Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 47: Người thành công thường có lối đi riêng!




Chương 47: Người thành công thường có lối đi riêng!

Gần nửa ngày sau, ánh dương nơi xa dần khuất sau rặng cây. Khung trời huyền ảo mộng mơ, từng áng mây tà trôi về phương nam, trời sẩm tối dần.

Hồng Liên ung dung đứng đó, góc áo tung bay. Tư thái này trong thân hình của một gã nam nhân, quả thật không thể chê nổi.

Ngắm nhìn thành quả của mình, Hồng Liên có chút tự đắc. Tuy rằng đây là lần đầu giúp phàm nhân cải tạo căn cơ, bước vào con đường tu hành.

Nhưng Hồng Liên là ai chứ, dù gì cũng là tiên giả Thất Liên một thời, kinh nghiệm phong phú lắm. Chỉ là… nghĩ tới một số điểm không được như ý, nàng lại có chút gượng gạo.

"Đúng ra là nên dùng tu giả để luyện ra một viên đan cầu, sau đó để ngươi phục dụng. Từ đó tự bản thân ngươi sẽ sinh ra đan cầu cho riêng mình. Hiện thời chắp vá lung tung, không biết là có sao không nữa…!"

Hồng Liên hơi gượng cười gãi đầu gãi tai, quả nhiên đã bại lộ rồi.

Hóa ra, nàng ta dùng Mặc Trần làm chuột bạch, thí nghiệm suy đoán của mình. Phương pháp cải tạo này hơi lệch lạc một chút, khác hẳn với phương cách bình thường.

Nhưng đây mới đúng với phong cách của nàng ta, mạo hiểm mới vui.

"Ha ha... Cái này cũng không phải to tát gì, chẳng phải người thành công thường có lối đi riêng hay sao. Ha ha...!"

Hồng Liên lại tiếp tục cười, chép chép miệng an ủi.

Chỉ khổ cho Mặc Trần khi này đã ngất, nào biết được những điều này. Hồng Liên nhìn sang Hồng Tuyên, gã đang bị chói như cẩu chờ c·hết.

Thấy Lôi Minh đi tới, Hồng Tuyên hừ lạnh khảng khái nói:

"Hừ… Hôm nay bại dưới tay ma đầu nhà ngươi, ta đây tâm phục khẩu phục, c·hết không có gì đáng nói!"

Quả thật không có gì đáng để cay cú cả, xét về mọi mặt Hồng Tuyên còn kém quá xa. Lúc này gã không hề sợ hãi c·ái c·hết, chỉ có ánh mắt đơn độc nhìn về nơi xa.

Cả đời ghét ác như cừu, bôn ba hành tẩu trừ gian. Cuối cùng, bởi một phút thiện lương nhất thời đã hại c·hết cả thê tử.

Từ đó gã thay đổi tính cách nghiêng trời lệch đất, trở thành một kẻ có thể làm bất kể mọi chuyện để đạt được mục đích. Dù có phải g·iết người vô tội chăng nữa, gã không mảy may đắn đo.

Nhưng sau tất cả, gã vẫn bại trước một tên ma đạo khác. Âu cũng là báo ứng, cho những kẻ vô tội gã từng g·iết.

"Muốn diệt tận được ma, phải lấy thân nhập ma! Cuối cùng, vẫn là c·hết trong ma đạo!"

Hồng Tuyên ngửa cổ cười khan, ánh mắt cô đơn không người thấu hiểu.



Nơi trời xa xa, gã phảng phất thấy được thân ảnh một người đang chờ....

Hồng Liên mỉm cười, một tay nâng cằm gã lên.

"Lý tưởng diệt ma trừ đạo của ngươi rất tốt, chỉ là ở trong thế giới tu giả này thực lực mới là căn bản. Không có thực lực, lý tưởng nào cũng chỉ là một mớ rác rưởi!"

"Hừ… g·iết thì cứ g·iết, việc gì phải lắm lời. Ngươi nghĩ rằng với cái mớ đạo lý ba xu của mình, sẽ thuyết phục được ta sao?"

Hồng Tuyên nhổ phì một bãi, cười khẩy đáp trả. Nhưng Hồng Liên lại lắc đầu, cười đáp:

"Không hề, ta không có hứng thú với mấy kẻ vì lý tưởng của mình mà liều cả tính mạng, giống như ngươi đấy. Bọn ngươi đều là những kẻ khô khan, chẳng có chút thú vị nào cả!"

Hồng Liên quên mất bản thân đang là nam nhân, cứ vô tư vuốt nhẹ lên bờ má của gã một cái.

