Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 53: Đường mỗi người khác nhau, đạo mỗi kẻ tự ngộ!




Chương 53: Đường mỗi người khác nhau, đạo mỗi kẻ tự ngộ!

"Nhân hình có muôn vàn chủng loại, là thể trạng cao nhất của vạn vật hữu linh. Con người may mắn sinh ra, đã có ưu ái như vậy, tuy nhiên lại không phải tuyệt đối duy nhất. Thiên địa này có nhân tộc, cũng có tộc khác quần thể định cư, mỗi loài có ưu điểm nhược điểm rõ ràng. Các ngươi một khi gặp thấy, không nên khinh nhờn!"

Lão giả nhẹ nhàng nói ra, âm thanh không lớn lại như thoang thoảng bên tai mỗi người.

Bình thường tiên môn giảng dạy, đều là kiến thức chiến đấu. Hoặc là, một số cảm ngộ trong tu hành lịch luyện.

Riêng thế lực Tiên Phủ lại khác, bọn họ cho rằng đây là thừa thãi.

Đã là thiên tài, phải tự mình cảm ngộ thể cảnh, mới gọi là thiên tài chân chính. Dựa vào kẻ khác con đường tu luyện, thành tựu chiến lực chung quy hạn hẹp.

Không có tự thân xuất mã, đừng mong đời này bước vào tiên giới. Đưa một tiên giả tới giảng đạo, ý vị gửi gắm sâu dày này, ngươi phải tự hiểu lấy.

Bạch Phượng Phi ngồi ở dưới sáng đôi tròng mắt, nàng hiểu ra vài phần chân ý.

Tuy nói, đường mỗi người mỗi khác, nhưng đó là nói về thể ngộ cảnh giới. Đến hiện tại, kinh nghiệm của người đi trước vẫn hữu dụng thật lớn.

Đạo là gì? Nói đơn giản chính là con đường ngươi đang đi. Con đường này không ai có thể đi hộ, càng không ai thấu hiểu gian nan.

Tiền nhân không dạy ngươi đi theo bước chân bọn họ, tiền nhân dạy ngươi thực nghiệm, xác định phương hướng, tránh phát nguy hiểm.

Về phần con đường phía trước đi được bao xa, hoàn toàn là do ngươi!

Đi con đường của tiền nhân tuy dễ dàng mà lại nguy hại khôn lường, người sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của tiền nhân!

Hơn nửa canh giờ giảng dạy, Tiên Sư Đạo Nhân cưỡi hạc bay đi. Bên dưới, chúng đệ tử quỳ bái mà than thở, ánh mắt đau đáu nhìn lên chín tầng trời mây.

Tiên tòa ngự phủ, tỏa ra hào quang thất sắc, nơi cư ở của tiên cung đạo thiên.

Nơi Thiên Phủ này, chúng đệ tử phàm nhân rất hay có thể nhìn tiên tôn, khác hẳn với những tiên môn khác. Nhưng là, đây lại là áp lực vô hình lớn, đánh vào tâm trí của từng người.



Bạch Phượng Phi thở dài, lặng lẽ bước về phủ tòa. Nơi này xuân phong đài các, thược dược nở hoa, hoàng yến chao lượn.

Tứ Liên trung giai như nàng, đã có thể quản đến một ngọn sơn phong, rộng rãi mấy chục dặm.

Bạch Phượng Phi nhớ lại kiến thức vừa tiếp tu, trong lòng bồi hồi. Bài học hôm nay, không có thể thấu hiểu hết thảy, tất cả phải từ từ nghiên cứu từng bước.

Bỗng, một dải đạo quang bay đến, tiến nhập thẳng vào bên trong tòa điện. Bạch Phượng Phi giơ tay làm pháp, thu lấy dải lụa.

Một con hạc giấy dần hiện, nằm gọn trong lòng bàn tay. Qua vài cái hô hấp, hạc giấy biến thành một dải hồng sắc, tiến nhập vào mi tâm của nàng.

Bạch Phượng Phi đọc xong tin tức, chân mày nhíu nhíu lại. Từ tin tức cho thấy, môn phái đưa tới một nhiệm vụ cho nàng.

Tại nơi gần Vạn Bảo Thương Thành, xuất hiện một tiểu đạo ma đầu. Kẻ này tu vi không cao, nhưng mà làm ra hành động phản thiên dối địa, g·iết hại chúng sinh. Nay lệnh cho nàng, đi truy bắt ma đầu, đưa về Ngục Địa chịu hình.

Bạch Phượng Phi thấy cái nhiệm vụ này cũng ổn, không có gì bất thường vô lý. Phàm đệ tử như nàng, đều hàng tháng nhận xuống nhiệm vụ nhỏ, hàng năm nhiệm vụ lớn.

Từ những loại nhiệm vụ này, xếp hạng khảo hạch của các nàng sẽ có thứ hạng khác nhau. Hơn mười vị trí đầu, hàng năm được đặc quyền một vài chỗ tốt, mà những kẻ khác không có.

Thứ hạng theo Tứ Liên của nàng, hiện đúng ở mười, chỗ này thật là mong manh dễ vỡ.

"Nếu là từ chối, biết đâu sẽ đến một cái nhiệm vụ khó khăn hơn sao? Chi bằng ra ngoài một chút, tiện thư giãn đầu óc…!"

Đệ tử nơi này tranh đua khắc nghiệt, thời gian để thư thả thật hiếm có khi. Đối với một số người mà nói, bước lên con đường tu giả, nào có sung sướng gì.

Mỗi ngày đều phải gắng sức tu hành, sợ tới kẻ khác vượt lên. Mỗi ngày lại kiếm tới tài nguyên, trang trải chi phí học tập.

