Chương 52: Đạo của người có thể chung đường, đạo của tiên chỉ có độc lộ bước!
"Chớ nóng chớ nóng, ta hôm nay gặp mặt lão huynh, không phải để muốn nghe mắng. Coi như để bồi thường tổn thất, ta sẽ trả lại thù lao cho lão. Chỉ là có một chút việc cần nhờ, còn mong lão huynh giúp đỡ!"
"Hừ… ngươi nghĩ rằng lại có thể đến lừa lão phu nữa hay sao? Sau một lần này, quan hệ của chúng ta chấm dứt từ đây!"
Cổ Cần Sa một bụng tức khí tuôn ra, nói đoạn lão định vụt người biến đi. Nào ngờ động tác ngưng lại, chỉ thấy trên tay Bách Hiểu Tiên Cô đang cầm cái túi tài nguyên của mình khi xưa đưa cho, nàng nói:
"Ta nói lão huynh nghe này, nếu rời đi hôm nay, túi thù lao này sẽ không thể nhận lại được đâu. Phải biết đấu giá tiên cấp sắp diễn ra, bởi vì tranh đoạt tiên cầu, chắc chắn phải bỏ ra đại lượng lớn tiên ngọc cùng tài nguyên. Lão huynh bỏ qua một lần này, cơ hội sẽ cực kì hiếm…!"
Thấy được yểu điệu lời nói đánh vào tai, Cổ Cần Sa giật giật khuôn mặt. Lão nhìn tới túi càn khôn kia, bộ dáng mười phần tức khí.
Lão muốn rời đi, nhưng nàng ta nói đúng, nói trúng tâm can của lão.
Tiên cầu của tiên giả càng lớn, đạo pháp đánh ra càng mạnh, thời gian càng lâu, lợi rất nhiều đường.
Nhưng muốn tăng lên tiên cầu, lại chỉ có hai cách. Một là độ tới tai kiếp, tăng lên cảnh giới tiên vị. Nhưng mà thiên kiếp địa tai cỡ nào hung hiểm vạn phần, tiên giả biết thừa đường này gian nan.
Hai là, c·ướp đoạt tiên cầu của các tiên giả khác, bổ sung vào tiên cầu của mình. Nhưng là, cấp bậc tiên giả chiến đấu, trừ phi cảnh giới chênh lệch quá lớn, bằng không cực kì khó diệt.
Cổ Cần Sa là tiên giả Bát Liên, đối với Lục Liên chỉ như cá Mòi, tạm nhét kẽ răng. Muốn no cái bụng, phải cỡ cá Hồi, như đám Thất Liên trở lên mới được.
Nhưng miếng ăn càng lớn, hung hiểm càng nhiều. Thế nên, cá Mòi tuy bé lại có thể lấy lượng bù chất. Không muốn trải qua hiểm cảnh, phải có đại lượng tài nguyên bù đắp.
Tổ chức chính là một nơi thu gom tài nguyên trong thiên hạ thật tốt, cung phụng đưa đến cho tiên giả rất nhiều. Nhưng ngặt một nỗi, Thiên Phủ không phải nhà của lão.
Đạo của người có thể đi chung đường, đạo của tiên không chỉ độc bước, còn phải tiên lộ đoạt c·ướp lẫn nhau.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cổ Cần Sa đã có lòng thoái ý, ngoài mặt lạnh nhạt gằn:
"Nói đi, lần này ngươi còn lừa ta nữa, nhất định lão phu sẽ liều mạng già chiến với ngươi một trận!"
Bách Hiểu Tiên Cô lắc đầu nhỏ nhẹ, ý vị tình thâm. Nàng ta lùi lại hai bước, hòa nhã mở lời:
"Ai lại để khách tới đứng ngoài cửa thế này, mời lão huynh vào trong uống qua chén trà cho ấm!"
Cổ Cần Sa cũng biết nơi này không tiện, ông ta lạnh nhạt bước vào. Hai bên đi tới một gian điện, bốn nơi thông thoáng, nhìn như tiên cảnh nhân gian.
Ngồi yên tại vị, Bách Hiểu Tiên Cô lúc này mới truyền âm mở lời:
"Lão muốn lấy lại túi tài nguyên này rất không khó, chỉ cần giúp ta một việc là được!"
"Hừm… đừng nhiều lời vòng vo, còn không mau nói!"
Cổ Cần Sa hừ nhạt, lão nhắm mắt uống tới một ngụm trà. Bỗng nghe thấy lời truyền âm của Bách Hiểu suýt chút thì sặc, lão mở lớn hai mắt nhìn, truyền âm lại hỏi:
"Cái gì? Ngươi muốn ta g·iết Bạch Phượng Phi?"
