Chương 51: Từng bước sa lầy!
Hồng Liên hai mắt sưng húp từ đằng xa quan chiến, mắt thấy bốn người vây công con thú, chiến thuật rất là bài bản.
Kẻ cầm đầu lớn tuổi tên gọi Giang Lãng kia, gã là một tay kiếm sĩ. Trong cả trận đấu, gã chủ lực lôi kéo con thú t·ấn c·ông về phía mình.
Người thứ hai là Tiên Ngọc, nàng ta tay cầm song kiếm, liên tục q·uấy n·hiễu con thú. Thẩm Quân thì lại ở xa, thanh thoát gảy đàn, trợ giúp đồng đội.
Người cuối cùng là Lãnh Hào, tên thiếu niên này lặng lẽ quan sát mục tiêu. Bàn tay gã rút ra thanh cung từ khi nào, trực chờ cơ hội ra tay.
Một đội ngũ kết hợp hoàn chỉnh, thường sẽ có thành tựu lớn hơn kẻ đi một mình. Thế giới nào cũng vậy, muốn đánh bại kẻ mạnh hơn, những kẻ yếu luôn phải biết hợp lực số đông.
Hồng Liên đi theo con đường đơn đả độc đấu, mặt hạn chế có rất nhiều. Bù lại, chỉ cần cảnh giới nàng ta đủ mạnh, khuyết điểm này sẽ tự nhiên không còn.
Đứng quan chiến hồi lâu, Hồng Liên đưa ra nhận định. Nhóm người này bình thường có thể g·iết được Côn Mang, nếu muốn bắt sống thì không thể. Mà ở tại lúc này, muốn đánh ngang cơ còn khó, chứ đừng nói là diệt sát con thú.
Hồng Liên có tự tin nhận định đó, tất cả đều do cố sự đêm qua.
Phải, cũng vì cố sự đêm qua, Hồng Liên không chỉ mất ngủ, mà còn mất đi không ít linh nguyên trong người.
Nàng chính là kẻ đêm qua lùa đến đàn thú q·uấy n·hiễu bọn họ. Khiến cả đám ngủ không yên giấc, kẻ có chiến lực mạnh nhất đã b·ị t·hương không nhẹ. Cứ theo tình cảnh trước mắt mà tính, không quá thời gian một nén hương nữa, thế cục sẽ thay đổi.
Mấy kẻ này vào đây, không phải tìm hái thảo dược thì là săn bắt hung thú thôi.
Trên cơ bản mà nói, hung thú có tác dụng quan trọng đối với tu giả. Phần thì làm tài liệu luyện đan, luyện khí chế phù, rất nhiều diệu dụng.
Nhưng không phải hung thú nào cũng có tác dụng như vậy, phần lớn đều vô dụng.
Xương cốt nhỏ yếu không thể luyện khí, trong thịt có độc tố không thể ăn được, niên kỷ còn thiếu không đủ yêu cầu. Đủ loại tác dụng phụ, sẽ làm lãng phí đi tài nguyên tu hành.
Tu giả đi vào nơi này, tất sẽ không săn bắt loạn. Phần nhiều để giữ sức lực, phần khác g·iết cũng vô phương sử dụng.
Cuối cùng nếu cứ g·iết loạn như vậy, trải qua thời gian thật lâu sẽ chẳng còn gì để mà săn g·iết.
Tiếp đến, tu giả có tư chất khác nhau chân nguyên trong người sẽ chênh lệch cực lớn. Tư chất Thiên phẩm là chín phần, Địa phẩm sẽ là tám phần.
Theo đó mà tính, đứng ở Hoàng phẩm như bọn họ, linh nguyên trong đan cầu chỉ có sáu phần mười mà thôi.
Một khi dùng hết, tính thời gian hồi phục sẽ mất hai ngày có dư, đây là điểm yếu chí mạng.
Muốn khôi phục nhanh hơn, ắt phải dùng tới linh thạch hấp thu.
Thế nhưng như vậy, chi phí bỏ ra quá nhiều. Tu giả đi kiếm tài liệu, nào có thể bỏ ra tài nguyên nhiều hơn thu về. Bởi vậy, phương diện này tu giả sẽ cật lực tiết kiệm, ép xuống mức thấp nhất.
Từ đó khỏi cần nói thêm cũng biết, tu giả đi vào thâm uyên có rất nhiều hạn chế. Hồng Liên chiến lực đủ mạnh, nhưng lại cố ý né đông tránh tây, đều là vì mấy nguyên nhân này.
Hồng Liên quan sát một hồi, quả như dự liệu. Thế công của Côn Mang chưa giảm, đám người Giang Lãng đã có phần yếu thế. Lãnh Hào buộc phải tham chiến, củng cố phòng ngự cho đồng đội.
Mất đi kẻ ra sát chiêu, một vài cơ hội đáng tiếc trôi qua.
Côn Mang vung lên cái đuôi, nơi đó như một thanh lưỡi hái phóng đến, rạch toang một màng trên vai Giang Lãng. Gã ta ngã lùi về sau một khoảng, miệng há lớn thở gấp, sắc mặt tím tái, liên tục kêu c·hết tiệt.
Linh nguyên không đủ, chiến lực trải qua một lát liền lộ ra điểm yếu. Côn Mang từ thủ chuyển sang công kích, bắt đầu làm chủ thế trận.
"Không tốt rồi, chúng ta đã quá chủ quan…!"
