Chương 45: Hồng Tuyên thảm bại!
Dưới ánh chiều tà hiu hiu gió, mùi máu tanh phảng phất. Nơi xa, một bầy dã thú ẩn hiện, từng đôi mắt chăm chú rình rập...
"Nhân Thi, ngươi rất muốn ăn thịt tươi có đúng không? Nhưng mà thịt ta rất dai, không dễ ăn đâu. Chi bằng, ta để lại những cái xác này cho ngươi. Nước sông không đụng nước giếng, thế nào?"
Hồng Tuyên giơ cái xác chắn trước người, mở lời đàm phán với Nhân Thi. Khuôn mặt gã lúc này thật lạnh, không chút cảm xúc.
Chẳng qua nghĩ kỹ cũng khó trách, người ta đ·ã c·hết rồi, gã không cách nào cứu sống lại được. Hơn nữa, nơi thôn làng rõ có biến cố đang xảy ra, dây dưa ở đây không tốt.
Hồng Tuyên có lý tưởng của riêng mình, khác biệt hoàn toàn. Gã mặc kệ người đời phán xét, bản thân chỉ cần cho là đúng thì sẽ làm, không chút do dự.
Rơi vào đường cùng, Hồng Tuyên lựa lời đàm phán.
Thế nhưng chỉ thấy con Nhân Thi vung lên xúc tu, một đường đánh tới, mặc cho gã lải nhải.
"Hừ.... Không muốn thương lượng sao? Vậy thì hết cách rồi!"
Hồng Tuyên đã biết nguyên do từ trước, không thất vọng nhiều. Gã quăng cái xác lên đỡ, cả người nhanh chóng lùi lại về sau.
Đối cứng với con thú này là hạ sách, muốn g·iết nó trước phải giữ được khoảng cách đủ an toàn. Hồng Tuyên lợi dụng thân thể gầy còm, cùng vơia địa hình sơn cốc liên tục lùi dần về sau.
Nhưng mà được bao lâu, gã đã thấy con Nhân Thi tiếp cận tới cách mình mấy bước.
Hồng Tuyên hung hăng mắng lớn, thân hình loài này béo mà sao di chuyển nhanh thế không biết.
Gã đánh với nó vài chiêu, cảm thấy rất khó nhằn, bèn không dám đối cứng.
"Hừ… chỉ sợ là con hung thú này ngửi thấy linh nguyên trên người ta, cho rằng ta là thuốc đại bổ có nó. Vậy thì muốn g·iết nó e rất khó đây, chi bằng….!" Hồng Tuyên vừa tránh vừa né, gã cấp tốc suy tính trong lòng.
Cuối cùng tầm mắt vẫn ngoái lại, nhìn về nơi nọ….
Nơi thôn làng nơi xa, Mặc Trần nghe được lời nỉ non của Lôi Minh, gã tái mặt mắng lớn:
"Ma đầu im ngay! Ngươi làm ác còn lấy giọng giả nhân nghĩa, không biết ngượng miệng sao? Việc ta thiếu động lực, không cần ngươi quan tâm. Đừng xếp ta chung hàng với các ngươi, đám ma đạo ghê tởm!"
Nơi này, Mạc Trần càng sôi máu não, gã rống lớn tức giận. Ngược lại Hồng Liên một bên vận pháp, một bên cười đáp:
"Ha ha.. Ngươi thật dễ kích động nha, phải biết làm thiện mà không có cái đầu lạnh, rất dễ mắc phải sai lầm. Tốt quá hóa dở, ta trước sau vẫn muốn tốt cho ngươi thôi! Còn nữa, ta là hi vọng của ngươi đấy!"
Mặc Trần càng nghe càng lộn ruột, gã không muốn đám ma đạo này tiêm nhiễm tư tưởng vào đầu. Làm thiện thì cứ làm thôi, còn phải tính toán sao.
