Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 50: Trêu đùa!




Chương 50: Trêu đùa!

Tiếng động càng lớn, âm thanh càng phát ra càng gần. Những cơn gió lớn ào ào thổi qua, thổi lên cât bụi bốn phía.

Thì ra, một con chim lớn bay đến. Loài chim này to hơn cột đình, dài quá một trượng. Ngân Linh Nguyên Thíu, hung thú cấp 3, loài này chủ yếu sinh sống ngoài rừng nguyên sinh.

Nhìn thấy mọi thứ bình thường, con thú chậm chạp cuộn tròn quanh tổ. Hai cánh mở lớn, ôm gọn lấy mấy cái trứng còn lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hồng Liên ở bên trong một quả, thấy động tác con thú không có bất thường, nàng nhắm mắt dưỡng thần, điều hòa hơi thở thật nhẹ.

Nơi khu rừng này, tràn ngập hung thú. Trời càng về đêm, giác quan của tu giả bị hạn chế nhiều, là lúc phòng thủ yếu nhất.

Hồng Liên lựa chọn nơi này dừng chân, vừa có đồ ăn lại vừa an toàn. Ngân Linh Nguyên Thú thị lực cực tinh, nhưng khứu vị yếu nhược. Cảnh giới Hồng Liên không kém, lại có thủ đoạn che giấu khí tức, dễ dàng lừa gạt được nó.

Trời cao ánh trăng tỏa chiếu, lay lắt gió thổi cả cánh rừng. Đâu đó, từng tiếng côn trùng vang lên. Xa xa ngoài kia, từng trận tiếng lớn rền vang.

Một đêm cứ vậy trôi qua, cả khu rừng mờ ảo, sương trắng đọng trên tán lá, tí tách rơi xuống.

Động tĩnh đêm qua khá lớn, xem chừng lại có hung thú chiến đấu. Ngân Linh Nguyên Thua cảm thấy nguy hiểm, hơn một ngày không có rời khỏi tổ.

Hồng Liên bên trong chờ tới sốt ruột, cả người bí bách khó chịu. Mãi hơn nửa ngày, ánh dương chiếu trên đỉnh đầu, Ngân Linh Nguyên Thú cảm thấy an toàn mới bay đi.

Nàng vừa thò đầu ra, đã trực tiếp thở ngắn than dài.

Hồng Liên vươn vai, làm mấy động tác co gân giãn cốt. Hồi lâu nhìn phương hướng mặt trời, sau đó nhảy xuống, tiếp tục lên đường.

Ban ngày, gặp phải hung thú cấp thấp, vốn không cần quan tâm. Đối với hung thú bầy đàn, để tránh đụng phải tận lực giữ sức, nàng thường tránh đông né tây. Có đôi lần tránh không kịp, Hồng Liên cong đuôi bỏ chạy.

Chiến lực tuy không yếu, nhưng nếu bị bọn chúng liên tục bào mòn nhiều ngày, ắt sẽ có nguy cơ vong mạng.

Ban đêm, không tìm được nơi dừng chân tốt. Hồng Liên quyết định đào mấy cái hố, bên dưới cắm chông nhọn, trên phủ lá cây, làm thành hố bẫy.



Hồng Liên sẽ ở trong một cái hố nào đó, yên tĩnh nghỉ ngơi.

Lại có đôi khi vận mệnh trêu đùa, hung thú vô tình rơi trúng vào hố của nàng, ngã đè lên người. Hồng Liên tức giận mắng vốn, ngủ cũng không yên.

Trải qua mười ngày, cho đến một hôm, nàng đang tìm kiếm chỗ dừng chân, lại thấy nơi xa xa ánh lửa bập bùng. Hồng Liên sáng quắc hai mắt, chăm chú nơi xa nhìn tới.

Nơi đó, bốn người vây quanh đống lửa, bận rộn nướng một con hươu lớn.

Hồng Liên vừa nhìn đã thèm, Vạn Liễu Phi Hương, con hung thú này rất khó bắt được nha. Một vài món ăn dân dã, đôi khi lạ miệng lại thấy ngon hơn mỹ vị cao lương.

"Hừ…. Lần này không bắt được nó, không biết tới khi nào mới có thể!"

Bên này ánh lửa lập loè, có năm thân ảnh ngồi đó. Kẻ nói ra là một gã nam tử, tuổi tác ba mươi, khuôn mặt có vài vết sẹo.

"Cũng tại chúng ta sơ xuất, mải mê phòng thủ mà quên đi t·ấn c·ông….!"

Ngồi đối diện là hai hiếu nữ, tuổi đời đôi mươi, thân váy lung linh. Người nọ tên Thẩm Quân, kẻ bên cạnh là Tiên Ngọc.

"Nếu không cắt cử người phòng thủ, ắt bên ta sẽ có người b·ị t·hương!

Lại có người tức giận đáp:

"Nếu không phải tận lực muốn bắt sống, chúng ta thiếu gì cơ hội g·iết nó. Giang ca, dây dưa ở đây lâu không ổn đâu, ta nên quyết đoán một chút!"

"Được rồi, Lãnh đệ nói đúng, không nên dây dưa ở đây lâu. Lần này không bắt sống được nó, âu g·iết đi cũng hết cách. Giá cả sẽ thấp hơn nhiều, bù lại…"

Mặc kệ bọn họ bàn tán, Hồng Liên chú ý tới người cuối, kẻ này tuổi tác không lớn. Hai mắt gã sắc lạnh, nơi cổ tay có một cơ quan nhỏ.

Hiện tại mà tới muốn nhập hội, ắt sẽ bị bọn họ cảnh giác. Có khi còn bị cả đám vây công, muốn c·ướp đồ cũng nên.