Tất cả cố gắng này, chỉ bởi truy cầu một chữ tiên, cao cao tại thiên. Nhưng lên được tiên lộ thì sao, lại phải tiếp tục gồng mình, bằng không sẽ c·hết dưới tai kiếp.

Tiên đạo, con đường vinh quang vô thượng, cũng là con đường đau khổ nhất trần đời.



Nhưng Bạch Phượng Phi hiểu, bất kể một con đường nào, ai mà không phải bước đi. Con đường này, cũng là mơ ước của bao người đấy.

Có nguy hiểm, bù lại sẽ có sức mạnh đỉnh cao, ở nơi thế giới này, đó là thứ truy cầu bất hủ trường tồn.

Tạm bỏ qua cây chiếu mới Bạch Phượng Phi, lại nói về một nơi khác.

Tây Vực, địa vực hỗn loạn nhất tứ hải ngũ vực, nơi ma đạo hoành hành. Nghe giang hồ đồn đại, địa vực này là nơi ẩn tàng của thế lực siêu cấp ma đạo Địa Cung.

Trên thiên không tại một mảnh đất nào đó, mây vần bốn phía vờn quanh. Từng đạo lôi đình chớp giật, ầm ầm vang vọng tứ phương.

Bên dưới một hang động nhỏ, có bóng nhân ảnh đang khoanh chân ngồi đó.

Kẻ này là một nam tử thấp người, làn da hơi ngăm, trên thân một bộ y phục cũ kĩ. Chỉ là, khuôn mặt gã ta cương nghị, trong mắt ánh lên hào quang.

"Trùng sinh…. Ta thế mà lại trùng sinh…!"

Nam tử nhẹ giọng nỉ non thì thào, dường như không tin được vào tình cảnh của mình.

Thì ra, gã chính là nhất thế thiên kiêu, Dạ Đế năm nào.

Dạ Đế Tiên Quân vang danh năm vực mười vạn năm trước, hắn từng cầm đầu chúng tiên Thiên Phủ vây công Tru Thiên Môn, tông phái ma đạo ẩn tàng.

Một trận kịch chiến xảy ra, đôi bên tranh giành một nữ phàm nhân, hiệu xưng thiên cổ tuyệt nữ.

Năm đó chiến đấu quá sung, tốn hao nhiều tài nguyên, thương thế chất chồng, sau cùng hắn c·hết dưới Tam Thiên Vấn Kiếp.

Trước đó biết rằng khó thoát kiếp nạn này, ông ta chu toàn lưu lại một đạo tàn hồn, sau đó thiết lập truyền thừa. Vạn năm trôi qua, tiên giả phá hư không ít đại địa, truyền thừa từ đó thất lạc.

Đạo tàn hồn này theo thời gian tiêu biến, nhưng mà thật không ngờ được, lại trùng sinh tới một kiếp này.



"Kiếp này sống lại, ta nhất định sẽ thành tựu vượt qua kiếp trước, trở thành tiên tôn vang danh cổ kim, một lần nữa diệt hết đám ma đạo Địa Cung!"

Dạ Đế Tiên Quân ỉ ôi trong lòng, gã nắm lấy bàn tay, kích động mà nói.

"Nhưng mà trước đó, ta phải cải tạo lại cỗ thân thể này. Sau đó mới tìm đến nơi truyền thừa kia, lấy lại những thứ ở đó…!"

Khác với Hồng Liên, chỉ là tiên giả Thất Liên, đối với vũng nước tiên giới còn hiểu biết đại khái nông cạn. Dạ Đế Tiên Quân lại khác, hắn từng đạt tới Cửu Liên vô thượng tôn giả, cường đại bậc nhất tiên giới.

Vũng nước này, ông ta sao lại không biết nông cạn ra sao sao?

Thân thể ông ta nhập vào, chính là một tàn thể khiếm khuyết. Không chỉ không có mở ra tư chất linh căn, đã thế lại còn bị tật ở chân, đi phải lê từng bước dài.

So với tên Mặc Trần nào đó, cỗ thân thể này còn phế hơn nhiều.

Dựa theo trí nhớ cỗ thân thể này, vốn là cô nhi, tha phương cầu thực, đi tới đây thì c·hết vì đói. Nơi này càng là vùng đất ma đạo hoành hành, g·iết được một thì lột ra ba.

Dạ Đế Tiên Quân hiểu rõ, đây là tai kiếp của hắn phải gánh. Phàm là kẻ nghịch lại luân hồi sinh tử, ắt sẽ có tai kiếp phải chịu.

Nhưng những kẻ trùng sinh, xét theo một nghĩa nào đó, vẫn được thiên địa ưu ái phần nào. Nếu để mấy lão quái vất vả truy cầu thọ nguyên thấy được, khỏi phải nói cũng biết ghen tị ra sao.

Dạ Đế Tiên Quân lê từng bước chân đi trên đường mòn, ánh mắt kiên cường bất khuất, thân thể tuy tàn nhưng tâm không phế.

Lê lết được nửa đường, ông ta dừng lại, vểnh cổ lên nghe ngóng.

Chỉ thấy nơi xa, có tiếng thiếu nữ thất thanh vang lên. Thời gian trôi qua, từng thân ảnh dần hiện trong mắt ông ta.

Người cắm đầu chạy trước là một nữ tử, tuổi ngoài mười tám, tóc dài xõa vai, ngân lệ thanh tú. Nàng ta chạy từng bước dài, miệng nhỏ anh đào liên tục kêu cứu.

Đằng sau nàng ta, bốn tên nam nhân đuổi theo. Dựa theo trang phục mà nhìn, bọn này hẳn là gia nô thế gia nhà đại tộc.

"Hừ….!"

….