Bách Hiểu Tiên Cô không vội trả lời, nàng với lấy chén nhỏ ly trà, nâng lên môi ngọc uống vào. Mãi tận hồi lâu để cho lão sốt ruột, nàng ta mới chậm rãi ngửa bài:
"Chuyện này có gì ngạc nhiên mà lão huynh phải giật mình, chỉ là một cái con nhỏ phàm cảnh mà thôi!"
Cổ Cần Sa rất nhanh hiểu ra, Bạch Phượng Phi chỉ là phàm cảnh nhỏ bé như kiến, một ánh mắt có thể hồn phiêu phách lạc. Thế nhưng nàng ta được Tiên Duyên Thánh Mẫu để ý, địa vị tự nhiên khác biệt.
Thiên Phủ có hai phe lớn, một bên Tiên Duyên Thánh Mẫu tại vị, bên còn lại là Lục Đạo Thánh Tiên nắm giữ trong tay.
Tuy rằng hai phe chưa từng chính lộ giao tranh, nhưng là ảnh hưởng cực lớn tới đường đi nước bước của các tiên giả bên dưới. Phàm là tiên giả gia nhập Thiên Phủ, không muốn bị điều làm chân chạy, ắt phải có chỗ dựa vào.
Đây chính là cái gọi, nhất quan hệ, nhì tiền tệ, tam mỹ lệ, tứ nhỏ lệ, ngũ quyết lệ, lục nhục lệ. (*)
Cổ Cần Sa trộm nghĩ, âm thầm g·iết một tiên giả tương lai, lại có ý nghĩa quan trọng với Tiên Duyên Thánh Mẫu, đủ hiểu cái tát này mạnh mẽ ra sao.
Giết đi nàng ta rất dễ, nhưng là nếu bị tra ra trên đầu, Cổ Cần Sa có là Bát Liên tôn giả, cũng khó mà gánh nổi hậu quả.
"Chính vậy, bởi vì hệ trọng thế mới cần tiên giả đi làm. Ta mới bỏ ra cái giá lớn vậy, Cần Sa lão huynh hãy suy nghĩ thật kỹ nha!"
Bách Hiểu Tiên Cô cười nói, tay ngọc mảnh khảnh đung đưa túi càn khôn.
Cổ Cần Sa thở dài, lão hụt hẫng nói ra:
"Lâu nay cứ nghĩ ngươi ở phe trung lập, mới có thể buôn tin bán chuyện. Nào ngờ, đằng sau ngươi….!"
"Suỵttt…. Là bí mật thì không nên nói quá kĩ, thế là đủ rồi!"
Bách Hiểu cười gian giơ tay làm dấu, giọng điệu ngân dài c·ướp lời. Làm người ai chẳng có bí mật của riêng mình, huống chi là tiên giả.
"Cho ta ba ngày, sẽ có câu trả lời thỏa đáng!"
Bách Hiểu Tiên Cô gật đầu, nành mỉm cười đáp:
"Đó là đương nhiên, ta không hi vọng lão huynh nói lời nuốt lời!"
Bách Hiểu Tiên Cô hiểu rõ, bản thân mất đi một số lớn tài nguyên để mua tin tức. Từ đó trăm kế nghĩ cách, hòng qua mặt Tiên Duyên, thu nàng ta vào làm môn hạ của mình.
Hiện tại biết thu không nổi, còn muốn lấy lại tài nguyên phải g·iết nàng ta.
Một chuyện khác Cổ Cần Sa phải hiểu, Lục Đạo đại nhân đang muốn g·iết nàng ta, nếu ông ta tiếp tục thu nạp Bạch Phượng Phi, trước sau gì cũng có chuyện phát sinh trên đầu.
Cổ Cần Sa nơi này không bè không phái, ông ta thật lòng không muốn dây vào nội đấu.
Đây là cỡ nào đả kích với Cổ Cần Sa, lão cần thời gian cũng đúng thôi.
Cổ Cần Sa trầm giọng, lão đứng dậy bước ra bên ngoài. Nhưng chỉ đi được nửa đường, phía sau lưng lão vang lên một đạo kinh phong.
Cổ Cần Sa động tác thật mau, lão ta quay người. Chỉ thấy Bách Hiểu Tiên Cô đánh tới một quyền, nhằm hướng mặt lão mà đấm.
Quyền này nhìn thì nhẹ nhàng thanh thoát, đơn giản tới cực điểm, thật ra hung uy vạn phần có dư. Cái gọi là phản phác quy chân, chính là nhìn càng đơn giản lại càng bao hàm vận đạo bên trong.
Tiên giả đồng giai thực lực chênh lệch ở ba nơi. Một là tiên cầu, hai là tiên pháp bí điển, cuối cùng là tài nguyên.
Cổ Cần Sa cật lực đón tránh, lão sử ra một thế Tiến Thoái Diệu Minh, triệt hóa thế công. Quyền của Bách Hiểu Tiên Cô như đánh xuống đầm lầy, uy lực mười phần tan biến.
