng ắt sẽ có chuyện. Hoặc nàng sẽ c·hết, trở thành n·ạn n·hân. Hoặc là trở thành quân cờ, tay sai cho người ta.
Nhưng là, nàng cam nguyện một chút. Tử Yên tuy là b·ị t·hương, nhưng đã là Ngũ Liên đỉnh phong, người này đưa đến cho nàng sợ hãi tự nội tâm. Thứ cảm giác này, chỉ có sư tôn đối mặt.
Tử Yên lờ mờ đoán ra, một tiên giả đang ở nơi nào đó, quan sát bản thân.
Quả nhiên, nơi gian điện này lại vang lên giọng nói, như mờ như ảo:
"Hừ… ngươi là Ngũ Liên đỉnh phong, hiển nhiên có thể đoán ra phần nào thực lực của ta. Rất tốt, ta cũng không cần phải thể hiện làm gì. Nhưng có điều, ngươi x·âm p·hạm gia cư của ta, phải nhận trừng phạt!"
Tử Yên vội vàng quỳ xuống, thân hình khẽ run lên, thưa:
"Xin tiền bối ban ân chớ trách phạt, tiểu nữ nguyện làm trâu ngựa kiếp này cho người sai khiến…"
Miệng thì nói vậy, trong lòng Tử Yên thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà mình. Tự nhiên ngu ngốc, mò vào nơi này làm gì, để rồi…
Âm thanh khi nãy thật lâu mới lại phát ra, Tử Yên ở bên lạnh toát mồ hôi.
"Hừ… chuyện nào có dễ như vậy, nếu là bình thường ngươi đã hồn tan phách lạc từ lâu rồi. Chẳng qua nghĩ tới việc ngươi còn rất trẻ, đã có được thành tựu như này, là bậc thiên tài hiếm có. Ta có thể suy nghĩ, tha cho ngươi một mạng!"
"Tạ ơn tiền bối, đa tạ…!"
Tử Yên vội vã dập đầu như giã tỏi, một bộ dáng tiên tử phong phạm mất sạch. Hiển nhiên ở thế giới này, thực lực là thứ vô thượng cao quý, để người ta thèm khát tận trong tâm can.
"Hừ.. Chớ vội vui mừng, tội c·hết có tha tội sống lại chớ miễn. Nhìn ngươi ta liền biết, xuất thân ma đạo, không sai chứ?"
Tử Yên tới giờ đã tin tưởng trăm phần, vị kia chính là tiên giả. Tiên giả thủ đoạn cao siêu, liếc mắt đã thấy rõ ràng.
Điều này khiến nàng bội phục, càng khiến tâm can nàng đố kị. Tiên cảnh, con đường này, biết khi nào bản thân mới chạm tới..
"Tiền bối tuệ nhãn như thần luân, tiểu nữ đúng là như thế!"
Đối với việc thừa nhận, nàng không chút lo lắng, dù sao giữ được tính mạng là tốt rồi.
Quả nhiên âm thanh kia đã phát sinh biến hóa, truyền tới tai nàng:
"Nếu là ma đạo xuất thân, vậy thì ngươi đã g·iết người không ít. Được rồi, ta có thể tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi phải xách đầu một người tới đây để bù vào mới được!"
….