Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 46: Ý nghĩa sau từng câu chuyện!




Chương 46: Ý nghĩa sau từng câu chuyện!

Hồng Liên đứng trong gió chiều, lặng lẽ bình thản, nhìn tới Hồng Tuyên.

Kẻ này phong phú thủ đoạn, tính toán rất tốt, có điều là tính sai đối thủ mà thôi.

Đúng là, cỗ thân thể Lôi Minh này có tư chất Địa phẩm, đạt tới tâm phần linh nguyên. Tính toán từ đầu trận, Hồng Liên coi như đã dùng hết sạch sẽ.

Nhưng là Hồng Tuyên tuổi tác không lớn, trải nghiệm nào có phong phú. So với ma đầu cự phách như Hồng Liên, gã còn chưa xứng ngồi chung mâm luận bàn thủ đoạn.

Đầu tiên, không phải tâm pháp tinh diệu nào sử dụng cũng tốn tới ba phần linh nguyên. Một số tâm pháp đặc thù, tiêu hao sẽ nhỏ hơn bình thường.

Tiếp nữa là, linh nguyên trong đan cầu càng cô đọng, số lượng tiêu hao càng ít. Một số tu giả, có tâm pháp bổ trợ linh nguyên.

Bọn họ có khả năng chiến đấu vượt cấp, đừng nên dùng phương thức tính toán thông thường đối với bọn họ.

Những tâm pháp tinh diệu Hồng Liên mang ra sau khi trùng sinh, đều là loại tốt cho thể trạng của mình. Một kẻ biết cảnh giới của mình sẽ giảm theo thời gian, ắt sẽ phải biết nên dùng những thứ cho phù hợp.

Hồng Liên lấy ra một viên Hồi Nguyên đan, chậm rãi uống vào. Động tác của nàng nhẹ nhàng, như thể muốn trêu tức Hồng Tuyên.

Ai cũng đều hiểu rõ, đan dược loại này bổ sung linh nguyên cấp tốc, nhanh hơn so với hấp thu linh thạch. Nhưng là, một phần giá trị khá lớn, phần khác tích nhiều thành độc. Tu giả uống nhiều thứ này, mỗi thời gian bắt buộc phải bế quan bài trừ độc tố.

"Ngươi rất cô độc, ta có thể nhìn thấy điều ấy qua ánh mắt. Ngươi có muốn đi theo ta, ngày sau lập lên nghiệp đại?"

Hồng Tuyên nhìn gã, đôi mắt kia lạnh lẽo vô hồn. Nhưng mà lời nói thập phần cao ngạo, phong thái tự tin kia khiến gã bất ngờ.

Chỉ là… lời của ma đạo có thể tin sao?

Hồng Uyên cười lớn, gã bình đạm đáp:

"Ngươi cảm thấy sẽ có khả năng này sao? Ta cho ngươi lời khuyên, tốt nhất nên g·iết ta rồi chuồn cho thật nhanh. Đừng để người Hồng gia chúng ta thấy được, bằng không ngươi c·hết thảm lắm. Ha ha…!"

Hồng Liên nghe tới danh tự này, nàng đang ngẩng đầu tự đắc, bỗng nhiên im bặt. Hồi lâu nàn lẩm bẩm, tự nói với gã, mà như với mình:

"Hừ…. Hồng gia tuy là con quái vật, nổi danh chính đạo phương này. Lại có lão già Hồng Phúc Thiên Tuế chiếu cố, là tiên giả vinh quang vô thượng. Nhưng xét trong toàn vực, Hồng gia cũng chỉ là một hạt cát mà thôi. Người không có chí lớn, chỉ biết mỗi ngày ôm lấy vinh quang của kẻ khác, sẽ làm lên đại sự sao?"

Hồng Liên cười ngặt nghẽo, suýt thì chảy cả nước mắt. Sau cùng giọng nàng lạnh tanh, nói với Hồng Tuyên:



"Trên người không có át chủ bài, lại muốn làm thợ đi săn sao? Quá phế!"

Nói xong Hồng Liên thả tay, nàng vung cước đạp thêm cho Hồng Tuyên vài cái. Cả người gã bay ra thật xa, lăn lộn tới mấy vòng.

Hồng Liên không để ý tới hai kẻ nọ, một mình bước đến nơi con Nhân Thi. Con hung vật không cách nào thoát thân, nằm một chỗ kêu gào.

Âu cũng là cảnh giới quá chênh lệch, thật không đáng bận tâm.

Hồng Liên không chút do dự, nàng vung kiếm chém xuống, xong đời Nhân Thi.

