Chương 49: Vạn Minh Thâm Uyên!
Băng Tâm Đồng Nữ khẽ cười, ánh nhìn tự đắc, giống như là mọi chuyện đều nằm trong tay.
"Bất ngờ chưa lão già?"
Bất ngờ quá đi chứ, không chỉ bất ngờ Phương Kiệt Ngạo còn c·hết trong lòng một ít nữa kìa.
Thật không thể tin nổi Băng Tâm Đồng Nữ lại có thủ đoạn, tìm được tới nơi này. Thấy chân thân của Phí Thủy Đàm giáng lâm, Phương Kiệt Ngạo chỉ biết cười khổ. Với thân thể rệu rã này, muốn chạy là không có khả năng.
Nhưng là, ông ta đâu phải loại xoàng. Đã đi đến tiên giả con đường, tâm chí này đều hạng kiên định.
Phương Kiệt Ngạo sống lâu, ông ta càng thấy được vi diệu, lại càng ham sống hơn bình thường. Có điều, đường tiên lộ chông gai dạt dào, luôn phải có ý giác ngộ sinh tử.
Ông ta híp đôi tròng mắt, trong lòng đã âm thầm vận chuyển tiên nguyên, sẵn sàng tự bạo.
Nhưng bất ngờ thêm lần nữa là, Băng Tâm Đồng Nữ không vội ra tay, nàng cười mà nói:
"Gặp bổn toa ở đây, với thái độ kia xem ra ngươi đã chuẩn bị c·ái c·hết rồi nhỉ?"
Phương Kiệt Ngạo cười gằn, ánh mắt ông ta căm phẫn, tức giận mắng to:
"Hừ… Thiên Phủ các ngươi chuyên quyền, chúng ta đã đến nước này rồi mà còn không tha. Hiện tại muốn chém muốn g·iết cứ việc, Phương Kiệt Ngạo ta quyết không chịu nhục. Nhưng là, các ngươi muốn bắt người sống thì còn xem bổn sự!"
Băng Tâm Đồng Nữ không lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nàng cười châm chọc:
"Ha ha ha…. Nói thì mạnh miệng đấy, ngươi quên rằng bản thân đã vất vả thế nào mới có ngày hôm nay rồi à? Tiên lộ, muốn đi con đường này, phải xác định cùng kẻ khác tranh đoạt rồi chứ. Ngươi cam tâm cứ như vậy mà tự bạo sao?"
Phương Kiệt Ngạo nghe được, thần sắc ông ta ủ rũ. Ông ta từng bước thăng tiên, con đường này vất vả nào ai biết.
Phàm nhân s·ợ c·hết, tiên giả càng s·ợ c·hết hơn.
Phương Kiệt Ngạo suy sụp, không phải vì lời nói của mình. Ông ta bởi vì biết trước sau không thoát khỏi c·ái c·hết, mới có bộ dạng này thôi.
Chẳng qua ông ta nào biết, tâm trạng này của mình rất hợp ý Băng Tâm Đồng Nữ, một khi còn sợ c·ái c·hết thì mới dễ dàng dụ hoặc.
Băng Tâm Đồng Nữ cười khẩy, lại công kích hỏi tiếp đến một câu:
"Ngươi nghĩ rằng nếu bản toa không thu lại chút kình lực, bản thân ngươi có thể thoát khỏi chiêu kiếm đó sao?"
Phương Kiệt Ngạo nhìn đứa bé, bất chợt ông ta ngộ ra. Ông ta hiểu rồi, cười chua chát đáp:
"Hừ… ta hiểu rồi, chính đạo các ngươi chia lợi ích dựa vào thành tích, nhưng người càng trên cao thì luôn phải tỏ ra thanh cao. Tâm thái hi sinh vì kẻ khác, vô dục vô cầu, mới có thể thu phục lòng người. Nhưng làm người thì ai không ăn chứ, mà phải ăn nhiều mới có sức tranh đấu. Thì ra, mục đích của ngươi khi thả ta, chính là muốn sau lưng đánh lẻ!"
Phương Kiệt Ngạo khinh bỉ nói ra, ngỡ tưởng bản thân đã chạy thoát, hóa ra chỉ là quân cờ của người ta. Giờ khắc này toàn bộ nguyên do ông ta đã biết, bọn họ ngay từ đầu đã có tính toán hết cả rồi.
Hừ.... Phương Kiệt Ngạo căm phẫn, bị kẻ khác coi như quân cờ, chung quy vẫn nằm ở bản thân quá yếu. Ông càng nghĩ, càng không cam lòng c·hết đi.
