Chương 48: Bất ngờ chưa lão già?
Bách Hiểu Tiên Cô cười khẽ, liếc xéo lão đáp lời:
"Chuyện này ta nói lão huynh nghe, không phải ai cũng có thể biết đâu. Tuy nhiên, việc Tiên Duyên đại nhân đi gặp Cơ Tử Thánh Tôn thì ai cũng biết. Lão chỉ cần tìm hiểu qua là rõ lời ta ngay, ha ha ha… đồ ta cũng đã lấy, tin hay không là tùy lão!"
Nói rồi Bách Hiểu Tiên Cô yên lặng nhìn trời, thái độ không mấy bận tâm. Cổ Cần Sa bất lực, lão trầm minh suy ngẫm về chuyện khi nãy.
Bách Hiểu Tiên Cô là ai chứ. Nàng ta chuyên buôn tin tức các vực, dùng đó làm lợi kinh tế cho bản thân.
Con mụ Tiên Cô này rõ ràng là không nói hết, ém phần quan trọng nhất để lại. Đây đối với lão là một vụ mua bán, lời ăn thua chịu.
Nàng ta bán tin cho lão, ắt cũng bán tin này cho kẻ khác. Cổ Cần Sa càng cau mày thật chặt, sau cùng lão hỏi:
"Chuyện này ngươi đã bán cho những ai rồi?"
Bách Hiểu Tiên Cô từ đầu tới cuối yên lặng, lúc này mới cười khẽ đáp:
"Ha ha… lão là người đầu tiên ta bán, chỉ là….!"
Đối với lời nói nửa chừng này của nàng ta, Cổ Cần Sa hiểu rõ. Đương nhiên cái giá không đủ bịt miệng, nàng ta sẽ đi bán thêm cho kẻ khác kiếm lời.
Cân nhắc lời lỗ thật kỹ, Cổ Cần Sa rút ra một túi nhỏ khác đưa tới, miệng lão gằn giọng:
"Hừ… lão phu cũng cắn răng tin ngươi lần này. Nhưng lão phu muốn độc quyền tin tức, dùng minh ước để thề!"
Tiên giả một khi lập ra minh ước, dùng ý đạo lập thề, vi phạm ắt sẽ gặp phản phệ.
Bách Hiểu Tiên Cô giả bộ cau mày khó chịu, nhưng trong lòng ý cười càng đậm. Sau hồi lâu, nàng ta mới ngần ngừ đáp:
"Hừm… cũng được, nhưng ta nói trước, cái giá sẽ không rẻ đâu đấy!"
"Hừ.. Chỉ cần những gì ngươi nói là thật, cái giá sẽ đủ hài lòng!"
Hai bên lườm rau gắp thịt, thêm mười bớt chín tới nửa ngày mới đạt thành nhận định. Có được tin tức của Bách Hiểu Tiên Cô, Cổ Cần Sa càng như người say rơi vào cơn mê.
Trên đời này, thứ mơ hồ khó đoán nhất là vận khí. Tu giả hay tiên giả, dù thông thiên tới đâu, thành hay bại vẫn nhờ phần lớn ở vận khí.
Thứ vận khí này, không chỉ ảnh hưởng tới con đường sau này của tu giả. Xét sâu xa một chút, còn nguy hại tới cả một thể chế tông phái.
Tu giới có câu nói, tiền tài còn thua vận khí. Chỉ một lời này, đủ hiểu tầm quan trọng ra sao.
Thế nhưng vận khí là thứ khó đoán định, càng không cố hữu trên người một ai. Nay thịnh mai suy, đây là chuyện hiển nhiên.
Chúng tiên mặc dù không có biện pháp nhìn ra vận khí một người, nhưng vẫn có phương cách, đoán biết vận khí.
Bói toán là một phương pháp trong đó, có thể phần nào đoán biết vận số tương lai một người. Thông qua vận số, có thể thấy được, kẻ này vận khí tốt hay xấu.
Cổ Cần Sa nghĩ tới Cơ Tử Thánh Tôn, trong lòng càng thêm ý vị.
Người này đạo pháp cao thâm, một trong chí tôn tam quân, chấp chưởng Thiên Phủ. Bà ta chủ tu Thuật đạo, có thể bói trước một số chuyện tương lai.
Tuy rằng ba thật bảy giả, nhưng đây lại là nghề coi trọng bậc nhất tu giới.