Hồng Liên thấy gã ngây thơ quá, nàng không đùa nữa. Nàng nhìn một vòng, số khí đen hội tụ đã thưa thớt đi nhiều, đến lúc phải thu đồ rồi.
Chỉ là đúng vào lúc này, phương xa một tiếng rống lớn vang lên, làm cho nàng giật nảy cả mình.
Nàng ta nheo mắt nhìn cho kỹ, tới khi thấy rõ thần sắc lại càng vui vẻ.
Nơi xa Hồng Tuyên đang chạy tới, phía sau gã là con Nhân Thi đuổi theo.
"Tốt lắm, ta còn nghĩ, không biết đi tìm ngươi chơi đùa đây!"
Nói xong, Hồng Liên thu lấy lọ nhỏ, cất gọn vào trong. Xong xuôi, nàng bật cao hai thước, phi thẳng tới chỗ Hồng Tuyên.
Hồng Tuyên thấy thật sự bất ngờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh, vui vẻ. Gã tính dụ con thú tới, lừa cho hai bên g·iết nhau. Chờ khi lưỡng bại câu thương, bản thân mới ra tay là hợp lý nhất.
Thật là quá tốt, tên Lôi Minh không nhận ra điểm đó, lại hùng hổ lao lên.
"Không..." Ngay khắc này trong đầu Hồng Tuyên lại nghĩ khác, có lẽ hắn nhận ra đấy. Nhưng là khinh thường hai tên tu vi yếu kém, nên không cần quan tâm thôi.
Nghĩ thế, Hồng Tuyên thay đổi chiến thuật, gã muốn cùng tham chiến. Theo đó, một mặt t·ấn c·ông Lôi Minh, mặt khác hỗ trợ con Nhân Thi kia.
Vừa nghĩ, bàn tay gã đã chớp lên tám đạo linh quang, ném về phía Lô Minh. Thế công tám đạo chớp giật, lăng lệ vũ bão.
Hồng Liên liếc tới, lạnh lùng đầy ý vị. Nàng nhận ra chiêu này, lại một số chuyện xưa đã lâu phảng phất...
Đây là Bát Chỉ Kiếm Phong, một trong tuyệt học Hồng gia. Một khi để bộ kiếm này tạo thành trận hình, kẻ bên trong sẽ bị giảm phúc.
Một tay nàng bắt quyết, vung lên tay áo. Kình lực đánh ra, phá tan đi kiếm khí của đối phương.
Hồng Tuyên giật mình không nhỏ, hai mắt híp lại thật chặt. "Người này sao lại nắm rõ yếu điểm kiếm trận của ta?"
Không có thời gian suy tính, Hồng Tuyên khẽ đảo mình, bày ra chiêu mới.
Vừa phá xong chiêu, nàng đã thấy Hồng Tuyên nhảy vọt lên trên, hòng t·ấn c·ông đỉnh đầu.
"Hừ…. Chỉ là trò trẻ con!"
Hồng Liên cười phá, vung chân đá lên một cước. Kình lực theo chiêu số đánh ra, phá tan đi uy thế của Hồng Tuyên.
Vừa tránh khỏi một chiêu, biết đối thủ mạnh hơn mình khá nhiều, Hồng Tuyên nhanh nhẹn nhảy ra xa một chút.
Trong lòng gã có phần e dè, cả về kinh lịch lẫn công pháp người này.
Tu giả Nhất Liên có thể cường gân bổ cốt, mạnh mẽ gấp trăm người bình thường. Lên tới Nhị Liên, khoảng cách này càng xa hơn nữa.
Từ Tam Liên cảnh trở đi, có thể nói đã tiệm cận bước vào hàng cao thủ tu giả. Đan cầu lúc này đã đủ lượng linh nguyên, giúp tu giả sử ra tâm pháp tinh diệu.