Thẩm Quân há miệng ca thán, nhận định sai lầm chiến lực của Công Mang, lần này nguy hại quá. Nàng vừa kêu khẽ, con hung thú đã nhằm tới ra chiêu.
Hai cánh mở lớn, tạo ra một luồng kinh phong thổi quét,Tiên Ngọc vất vả tránh đỡ. Cuối cùng chịu không nổi thét lớn một tiếng, thân thể bị gió lốc thổi bay ra ngoài.
"Hừ..!"
Ba kẻ b·ị đ·ánh hai, chỉ còn lại một mình Lãnh Hào cận chiến. Đối đầu với con thú, đầu gã đổ đầy mồ hôi, sau lưng ướt đẫm vẫn không chút nao núng.
Một húc của Công Mang quét tới, đá núi rung chuyển, rơi từng mảng lớn. Lãnh Hào toát mồ hôi lạnh, phúc tổ ba đời suýt b·ị đ·âm c·hết
Mắt thấy con thú vọt tới, một luồng thanh âm vang lên. Thẩm Quân lặng lẽ gảy đàn, tăng phúc cho đồng đội, mặt khác công kích thính lực con thú.
Đúng vào lúc này, lợi dụng hai người Giang Lãng chưa kịp tham chiến. Côn Mang mạnh mẽ lao tới chỗ Thẩm Quân, mặc cho bị tên nhân loại nọ đánh trúng một kích.
Ý đồ con thú rất rõ ràng, diệt sát được Thẩm Quân, đám người cũng coi như xong.
Nhưng vào lúc này, một đạo kim quang từ trên đánh xuống. Đạo kiếm quang huyết diễm này như một cột sáng chiếu xuống, tỏa ra hỏa khí bức người.
Thế công bất ngờ, Côn Mang tránh né không kịp bị đạo kim quang này vây lấy.
Hồng Liên hung hăng nhảy ra, nàng xuất ra tấm lưới, phục kích bất ngờ mà thành. Côn Mang bị tấm lưới sắt bủa vây, dữ dội kịch liệt phản kháng.
Bốn người thấy một cảnh này, bất ngờ nhìn nhau. Giang Lãng là kẻ lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, gã thét lớn xông tới.
Một tay tung ra tấm lưới, tiếp tục phủ lên trên người con thú. Diễn biến bất ngờ này thay đổi cục diện, Côn Mang càng vùng vẫy, tấm lưỡi càng siết chặt…
Thiên Mã Hành Không Sơn, Thiên Phủ…
"Bách Hiểu con mọe ngươi, dám lừa lão phu sao?"
Trên tận chín tầng mây, một âm thanh vang vọng phát ra, rung chuyển cả hư không.
Đứng trước tòa sơn phong cổ điện, mây trăng lượn lờ trôi. Cổ Cần Sa tức giận mắng lớn, lão ta trợn trừng đôi mắt, nhìn về phía Bách Hiểu Tiên Cô hét lớn.
Chuyện là, sau khi bỏ ra số vốn lớn mua lại tin độc quyền từ Bách Hiểu Tiên Cô. Cổ Cần Sa cho rằng, không có kẻ nào khác biết được chuyện này.
Từ đó có thời gian, lão sẽ ngâm cứu, đưa ra phương sách đối với việc có nên thu nhận Bạch Phượng Phi hay chăng.
Nào ngờ chưa đến ba hôm, toàn bộ tiên giả Thiên Phủ đều biết tin này, đồn ầm cả lên. Cả đám nhao nhao, rất muốn tìm cách thu lấy Bạch Phượng Phi về túi.
Lão ta rất nhanh tìm đến cung điện của Bách Hiểu, ý định làm cho ra lẽ. Nào ngờ, thấy nàng ta không bị lời thề phản phệ, trong lòng kinh nghi bất định.
Chỉ thấy Bách Hiểu Tiên Cô cười duyên, khẽ khàng nói:
"Cần Sa lão huynh, ta làm người thế nào lão huynh còn hoài nghi sao? Lời thề đã lập ước cùng lão, nếu ta lại bán tin cho kẻ khác, thì giờ này lão đâu có thể gặp ta!"
Cổ Cần Sa nghe nàng ta nói cũng đúng, nào ngờ lại nghe tiếp một câu, suýt thì phun máu ra ngoài:
"Nhưng mà chuyện này cũng không có gì lạ, trước đó là ta quên nói với lão huynh một câu. Tin tức này không phải một mình ta biết, mà tên Long Bán Tiên kia cũng biết. Xem ra, kẻ phao tin này ra ngoài, đích thị là gã ta rồi!"
Cổ Cần Sa loạng choạng suýt ngã, lão biết bản thân mình bị hố rồi.
Mọe nó chứ, ai mà không biết dạo này rộ lên tin đồn, rằng con ả Ma Cô này đang cặp kè với cái tên thằn lằn đội lốt người kia.
"Các ngươi…!"
Lão tức giận không nói lên lời, bàn tay run run chỉ hướng Bách Hiểu.
Bách Hiểu Tiên Cô không chút lo sợ, nàng ta cười khẽ, vân đạm phong khinh đáp:
"Chớ nóng chớ nóng, ta hôm nay gặp mặt lão huynh, không phải để muốn nghe mắng. Coi như để bồi thường tổn thất, ta sẽ trả lại thù lao cho lão. Chỉ là có một chút việc cần nhờ, còn mong lão huynh giúp đỡ!"
….