"Nếu Thánh Tôn đã bói, trong tương lai thiên phủ g·ặp n·ạn, kẻ kia sẽ ra tay giải vây một kiếp. Như vậy ta có nên đánh cược… trước thu nhận con bé hay không?" Cổ Cần Sa lẩm bẩm trong đầu, thầm đưa ra nhận định…
Thiên Phủ tuy là tổ chức chính đạo, nhưng mà tổ chức nào mà không có phát sinh bè phái ẩn tàng bên trong. Tất cả bởi vì lợi ích, tiếng nói của ai cao hơn, bên đó có lợi thế.
Cổ Cần Sa là tiên giả Bát Liên, cường giả trấn phái một phương. Nhưng lão ta ở trong Thiên Phủ, chỉ xem là loại bình thường. Mọi chuyện nơi này phải là Bát Liên cao đẳng, mới coi là hạch tâm chân chính.
Chuyện này đối với lão hệ trọng, vận khí là thứ có thể l·ây n·hiễm. Như ở với người giàu thì khôn, ở với kẻ dại thì…
Vận khí cũng vậy, có một tên đệ tử tốt, khỏi phải nói mát mặt ra sao.
Nhưng mà người này đang được Tiên Duyên đại nhân để ý, tự nhiên đánh chủ ý đến khác nào c·ướp đồ người ta. Phải dụng cách nào đây…
Khoan đã, trước đó phải xác độ thật giả tin tức...
Lão còn đang nhẩm tính trong lòng, Bách Hiểu Tiên Cô hóa thành ngọn gió bay đi. Mua bán xong xuôi, trước khi rời đi nàng ta thả lại một tin tức.
"Thủy Hàn Tiên Cung cầm đầu các phái vây công Tiêu Diêu Môn, đã đại thắng trở về. Nghe nói, ngoài trừ lão già Phương Kiệt Ngạo chạy thoát, ba tên tiên giả khác đều b·ị b·ắt sống. Bọn họ hiện đang rục rịch chia trác, nhưng ta đoán muốn chia đều là không thể nào. Cho nên không biết chừng sắp tới sẽ có một hội đấu giá công khai, chẳng phải lão đang muốn mở rộng Tiên Cầu của mình hay sao?"
Cổ Cần Sa vừa hoàn thành giao dịch, lão nghe được tin này lại trắng mắt thêm lần nữa.
Bà mẹ nó, nàng ta vơ vét hết phân nửa tích cóp mấy năm qua của lão rồi mới nói, đây chẳng phải là muốn hố người sao…
Trong khi lão đang căm phẫn, Bách Hiểu Tiên Cô đã quay về đến cung điện của mình.
Trước quảng điện lộng lẫy vàng son, một gã nam tử đứng đó. Người này thân cao năm thước, mặc bộ bạch y. Trên nửa khuôn mặt gã, có vài vẩy lân ngư ẩn hiện.
Thấy người vừa đến, gã đã truyền âm:
"Thế nào rồi, lão già Cổ Cần Sa kia có mắc bẫy chăng?"
Bách Hiểu Tiên Cô không đáp, nàng ta mỉm cười ý vị, bước qua người gã đi vào. Tới khi hai người phân chia chủ vị, nàng ta mới đáp:
"Đương nhiên, đám dị tộc Nam Vực hiện đang bùng lên mạnh mẽ. Một số chiến hữu của ông ta lên đường tham chiến, chưa biết ngày về. Hiện ở Thiên Phủ, tiếng nói của ông ta là thấp nhất. Tin tức này như một làn gió mới, ông ta không thể không nắm. Chỉ là…..!"
Nghe được Bách Hiểu Tiên Cô phân tích, gã nam tử cười phá lên, chỉ tay khen ngợi:
"Ha ha… chỉ tiếc tuy tin tức là thật, nhưng người Tiên Duyên đại nhân nhắm đến, có thể dễ lấy vậy sao. Ông ta tham lợi trước mắt, lại quên đi chính cục đằng sau. Hơn nữa….!"
"Phải, hơn nữa chúng ta cũng không chỉ bán tin tức này cho mình ông ta. Cổ Cần Sa muốn tranh đoạt, e là còn phải mất sức nhiều. Bên phía ngươi thì sao?"
Hai người thuận miệng đáp lời, giọng cười khúc khích vang lên.
Thì ra, tuy rằng Bách Hiểu Tiên Cô đã đáp ứng lời thề với Cổ Cần Sa, không bán đi tin tức này cho kẻ khác. Nhưng mà, tin tức này ngay từ đầu cũng không phải một mình Bách Hiểu Tiên Cô nắm giữ. Bởi thế, dù nàng ta không nói thì không lâu nữa, sẽ có rất nhiều kẻ khác biết được.