Cổ Cần Sa lùi ra tới cửa, lão ta phẫn nộ xen lẫn bất ngờ, hung hăng mắng lớn:
"Khốn kiếp, ngươi dám đánh lén ta?"
Bách Hiểu Tiên Cô vẫn ý vị tình thâm, cười mà truyền âm:
"Hừ…. Chuyện ngày hôm nay ta không muốn kẻ khác biết được, vẫn nên diễn một vở kịch thì hơn. Cần Sa lao huynh, hãy chịu khó hợp tác một chút vậy!"
Vừa truyền âm xong, Bách Hiểu hung hăng tốc váy mà hô lớn:
"Lão già nhà ngươi dám khinh thường nữ nhân, dám đến tận cửa h·ăm d·ọa ta sao? Hôm nay lão bà đây cũng chẳng cần giữ lễ làm gì, có giỏi thì chúng ta đấu ba trăm hiệp!"
Nói đoạn, Bách Hiểu lại lao tới, thân hình chớp động tạo ra một dải tàn ảnh tuyệt lệ.
Cổ Cần Sa trong phút chốc đã hiểu, nàng ta đang rũ sạch quan hệ với lão, không muốn kẻ khác hoài nghi trên thân, mới thẳng thừng ra tay.
Mọe nó, chưa ăn c·ướp đã kêu oan uổng, thế gian đúng là hiếm có mặt dày. Bất đắc dĩ, lão phải đấu với nàng ta mấy chiêu….
Lại nói về Bạch Phượng Phi, nàng khi này đang ngồi ở dưới đại chính sảnh. Xung quanh người nàng, hơn ngàn tu giả ngồi chung, ở đây tất cả đều là anh tài muôn phương tụ hội.
Mỗi người bọn họ giống nàng một khuôn, là tinh anh trong tinh anh.
Quy chế môn phái chính thống lựa chọn khắt khe, đối với tiên môn truyền thừa lại càng khó khăn. Càng đừng nói thế lực siêu cấp Thiên Phủ, độ khó đi vào khỏi nói cũng hiểu.
Bên trên đài cao, một lão giả cảnh giới Lục Liên giảng đạo, mười phần uy nghiêm, phát quang tiên khí.
Đứng ở dưới đài hai bên, gần trăm Ngũ Liên cảnh giới đứng hầu tả hữu. Quang cảnh hùng vĩ này, chỉ siêu cấp thế lực mới có hiện lộ.
"Nhân hình có muôn vàn chủng loại, là thể trạng cao nhất của vạn vật hữu linh. Con người may mắn sinh ra, đã có ưu ái như vậy, tuy nhiên lại không phải duy nhất. Thiên địa này có nhân tộc, cũng có tộc khác quần thể định cư, mỗi loài có ưu điểm nhược điểm rõ ràng. Các ngươi một khi gặp thấy, không nên khinh nhờn!"
Lão giả nhẹ nhàng nói ra, âm thanh không lớn lại như thoang thoảng bên tai mỗi người.
….
(*) nhất quan hệ: quan hệ ở đây chính là để nói về thân sơ, người trong gia đình, thứ mà tiền bạc rất khó mua chuộc. Còn lại những mối quan hệ khác, chỉ có thể xếp sau mà thôi.
Nhì tiền tệ: Tiền chính là thứ có thể mua được gần như tất cả, nhưng mà đôi khi có một số thứ khó mà mua nổi. Tác không hề muốn truyền đạt tư tưởng cực đoan, cho nên tiền chỉ nên xếp thứ 2 mà thôi.
Tam mỹ lệ: cái này thì khỏi phải nói rồi, không tiền không mối quan hệ, vậy thì chỉ có sắc đẹp mà thôi.
Nhưng sắc đẹp là con dao hai lưỡi, có thể giúp bạn thành công, cũng có thể đẩy bạn xuống địa ngục đấy!
Tứ nhỏ lệ: Khi rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã, bạn không có những thứ trên mà lại muốn người khác giúp đỡ? Đơn giản, chỉ có những giọt nước mắt mới giúp người khác động lòng trắc ẩn với bạn mà thôi.
Ngũ quyết lệ: Chỉ cần quyết tâm của bạn không đổi, hãy cứ chăm chỉ cố gắng, bạn không c·hết thì trước sau gì cũng thành công.
Lục nhục lệ: Cuối cùng, nếu bạn không có những thứ trên, bạn vẫn muốn làm ít mà ăn nhiều, thế thì chỉ có đi l·ừa đ·ảo, đi ăn c·ướp thôi ạ.
Thánh nhân có câu, tuy ta nhục với nhà nội nhà ngoại, nhưng mà ta lại có thể vênh mặt với đời.
Hoặc là thân thể khỏe mạnh đủ chân đủ tay, không động não lại muốn việc nhàn lương cao, ăn xin có thể là một nghề thích hợp đáng để tham khảo!
Cuối cùng đa tạ tất cả, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
....