Cái lướt vô tình này, làm cho Hồng Tuyên nổi cả da gà. Trong đầu gã nghĩ tới một chuyện, bất giác cả người đổ đầy mồ hôi.

Tu giới có rất nhiều phương cách tu luyện tà dị, mà c·ướp đoạt đạo hạnh của kẻ khác là cực kì phổ biến.

Nghe nói, Tây Vực có một ma tông chuyên dùng chuyện hợp hoan để c·ướp đoạt tu vi kẻ khác giới, gọi là Hợp Hoan Tông. Tông môn này toàn là nữ giới, chuyên nhằm vào nam nhân.

Nơi phương bắc lại có một cái Nguyên Âm môn, chuyên hút đạo hạnh của xử nữ. Nhưng tất cả đó chỉ là phương pháp tu hành, mượn nhờ nguyên lực khác giới.

Còn phương pháp hấp thu nguyên lực cùng giới, Hồng Tuyên hình như cũng từng nghe danh đâu đó. Nhìn hành động của kẻ trước mắt này, gã không khỏi nuốt nước bọt cái ực, mồ hôi chảy đầy đầu.

Chỉ là gã nghĩ hơi nhiều rồi, Lôi Minh cười duyên một cái rồi xoay người đứng dậy.

"Ở trong thế giới đầy tranh đấu này, chính nào đã chính, tà nào đã tà. Ha ha… g·iết một kẻ như ngươi, chẳng phải quá tiếc rồi hay sao!"

Hồng Liên vung lên tay áo, sau đó đi thẳng một đường.

Quanh người Hồng Tuyên tinh quang chợt tắt, từng sợi dây leo tan biến. Gã vừa thoát khỏi trói buộc, đã vội vàng đứng lên thủ thế.

Nhưng khi thấy Lôi Minh đi càng lúc càng xa, không có ý định quay lại, gã mới ngồi phịch xuống đất, thở hắt một hơi.

Kẻ này nhìn thì hành sự theo cảm tính, chỉ làm những việc mình thích, không màng hậu quả. Thế nhưng đã tính toán kĩ càng, luôn chừa lại đường lui.

Hồng Tuyên liên tưởng từ tu vi tới ngoại hình, cuối cùng gã thở dài…

"Kẻ này không c·hết, ngày sau sẽ là một ma đầu tái thế….!"



Gã ngước nhìn trời xa, ánh dương lay lắt sau khu rừng. Khuôn mặt u sầu, một đôi mắt cô độc nhìn theo.

Đã rất nhiều lần gã từng gặp phải đối thủ trên cơ, hiểm nguy tới tính mạng cận kề. Tu giả luôn cao cao hơn người, nhưng cũng không khác kẻ phàm tục, luôn phải có tâm thái chấp nhận c·ái c·hết.

Làm cái nghề như gã, không có cái đầu lạnh thì không thể kiên trì.

Lôi Minh tha cho gã một mạng, nhưng là ngày sau vẫn phải tìm g·iết cho bằng được hắn ta.

Mang danh vô ơn hay chọn đường chính nghĩa? Diệt trừ cái ác chính là như vậy, cuộc sống luôn để ngươi rơi vào những lựa chọn, khốn nạn lắm thay.

Hồng Tuyên đứng lên, gã bước tới cạnh Mặc Trần xem xét. Tên nhóc này nằm co ro một đống, cả người lạnh toát.

Hồng Tuyên xem xét thật kỹ, không khó đưa ra nhận định. Lôi Minh khi nãy, rõ ràng là đã cải tạo lại thể chất, để biến tên người phàm này thành một tu giả.

Chỉ là… phương pháp của hắn ta có vẻ khác thường, không giống với hiểu biết của gã.

"Kẻ này phục dụng tinh hạch của Nhân Thi, bị hàn khí bộc phát công phá. Không có đan dược phụ trợ, loại bỏ hàn độc, đêm nay chắc chắn sẽ c·hết!"

Hồng Tuyên thật không biết giữa hai người này có quan hệ gì, nhưng hắn ta cố ý không g·iết mình, lại vô tư rời đi…

"Đây cố ý mà, hắn muốn ta cứu gã…!" Hồng Tuyên yên lặng đưa ra suy đoán.

Gã cười lạnh, vung tay giơ lên, ý định chém xuống người Mặc Trần một đao. Chỉ là vào lúc này, thân hình Mặc Trần dù đang run lên, vẫn nghe thấy tiếng gã thì thào:

"Ta muốn trở thành tu giả, muốn đi khắp thế gian trừ ma…!"