Loại hung vật chuyên ăn xác c·hết này, chỉ thích hợp cho đám ma môn luyện thi xác. Tiếc là cấp bậc của nó còn thấp, Hồng Liên chả thèm quan tâm.

Nàng rạch xuống mấy đường kiếm, lấy ra trong người nó một vật, thứ này là tinh hạch đan cầu.

Tu giả có đan cầu khí hải, khi c·hết sẽ hóa thành linh khí, tiêu tán thiên địa. Thú tộc lại khác, hung thú có thể tu luyện, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa. Trong người bọn nó có tinh thạch, phẩm vật này giá trị khá tốt.

Hồng Liên làm xong định bụng rời đi, sau nhớ ra gì đó, nàng gõ gõ trán than thở:

"À quên mất!"

Hồng Liên làm bộ như vừa nhớ ra, nàng tung tăng bước đến chỗ Mặc Trần.

Gã ta ăn mấy cái tát, lực kích quá mạnh nằm cẩu c·hết từ đầu trận tới giờ.

"Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?"

Mặc Trần thấy Lôi Minh đi tới, bộ dáng này khiến gã hơi rùng mình, vội vàng gằn giọng.

Hồng Liên ngồi xuống nhìn gã, gãi cằm suy tư, lải nhải:

"Chẳng phải ngươi rất khao khát muốn làm tu giả hay sao? Ta sẽ tiện tay giúp ngươi môkt chút!"

Thân thể phàm nhân mà muốn tu hành, cái này có vô vàn cách thức. Hiện tại dễ nhất là, dùng pháp đạo thay đổi căn cốt của người.

Nói rồi Hồng Liên không cho gã cơ hội phản kháng, lập tức dựng ngược gã dậy. Hai tay nàng bắt quyết, đánh thẳng một chưởng vào nơi ngực của gã.

Mặc Trần b·ị đ·ánh thổ huyết, cơn đau choáng váng ập tới, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.



Hồng Liên chẳng để tâm, khóe miệng còn cười, vẫn tiếp tục thi triển pháp môn, đánh lên vài chỗ huyệt vị trên người gã.

Thế giới này nói vạn vật không bình đẳng cũng không sai, bởi có loài sinh ra đã ở đỉnh cao, đứng trên loài khác. Ví như long tộc hay phượng tộc, thượng cổ sinh ra đều là đứng đầu chân phương.

Ngược lại có vô vàn loài nhỏ yếu thấp bé, khi sinh ra đã phải học cách sinh tồn, hoặc làm thức ăn cho loài khác.

Tuy vậy, thiên địa tự nhiên luôn phân lập rõ ràng, liên kết rạch ròi với nhau.

Loài càng nhỏ bé, tính thiết yếu càng lớn. Một khi c·hết đi, muôn loài khác cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Nói theo cách khác, sinh linh muôn màu muôn vẻ. Đạo pháp tự nhiên, cho nên không có loài nào vô thượng trường tồn. Sinh ra có tự phụ cao quý tới đâu, rốt cuộc vẫn có ngày bị loài khác ảnh hưởng.

Hôm nay đăng đàn, ngày mai thất thế, đây là lẽ tự nhiên. Muôn loài cũng vậy, thuận theo tự nhiên tiến hóa.

nhân tộc càng không ngoại lệ. Có người sinh ra đã mang tư chất tuyệt luân, kẻ lại chỉ có thể là bình thường quá mức.

Nhưng điều đó không có nghĩa không thể thay đổi! Phàm nhân cũng có thể cải tạo thể chất, thay đổi căn cơ, từ đó luyện đạo không kém gì tu giả.

Người không tìm thấy, không có nghĩa nó không tồn tại!

Trên đời này, để phàm nhân trở thành tu giả, có vô vàn phương thức khác nhau.

Hồng Liên đang cải tạo lại thể chất cho gã, phá đi lại lập, chẳng qua cũng là một trong số đó mà thôi.

Cái này so ra, có khi còn dễ hơn giải trừ thiên địa phản trách. Thứ khiến Hồng Liên vất vả cho tới hôm nay, vẫn chưa thành công.

Trong lúc Hồng Liên thi triển thủ pháp, Hồng Tuyên chật vật đứng lên. Gã nhìn Lôi Minh, đôi mắt ánh lên sát ý, đây là cơ hội tốt.

"Ta đang giúp gã cải tạo thể trạng, một khi bị người ngoài ngăn trở động tác, gã sẽ c·hết bất đắc kì tử. Nghe nói người Hồng gia luôn lấy việc độ thế cứu người làm đầu, chắc ngươi không định vì g·iết ta mà hại cả tính mạng gã đấy chứ?"