Nhị Liên đỉnh phong và Tam Liên sơ giai, tuy cách một cảnh nhỏ, mà lại xa xa ngàn trượng. Muốn rút ngắn được giới hạn này, phải có đủ loại yếu tố khác phụ trợ.
Hồng Tuyên chỉ có ba loại tâm pháp tinh diệu, nhưng hai trong số đó là vượt cấp sử dụng. Thành ra, hiệu quả không đủ mà bản thân có hại.
Hai người chỉ đối ba chiêu, Hồng Tuyên đã có thể nhìn ra chiến lực đối phương mạnh hơn mình quá nhiều.
Về phía Hồng Liên, vừa đẩy lui đối phương, nàng quay người lại đã thấy con Nhân Thi gần ngay trước mắt.
"Hừ…. Vạn Đằng Pháp Tỏa!"
Nhân Thi cấp thấp, trí tuệ khá kém. Con thú hung hăng lao tới, định đè bẹp con mồi. Nào ngờ, bên dười nền đất mọc ra vô số dây leo, quấn lấy chân nó.
Bị dây leo kéo lại, con thú mất đà ngã sấp mặt. Chỉ chờ có thế, hơn trăm dây leo khác trồi lên, quấn chặt lấy thân thể Nhân Thi như trói lợn.
Quanh thân hơn năm trượng, dười nền đất trồi lên càng nhiều dây leo, lằng ngằng như những xúc tu lớn.
Hồng Tuyên cách đó một khoảng, gã nhìn thấy thủ đoạn của Lôi Minh thì trầm xuống, càng tin tưởng vào phán đoán của mình. Kẻ này không những mạnh hơn quá nhiều, kinh nghiệm cho thấy còn tốt hơn hẳn mình.
Cùng ở cảnh giới, đối phó với Nhân Thi gã chật vật mà tránh. Vậy mà chỉ qua một chiêu, kẻ này đã chế ngự được hung vật. Điều này nói rõ, chỉ tu vi cao thôi thì chưa đủ đạt được thuần thục này.
Càng nghĩ, Hồng Tuyên càng muốn rời đi. Nhưng nghĩ tới một vấn đề, Hồng Tuyên tạm dừng bước chân.
Tâm pháp tinh diệu mỗi lần sử dụng sẽ mất đi ba phần linh nguyên, kẻ kia mạnh nhất đoán chừng chỉ là tư chất Địa phẩm, đạt cỡ tám phần.
Cẩn thận tính ra, Lôi Minh đã dùng tới ba phần linh nguyên rồi, chưa tính tiêu hao trước đó. Hồng Tuyên lặng nghĩ, bản thân gã dùng qua một lần, cả thảy mất toi năm phần rồi.
Nhưng là, tư chất của gã vượt qua Thiên phẩm, rơi vào cửu thập cửu tuyệt thể. Khả năng hồi phục linh nguyên, tự nhiên cao gấp đôi Lôi Minh.
Lôi Minh tính toán, đi tới kết luận. "Nếu bức kẻ này sử ra thêm một tâm pháp tinh diệu nữa, hắn sẽ chỉ còn cao nhất một phần mà thôi!"
Trên đời này, kẻ mạnh hơn luôn có ưu thế khi đối đầu. Nhưng phải có trí tuệ, kinh nghiệm đi kèm phụ trợ. Bằng không, có cao hơn nữa cũng sẽ bị kẻ khác lừa c·hết.
Cuối cùng, gã rút từ trong túi càn khôn ra một nắm phù, sau đó tung lên, miệng nhẩm chú ngữ.
Trăm đạo phù triện như từng ánh đao, xoay tròn lấp lánh. Hồng Tuyên hét lên một tiếng, gã nhắm Lôi Minh đánh tới.
Nhìn thấy hơn trăm đạo phù mang, như lưu tinh bay xoẹt qua tám hướng vây đến. Hồng Liên không chút hoảng loạn, nàng mỉm cười tung ra một chiêu.