Hồng Tuyên dừng lại động tác, mũi kiếm chỉ cách mặt Mặc Trần một tấc. Khuôn mặt gã lạnh tanh, ánh mắt cô độc lẻ loi…

"Con đường tu tiên không dễ dàng, càng không có màu hồng như trong mộng tưởng của ngươi đâu. Để mạnh hơn, bước tới con đường trường sinh danh vọng. Tất cả bọn họ sẽ trở lên tham vọng, ích kỷ, tàn độc và mưu mô hơn nữa. Có lẽ, bản thân ngươi sau này cũng như vậy. Tu tiên chính là một đường hiểm họa, biến tất cả tu giả rơi vào bản ngã chính mình. Ta có nên g·iết ngươi không đây…!"

Lại nói về Hồng Liên, nàng ta đã rời đi được một đoạn khá xa. Trong đầu nàng lúc này liên tục tò mò…

"Có lẽ hắn ta sẽ không g·iết tên nhóc này đâu nhỉ?"

Hồng Liên tự hỏi xong lại phất phất tay áo, lắc đầu phân bua:



"Thôi kệ cha bọn chúng, tạm thời phải tìm nơi yên tĩnh cái đã!"

Nàng ta lại tiếp tục đi lên, lặng lẽ tiến vào khu rừng già.

Á Vực, Thiên Mã Hành Không Sơn…

Nơi sân điện rộng lớn, một thiếu nữ đang luyện tập vũ kĩ.

Nàng ta tuổi ngoài đôi mươi, thân váy xám tro, bồng bềnh trong gió. Tóc dài tung bay, ánh vàng lấp lánh. Nàng tựa đẹp tiên sa, đôi mắt kia khi thì ma mị, khi lại nhu tình.

Người này vẫn chỉ là tu giả, đạo danh Đồng Ngọc Nữ!

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Ngọc Nữ kết thúc luyện tập, nàng thu kiếm vào vỏ.

Thiên Phủ, siêu cấp thế lực vốn được chia làm hai danh tự, Phàm và Tiên.

Tu giả phàm cảnh, chỉ có thể an ổn bên dưới, dốc sức một lòng tu hành. Đồng Ngọc Nữ ngước nhìn trời cao, ẩn hiện bên trên biển mây xanh thẳm, từng cung điện nguy nga ngự tòa.

Ánh mắt nàng đầy vẻ kính ngưỡng, lại có chút tham lam. Qua giây lát thất thần, Đồng Nữ thu lại thần sắc, quay người đi vào.

Nàng cũng không biết, trên tầng mây ấy, hai thân ảnh lặng lẽ xuất hiện. Một người râu tóc bạc phơ, dài thẳng tới chân. Ông ta tay cầm quải trượng, da dẻ nhăn nheo, đạo danh Cổ Cần Sa.

Người còn lại là một thiếu nữ, tóc trắng thắt bím, cột lại hai bên đỉnh đầu. Trên thân quấn dải lụa hồng, tiên nữ thướt tha, đạo hiệu Bách Hiểu Tiên Cô.

"Bách Hiểu, ngươi nói cái đứa bé kia đang được Tiên Duyên đại nhân để ý sao? Chỉ là một phàm cảnh nhỏ bé, chuyện này nói sao cũng khó mà tin nổi…"

Bách Hiểu Tiên Cô mỉm cười, ý vị thâm trường liền nhắc nhở:

"Đương nhiên là rất khó tin, nhưng mà lời này cũng chưa chắc là giả đâu!"

"Ồ? Nói ra một chút nghe xem nào?"

Cổ Cần Sa thấy nàng ta mỉm cười ý vị, khuôn mặt lão vì hiểu ý mà có hơi nhăn nhó. Cuối cùng hết cách, đành phải móc ra một túi nhỏ đưa tới.

"Hừ… nếu ngươi lại buôn tin vịt bán tin gà như lần trước, đừng trách lần này lão phu trở mặt!"

"Nào có nào có, lần trước tin tức không kịp thông linh tới lão, chứ đâu phải tại ta!"

Bách Hiểu Tiên Cô nhanh nhẹn tóm lấy túi nhỏ cất vào, bờ môi nhỏ khẽ cười duyên, nhanh nhảu đáp lời. Liếc qua đồ vật một chút, ước lượng đã đủ, nàng ta cười tới tít cả mắt.

Sau cùng hướng tới lão giả, mở lời truyền âm. Cổ Cần Sa nghe xong tin tức hai mắt lộ rõ tinh mang, lão còn cẩn thận hỏi lại:

"Chuyện này là thật?"