Cổ Cần Sa mà biết được chuyện này, ông ta sẽ khóc ngất lên cho mà coi.
Kế đó hai người kiểm kê trao đổi, bầu không khí thật là vui vẻ. Bách Hiểu Tiên Cô thu lại túi đồ, nàng ta đổi giọng:
"Vừa rồi ba phái hợp lực tiêu diệt được Tiêu Diêu môn, bắt được vài tên tu giả. Sợ rằng các phái chia sẻ không đều, đã có kẻ dưới đề xuất lên nhờ Thiên Phủ can dự. Theo ta tính toán, hội đấu giá này sẽ có nhiều thứ tốt đây!"
Gã nan tử gật gù cho là đúng. Tu giả thiếu nhất tài nguyên, tiên giả càng thiếu nhiều hơn.
Cấp độ càng cao, tài nguyên càng hạn hẹp, tranh nhau chảy máu vỡ đầu. Cho nên, tiên giả đại chiến rất xảy ra rất nhiều, minh tranh ám đấu có đủ.
Lần này bắt được vài tên, có kẻ nóng tai gai mắt là chuyện bình thường vì thế mới có đấu giá hội.
Nhưng là, một khi hội đấu giá hội mở ra, rất nhiều kẻ sẽ được lợi trong đó. Chỉ có mấy kẻ nào đó, là ăn chút thiệt thòi mà thôi.
Bách Hiểu Tiên Cô cũng muốn tham gia, nhưng nàng nhìn sơ qua tình cảnh, lại có chút mất đi hứng thú.
Mấy kẻ b·ị b·ắt, bọn họ đều là tiên giả Lục Liên, thứ hữu dụng không có nhiều. Có một cái tài liệu Thất Liên, thì lại để chạy mất...
"Hừ… ngay cả phân thân Phí Thủy Đàm xuất trận mà cũng không bắt được kẻ kia, để xổng mất một tài liệu tốt!"
Gã nam tử thở dài tiếc hận, ánh mắt trái ngược mang đầy ý vị thâm trường. Quả nhiên lời này sao qua mặt được Bách Hiểu, chỉ thấy nàng ta đáp:
"Ta nghĩ là cô ta đã dự liệu ra cảnh này rồi, nên mới cố tình thả đi, sau đó…!"
Khi hai người đang nói chuyện, ở một nơi khác tại Á Vực, trong hang động nhỏ dưới lòng đất, một lão giả yên lặng ngồi đó.
Ông ta nào phải ai, chính là Phương Kiệt Ngạo!
Trước đó mang thân chạy thoát khỏi Băng Tâm Đồng Nữ, ông đã gần như bị lột mất một lớp da. Cả người thương thế chất chồng, khổ không thể tả.
"Hừ…. Khốn kiếp…!"
Nửa ngày sau Phương Kiệt Ngạo phun ra ngụm máu, ông ta gằn giọng mà mắng.
Tiêu Diêu Môn đã cố ý lánh đời, thế mà vẫn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này. Công sức vạn năm qua, tiêu tan như bọt nước.
Phương Kiệt Ngạo còn đang tức giận, đột nhiên ông ta nhìn ra trời đêm hét lớn:
"Là kẻ nào?"
"Hi hi.. Mới có mấy ngày, thương thế của ngươi hồi phục nhanh đấy, cảm nhận ra được bổn toa luôn cơ!"
Bất chợt một tiếng trẻ con khúc khích trêu đùa truyền tới, theo sau đó là một thân ảnh quen thuộc.
Phương Kiệt Ngạo vừa giật mình, tới khi thấy người đến. Ối trời ơi, ông ta bật ngửa về sau hét lớn:
"Băng Tâm Đồng Nữ, ngươi….!"
Chỉ thấy Đồng Nữ khoanh tay đứng lơ lửng trước người ông ta mấy trượng, bộ dáng kiêu ngạo.
Nàng ta vừa xuất hiện, xung quanh trăm trượng tối đen như mực bỗng sáng hẳn ra. Từ người Băng Tâm Đồng Nữ như phát ra kim quang, chiêu rọi bát phương.
Một cỗ băng lãnh uy mãnh tràn ra, bên dưới nền đất có tầng băng mỏng xuất hiện. Khí lãng t·ang t·hương, khiến cho Phương Kiệt Ngạo đã rét bên ngoài còn lạnh bên trong.
Chỉ nghe Băng Tâm Đồng Nữ khúc khích cười hỏi:
"Bất ngờ chưa lão già?"
…