"Để ta cho ngươi thấy, khác biệt giữa chúng ta lớn cỡ nào!"
Bên dưới chân Hồng Liên phảng phất chấn động, bất chợt vô số Bỉ Ngạn trồi lên, thế đến như gió, từng cây Bỉ Ngạn chen chúc đan xen. Chả mấy chốc một vườn hoa lớn xuất hiện, thân hoa xen lẫn tạo thành một viên cầu lớn, bao bọc Hồng Liên bên trong.
Trăm đạo phù mang của Hồng Tuyên đánh tới, uỳnh uỳnh từng t·iếng n·ổ vang. Mỗi cây Bị Ngạn gãy nát rơi xuống, lại có cây khác nhanh lẹ trồi lên che lấp.
Cánh hoa tung bay, nhuộm đỏ cả thôn làng. Hồng Liên đứng bên tromg cười nhẹ, nàng vuốt tóc làm dáng.
Khung cảnh tuyệt lệ này để Mặc Trần trợn mắt há miệng, thì ra kẻ gã dẫn về lại còn biến thái như vậy….
Từng đạo phù văn vẫn đánh tới, ầm ầm vang rền. Hồng Tuyên lại từ đâu phóng đến, hai tay co duỗi đánh ra một chiêu.
Từ bàn tay gã bay ra một quả cam to bằng nắm quyền, trái tròn mọng nước, tỏa ra hồng quang.
Quả cam này, ngay khi chạm phải vườn hoa Bỉ Ngạn lập tức nổ tung. Một tiếng ầm vang dữ dội, công kích mãnh liệt phá đi mảng lớn vườn hoa.
Vườn hoa Bỉ Ngạn vừa lộ ra sơ hở, vô số đạo phù còn sót lại hung mãnh vọt đến.
Hồng Tuyên cắn răng, gã không thể không sử ra tâm pháp cuối cùng. Phá tan phòng ngự của Lôi Minh, dọn đường cho phù đạo bay tới công kích.
Gã nhìn ra điểm yếu của Lôi Minh, cũng nhận thấy điểm yếu bản thân. Giở hết ra chiêu bài của mình, gã đánh cược với bản thân, được ăn thua chịu.
Khi này gã theo đà lộn tới một vòng, nhận thấy thời cơ rất tốt, gã đẩy tiếp một chiêu khác nữa, về phía hung vật.
Thì ra, thế công này còn mục đích khác. Trong khi hắn ta còn đang chú ý phòng thủ, đây là thời cơ để ra tay giải vây Nhân Thi.
Chỉ cần con hung vật này thoát thân, cơ hội lật bàn đối thủ nắm chắc trong tay.
Thấy kiếm chiêu sắp đến, thành công trong chớp mắt này thôi. Nhưng mà Hồng Tuyên khó ngờ, ngay lúc ấy Lôi Minh lại thay một chiêu mới, phá đi thế công của gã.
"Hừ…. Một chiêu Cành Hồng Lưu Ly này chỉ có ngọn mà không có gốc, lực đạo quá yếu. Nhưng mà ta có lời khen, chỉ là Nhị Liên lại có thể học thành tâm pháp tinh diệu!"
Hồng Liên thế nhanh như cắt, túm được tóc đầu của Hồng Tuyên. Nàng ấn thẳng xuống nền đất, mài thêm một đoạn mới nhấc lên.
Bị quần cho một hồi, Hồng Tuyên lúc này nát tươm như sơ mướp, bị Lôi Minh b·óp c·ổ nhấc lên. Miệng gã hộc ra máu tươi, chân tay tê dại. Chỉ có ánh mắt kiên cường kia là không đổi, hung hăng nhìn thẳng đối phương.
Trời chiều tỏ non tây, tà dương hắt qua khuôn mặt Lôi Minh, góc áo tung bay. Hắn nhìn Hồng Tuyên, đôi mắt vô cảm, lạnh lẽo thấu xương.
….