Bỗng, ông ta lại hơi ngẩn ra một chút, nàng ta vì sao lại nói ra toàn bộ chuyện này?
Lúc này, Băng Tâm Đồng Nữ cười vang, âm thanh non nớt vang vọng trời đêm:
"Ngươi nói không sai, nhưng cũng không đúng lắm, bởi ta có một con đường khác dành cho ngươi đây!"
Nói xong, Băng Tâm Đồng Nữ giơ tay bắt quyết, trước người nàng một dòng xoáy lớn hiện ra. Kình khí lan ra càn quét tứ phương, Phương Kiệt Ngạo chịu không nổi, phải lùi về sau mấy bước.
Tới khi nhìn lại, hai mắt ông ta mở lớn.
Trước người ông ta mấy trượng, từ trong luồng khí đen kia thình lình xuất hiện một cái mặt nạ.
Khuôn mặt này hình thái sống động, cao tới hai thước. Hai mắt kim quang mở lớn, tỏa ra tinh mang bức người.
Đáng ngạc nhiên hơn cả, ấy là Băng Tâm Đồng Nữ lùi về sau hai bước, cung kính cúi đầu. Phương Kiệt Ngạo chưa hiểu mô tê gì cả, lúc này chỉ thấy cái miệng kia mở lớn, phát ra ồm ồm tiếng nói, uy thế bức người:
"Ngươi là Phương Kiệt Ngạo sao? Bổn tôn đạo hiệu Địa Vương tôn giả!"
Phương Kiệt Ngạo ban đầu là kinh ngạc, sau nghe thấy danh tự này, chấn động trong lòng. Ông ta biến sắc thật lớn, khó mà tin nổi.
Địa Vương tôn giả, một trong hai phó môn chủ Địa Cung, uy vọng cực lớn.
Nhắc tới tổ chức này, Phương Kiệt Ngạo không thể không kinh sợ. Một bất ngờ khác nữa khiến ông ta chấn kinh, ấy là Băng Tâm Đồng Nữ….
Lại nói về Hồng Liên, nàng ta ngồi khoanh chân trong hang ngầm. Quanh người từng làn khói đen lượn lờ, như mờ như ảo.
Trước người, bình ấm sứ mở toang, đạo khói đen bay từ nơi này ra. Từng đạo khói tiến qua tay nàng ta, chuyển dần thành sắc hồng.
Những quang sắc này, liên tục tiến thẳng vài mi tâm trên trán.
Hồng Liên đang dùng thủ pháp chữa trị, lấy hồn phách kẻ khác bổ xung cho chính mình.
Phương pháp man rợ này, có lẽ phải là ma đạo biến thái, mới không ảnh hưởng tâm trí làm được.
Qua tới hai canh giờ liên tiếp, làn khói mới dần tiêu biến. Hồng Liên thở ra một ngụm khí uế, bình tĩnh mở mắt.
Thương thế thần hồn có chút khó chịu, khiến cho tiến bộ cảnh giới khó lòng tăng kịp.
Dựa theo kiếp trước, cứ cách vài năm thiên địa phản trách sẽ lại buông xuống, đánh cho nàng nghiêng ngả một trận. Mỗi lần như vậy, cảnh giới lại tụt xuống một tầng.
Đáng sợ hơn cả ở chỗ, không chỉ cảnh giới bản thân giảm xuống, ngay cả hồn phách cũng giảm theo, rất nhiều thứ kéo theo ảnh hưởng.
Hồng Liên nhớ lại, khi đó một đường tụt xuống Tứ Liên sơ giai, trải qua tai kiếp đủ đường khổ sở. Mấy chục năm sau mới lại có thể quay lại Ngũ Liên đỉnh phong, sau trăm năm tiến vào giới tiên cảnh.
Chỉ tiếc là, vừa bước tới Thất Liên chưa qua mấy năm, một trận đại chiến kia đã xảy ra bất ngờ.
Kiếp này xem ra khởi đầu hơi đen, chưa tới ba tháng cảnh giới đã tụt xuống thảm hại. Bù lại, Hồng Liên vẫn vui. Kiếp này có nhiều trải nghiệm thú vị, hơn hẳn khoảng thời gian này kiếp trước.
Hồng Liên gãi cằm suy tính, ít ra hiện tại mối lo bị đám người Tiêu Diêu Môn đuổi bắt đã tạm thời không lo. Với chiêu ve sầu thoát xác nọ, bọn chúng còn lâu mới biết.