Hồng Liên không muốn làm sự tình nhạt toẹt như thế, nàng lẳng lặng quan sát một lát, lúc sau mỉm cười rời đi.

Trời đêm se se lạnh, bốn người thay phiên cảnh giới. Thỉnh thoảng lại có đôi mắt nơi nào nhìn tới, rình rập đâu đây.

Dã thú linh trí kém cỏi, ngửi thấy khí tức nguy hiểm sẽ không dám mò tới. Chỉ có hung thú tinh ranh, đôi khi sẽ lảng vảng quan sát rất lâu, không chịu rời đi.

Bốn người đều là Nhị Liên trung giai, so tuổi tác chiến lực không kém. Ở ngoài vùng nơi này, việc an toàn là không cần lo nghĩ.

Màn đên yên tĩnh, ánh lửa le lói, một một âm thanh nhỏ vang lên.

Khi chuông báo reo lên, một hung thú chạy tới, đám người Giang Lãng vội vàng tỉnh dậy lật đật chiến đấu.

Qua một hồi giao tranh, cuối cùng g·iết được con thú, cả đám thở phào nhẹ nhõm. Thu hoạch xong xuôi, bốn người nhìn nhau cười ha hả. Tự nhiên có con hung thú ngu ngốc, tự mình dâng tới cửa.

Hơn canh giờ sau chuông lại reo lên, bốn người ngó đầu ra nhìn. Chỉ thấy một con Lợn Lòi chạy tới, hai mắt đỏ ngầu, miệng phì phò hung tợn.

Bốn người hợp lực vây g·iết ngon ơ, lại thầm nhủ đêm nay may mắn. Bình thường, hung thú dám tới đều là loại nguy hiểm.

Nhưng sau khi nhìn thấy một đàn Sương Lang cấp 2 xuất hiện, suy nghĩ này đã bị thổi bay khỏi đầu.

Một đàn Sương Lang vừa đi, lại tiếp một đàn Chồn Hôi chạy tới.

"Mẹ nó, đêm nay trời trở gió hay sao…!"

Tiên Ngọc hô to gọi nhỏ, hò nhau phòng thủ.

"Đêm nay hung thú xuất hiện hơi nhiều, tất có điềm không ổn. Chúng ta nên rời khỏi nơi này, đến một vị trí khác tốt hơn!"

Đuổi được đàn Chồn Hôi rời đi, bốn người vật vã, thở không ra hơi.



Giang Lãng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm phán đoán, gã là nhóm trưởng chỉ huy. Quanh đây có bẫy rập phòng hộ, còn cẩn thận rải một chút bột phấn xua đuổi.

Hung thú loạn bầy như vậy, ắt là có một con hung thú cấp cao gần đây.

"Trăng ngả về tây, lúc này rời đi e đã muộn. Giang ca, chúng ta nên tạo thêm một lớp phòng thủ, thậm chí thức đêm cảnh giới!"

Lãnh Hào ở bên đưa ra ý kiến, nơi này tỉ mỉ bài bố mà còn bị hung thú quẫy nhiễu. Di chuyển ra ngoài kia, ắt không phải ý hay.

Giang Lãng nhìn hai nữ tử, mắt thấy bọn họ gật đầu biểu quyết, thế là cả đám quyết định tiếp tục ở lại.

Một đêm dài huyên náo trôi qua, nơi xa hừng đông quang đãng. Màn sương phủ ướt áo, mấy người không quan tâm, nhìn nhau khó chịu.

Đêm qua, bọn họ bị hung thú tập kích thêm hai lần. Tuy là không có b·ị t·hương, nhưng thức trắng một đêm chiến đấu, nét mệt mỏi còn vương chưa tan.

"Giang ca, chúng ta vẫn tiếp tục công kích Côn Mang chứ?"

Thẩm Quân khẽ hỏi, việc có hung thú cấp cao xuất hiện, sẽ ảnh phần nào tới an toàn của bọn họ.

"Hừ… theo như tính toán đã bàn, chiến lực của Côn Mang ngày càng suy yếu, so với chúng ta còn kém hơn. Nếu như để lỡ thời cơ, không biết chờ tới bao giờ. Còn nữa, biết đâu không phải hung thú, mà là tu giả cấp cao xuất hiện thì sao? Được rồi, chúng ta hãy biểu quyết đi…!"

Nghe Giang Lãng phân tích, cả đám gật gù tin tưởng phần nào. Cuối cùng quyết định liều ăn nhiều, cùng đi tới nơi ở của Côn Mang.

Loài này nửa thân trên là dơi, nửa thân dưới là cá. Sau lưng mọc hai cánh lớn, toàn thân bao phủ một lớp lân giáp màu bạc.

Mục tiêu của bọn họ là đôi cánh, thứ này luyện chế thành pháp khí, sẽ giúp tu giả cực lớn.

Tu giả cấp thấp không cần phải ngự kiếm phi hành, nhờ đó động tác nhanh nhẹn linh hoạt. Tu giả cấp cao lại tăng thêm một phần tốc độ, càng là trợ lực lớn.

Chỉ tiếc loài này mạnh mẽ phi thường, số lượng lại quá ít. Hơn nữa tỉ lệ luyện thành cực thấp, cho nên khỏi nói cũng biết giá trị thế nào.

Vừa hay đám người Giang Lãng vô ý phát hiện, đã rình mò ở đây nửa tháng. Bọn họ muốn bắt sống, để tăng lên giá trị của nó. Tiếc là nhân lực không đủ, lần này quyết định diệt sát con thú.

Trải qua hơn một canh giờ di chuyển, Giang Lãng cùng đồng bọn đã tới gần nơi ở mục tiêu. Cả đám lặng lẽ đi nhẹ nói khẽ, sợ gây ra tiếng động lạ.

….