Hồng Tuyên vừa định ra tay, đã nghe thấy lời này của Lôi Minh. Tuy lời hắn vừa nói không sai, chỉ là Hồng Tuyên lại cười gằn.

"Ha ha ha.... Ta diệt cái ác, nhưng bản thân ta cũng đã nhuốm máu người vô tội quá nhiều. Ngươi có hiểu điều đó nghĩa là gì không?"



Gã vung lên hai tay, tạo hình thái cực. Hồng Tuyên chỉ còn gần hai phần linh nguyên trong người, gã không do dự hành động. Thế công vừa thành hình, lập tức xông tới t·ấn c·ông.

"Mạng người vô tội tuy cao quý, nhưng so với việc tương lai sẽ có vô số kẻ không phải c·hết. Hi sinh một kẻ, cái giá này rất đáng!"

Hồng Tuyên rất rõ ràng, gã muốn g·iết Hồng Liên bằng mọi giá.

Đối với gã mà nói, chỉ có người tốt hiện tại, không có người tốt vĩnh viễn. Hôm nay có thể làm điều tốt, nhưng sau này ai đoán được chứ.

Ranh giới giữa thiện và ác thật mỏng manh. Hồng Tuyên không cho rằng Lôi Minh sau này sẽ cải tà quy chính, đáng c·hết thì phải c·hết ngay!

Còn đối với Mặc Trần, Hồng Tuyên đã quan sát thật kỹ những ngày qua. Gã là một kẻ có tính thiện tâm, nhưng là có đôi khi muốn diệt trừ cái ác phải chấp nhận hi sinh.

Hồng Tuyên không chút áy náy, làm nhiều thành quen thôi, gã còn mừng thầm là đằng khác. Đây là cơ hội quý giá, để gã có thể chuyển bại thành thắng, tiêu diệt đối phương.

Nhưng ngàn lần không nghĩ, Hồng Tuyên đã quên đi mất rằng. Ma đạo sẽ lại vì kẻ khác, mà để bản thân rơi vào nguy hiểm sao?

Suy cho cùng mà nói, Hồng Liên rất thích trêu đùa kẻ khác!

Chỉ thấy quyền thủ của Hồng Tuyên còn cách Lôi Minh vài thước, xung quanh người gã nổi lên từng làn khói xanh.

Hồng Tuyên bị vô số dây leo cuốn lấy, cả người rơi bịch xuống đất, chẳng khác lợn chờ c·hết là bao.

Vừa biết bản thân bị Lôi Minh khích tướng mà mắc bẫy, Hồng Tuyên đỏ bừng cả mặt. Gã cảm thấy xong rồi, bất lực thở dài.

Hồng Liên ung dung vận pháp, khóe miệng có hơi khẽ mỉm. Nàng tuy rằng tùy tiện làm theo ý thích, mặc kệ sự đời, thế nhưng càng là nghĩ trước xét sau.

Bằng không, làm sao kiếp trước có thể bôn tẩu hơn bốn trăm năm được chứ!

"Kinh mạch thể chất tuy đã cải tạo lại một chút, nhưng mà còn thiếu đan cầu khí hải!"

Vừa thu pháp, Hồng Liên gật gù nhận định. Phàm nhân dù được có cải tạo lại thể chất, nhưng vẫn sẽ chưa thể tự sinh ra đan cầu khí hải.

Đây là thứ chứa đựng linh nguyên, giúp cho tu giả thôi động vận pháp. Thiếu nó, tu giả đôi khi phế vật hơn cả phàm tục.

Vừa hay Hồng Liên lấy ra một thứ, đây chẳng phải là tinh hạch của Nhân Thi khi nãy hay sao.

Nàng cầm viên tinh hạch ngước nhìn, ánh mắt trong veo. Viên đá màu nâu nhạt, bên trong ánh vẻ sóng sánh đại dương.

"Vạn đạo quy nhất, nhân hình hay là thú hình, về cơ bản cũng là tu luyện như nhau, không mấy khác biệt. Biện pháp này tuy có thể giúp ngươi tu hành được như tu giả nhân loại, nhưng khiếm khuyết cực lớn. Dù sao hiện tại đây là cách duy nhất, ngày sau phát triển tới đâu còn phải xem vận khí của ngươi!"

Nói xong, Hồng Liên tiếp tục vận pháp, giúp Mặc Trần cải tạo thể trạng.

….