Trừ phi là tiên giả có thủ đoạn đặc thù, chỉ là tiên giả nào lại rảnh rỗi vậy chứ.
Một phần Hồng Liên tự tin, là bởi nơi đó có truyền thừa tiên giả tồn tại. Lúc ấy, đám người Âm Thi ắt sẽ tới tra xét c·ái c·hết của nàng mà phát hiện ra.
Sự tình này phát động chú mục của nhiều phe phái, bọn họ tranh giành đổ máu vỡ đầu, còn việc của nàng sẽ thuận lợi bị gạt sang một bên.
Hồng Liên hơi tiếc, truyền thừa tiên giả hiếm có khó tìm. Tiếc thay lại để kẻ khác biết được, thật là phí mà.
Chỉ là Hồng Liên không biết, nàng trăm tính ngàn tính, lại quên tính rằng bản thân là nhân tố, phá đi quỹ đạo số mệnh.
Kiếp trước, hơn năm mươi năm nữa Tiêu Diêu Môn mới bị tiêu diệt. Một chuyện khác là, Trác Nghiên tiên tử xuất thế mang truyền thừa rời đi, nơi đó đã không còn gì nữa rồi.
Ngoài trừ Tử Yên đã đến, người biết gần như không có. Mà nàng ta hiện tại, còn chưa biết sống c·hết thế nào.
Tất cả mấy chuyện này, Hồng Liên nào có hay. Nếu như biết trước, Hồng Liên hẳn sẽ rất là cay đây.
Bởi vì, chỉ cần khôn khéo lợi dụng một chút, bản thân sẽ không cần làm ra chuyện hoán đổi thân xác này.
Nàng khi này còn đang tính toán, muốn đến Đông Vực phải đi qua Vạn Bảo Thương Thành. Hiện giờ đi bộ tới đó, để xem có thể kiếm được chỗ tốt hay không.
Ba ngày sau, hồn phách an ổn phần nào. Cảnh giới của cỗ thân thể này có đột phá, tăng lên Tam Liên trung giai.
Hồng Liên không lấy làm vui vẻ, trước đó đã là sơ giai đỉnh phong rồi, coi như tiện nước đẩy thuyền mà thôi. Muốn cỗ thân thể này tăng nhanh như bản thể là không có khả năng, cố gắng chỉ tổ tốn thời gian.
Trong khi bản thể đã bị hủy, cách tốt nhất là luyện ra một cỗ thân thể mới hoàn toàn thôi.
Mà chuyện này ước chừng còn khá xa, tạm thời không bàn đến.
Hồng Liên đứng tại một phiến đá nhỏ, nàng nhìn nơi biển rừng xa xa. Vạn Minh Thâm Uyên, khu rừng nguyên sinh, hung thú nhiều lắm.
Muốn đi qua nơi này tiến vào Vạn Bảo Thương Thành, đi một mình thì khó quá. Hồng Liên quyết định đi vòng lên trên, xuôi theo phương bắc.
Nơi đó có một trấn lớn, chuyên xuất hiện nhiều đoàn đội hội ngộ. Tùy tiện gia nhập một đoàn, khả năng đi qua sẽ an toàn hơn.
Nghĩ là làm, Hồng Liên cất bước rời đi.
Hai ngày sau, trong một góc rừng hẻo lánh
Ở giữa mấy cây cổ thụ, hình thành một cái tổ lớn hung thú.
Hồng Liên ngồi trên một quả trứng to đùng, tay cầm dao nhọn, ánh mắt tham lam nhìn vào.
Hồng Liên cẩn thận rạch một đường trên vỏ, động tác nhẹ nhàng thuần thục. Dao này sắc mỏng lạ thường, càng không phát ra một chút tiếng động.
Xong xuôi động tác, Hồng Liên gỡ ra một mảng vỏ trứng, môi mỏng khẽ liếm. Kế đó lại lấy ra một cái thìa, nàng ta múc từng muôi nhỏ lên uống.
Hớp lấy từng ngụm, chốc chốc lại gật gù hài lòng, món trứng sống này, thật là thơm ngon.
Quả trứng này to đủ người ôm, vậy mà gần nửa ngày Hồng Liên đã chén hết hơn phân nửa. Số còn lại, nàng múc ra cất vào trong túi càn khôn.
Làm xong hết thảy, Hồng Liên từ từ chui vào trong vỏ trứng, đậy nắp cẩn thận.
Nàng ta vừa ẩn thân, phương xa vang đến một loạt tiếng nhỏ xào xạc. Tiếng động càng lớn, âm thanh càng phát ra càng gần.
….