Chương 44: Động lực nào để ngươi bước tiếp?
Mũi kiếm nhỏ như ngón tay này, tỏa ra hào quang kinh thế hãi tục. Tới khi va vào lớp phòng ngự Quy Phòng của ông ta, ngàn tiếng kinh thiên vang lên…
Vạn dặm xung quanh ầm ầm chấn động, kình khí như một quả cầu lớn, nhanh chóng phá tan muôn phương.
Chúng tiên trông thấy cảnh này, nhao nhao như vịt vội vã lui lại xa xa.
Một chiêu kiếm đi qua, nơi Phương Kiệt Ngạo vừa đứng lúc này không còn thấy bóng dáng ông ta đâu nữa. Chỉ thấy trôi nổi trong không khí, một đám mảnh vụn đang dần rơi xuống.
Mục kích một chiêu này của Băng Tiên Đồng Nữ, hơn mười tiên giả nhìn nhau không nói. Nhất là đám tiên giả Lục Liên mới đến, tất cả đều hít mấy hơi khí lạnh, hít đến cổ họng đau rát.
Thủ đoạn tiên môn khác hẳn phàm cảnh, giơ tay nhấc chân đều động chạm tới pháp tắc. Chiêu này một khi công kích dưới đất, không biết sẽ bao nhiêu sinh mạng c·hết đi.
Băng Tiên Đồng Nữ biết là Phương Kiệt Ngạo đã thoát được, dùng bí pháp chạy đi. Nàng lại không đuổi theo, chỉ nhìn chúng tiên nơi xa hời hợt cất lời:
"Nơi này giao lại cho các ngươi!"
Nói rồi, thân thể đồng nữ tỏa ra ngàn tia kim sắc, trong một chớp mắt sáng lóa vội tiêu biến mất.
"Cẩn tuân pháp lệnh!"
Chúng tiên đồng loạt chắp tay, trong đó một kẻ âm trầm nheo mắt. Người này đạo hiệu Phong Vũ Dương, ông ta là tiên giả của Thiên Kiếm Tiên Tông điều tới.
Dù rằng cũng có tu vi Thất Liên, trải qua hai lần kiếp địa tai, đồng giai với Băng Tiên Đồng Nữ. Nhưng mà một chiêu Nhất Kiếm Kinh Tiên kia của nàng, quả thật vẫn khiến ông ta phải lau mắt mà nhìn.
Kinh thì kinh đấy, có điều sự thật lại khác đôi chút, Phong Vũ Dương là tiên giả hạch tâm của một trong bốn tông phái lớn, không kém Thủy Hàn Tiên Cung là bao. Luận về kiếm đạo, có phái nào tự nhận hơn được Thiên Kiếm Tiên Tông chứ.
Đã từng xem qua tư liệu về Phí Thủy Đàm, người này là tông sư kiếm giả trong giới tiên gia chính đạo.
"Mặc dù thế công phát ra ngoài kinh thiên tục địa, nhưng mà càng uy mãnh như vậy, lực công kích trọng điểm sẽ bớt đi một phần. Phân thân đạt cấp tông sư kiếm đạo như Băng Tiên Đồng Nữ, sao có thể mắc sai lầm như thế. Trừ phi, bà ta cố ý….!" Phong Vũ Dương tận mắt chứng kiến, ông ta ngầm suy nghĩ, đưa ra nhận định.
Tuy nói là vậy, nhưng vốn không tìm ra lý do, hơn nữa người ra tay lại là kẻ đứng đầu một phái. Cỡ như Phong Vũ Dương tuy mạnh, nhưng còn chưa có cửa ngồi chung mâm luận bàn.
Thế là ông ta quyết định, tạm thời gác chuyện này sang một bên, ngày sau tính tiếp.
Tạm bỏ qua nơi này, lại nói về Hồng Liên.
Thời gian hơn tháng trôi qua, Hồng Liên và Hồng Tuyên vẫn chưa chịu rời đi khỏi thôn làng.
Hồng Liên chưa manh động, vốn là âm thầm dưỡng thương. Thực ra phần lớn thời gian nàng dùng để làm quen, sử dụng cỗ thân thể này thuần thục hơn nữa.
Tu giới có câu, quý tinh bất quý đa. Phàm là tu giả, phải đạt tới tùy tâm sở dục mới chân chính coi là tu giả. Hồng Liên nhập vào thân xác mới, nàng ta phải luyện lại thân pháp từ đầu.
Thân xác Lôi Minh vốn là Địa phẩm, số lượng linh nguyên trong đan cầu không bằng bản thể. Một khi chiến đấu, cần nhiều tính toán cho hợp lý, tránh chuyện tự tay bóp trứng.
Về phần gã Hồng Tuyên kia, Hồng Liên không biết. Nhưng nàng vốn không cần quan tâm, mọi thứ không có gì đáng ngại cả.
"Hôm nay là một ngày đẹp trời, rất thích hợp ra tay!"
Hồng Liên phảng phất nhìn trời cao, mây trắng may bay bay, trong xanh một mảnh. Món khai vị này, nên bắt đầu đi thôi.
Hồng Liên nói xong, nàng rút ra một cái bình nhỏ, đặt ở bậc thềm lan can.
Mặc Trần cách đó không xa vui vẻ đi tới, gã hơi thắc mắc liền hỏi:
"Lôi ca, người đang lam gì thế?"
"À... Ta muốn g·iết người!"
Câu trả lời nhẹ nhàng của Hồng Liên, để cho Mặc Trần giật mình, rơi xuống chén trà….
Lại nói Hồng Tuyên lúc này ở trong góc rừng u tĩnh, gã cùng mấy người trong thôn, đang đi săn dã thú. Nơi rừng hẻo lánh này, thường ngày dân làng rất ít lui tới, nghe nói rất nhiều dã thú hung mãnh tụ quần về đây.
Nhưng mà từ khi có Hồng Tuyên trợ giúp, nơi này một số kẻ đã có thể tiến nhập phạm vi.
Có đôi khi, gặp phải một số dã thú quá sức phàm nhân, Hồng Tuyên đều ra tay giúp đỡ.
Lạ là, sau khi giúp xong, gã thẳng tay đòi ra lợi ích. Giống như lần này, Hồng Tuyên lẳng lặng quan sát một con Hùng Lang đ·ã c·hết.
Bên cạnh gã, ba tên trung niên gấp gáp thở hổn hển. Khi nãy, nếu không có vị đại nhân này ra tay, hẳn ba người đã cùng nhau ngắm gà k·hỏa t·hân rồi.
"Không cần nhiều lắm, mỗi người một khối linh thạch!"
Hồng Tuyên lạnh lùng, thanh âm nhàn nhạt hướng ba người phát ra.
Giống như đã thành thói quen, ba người nhìn nhau thở dài, sau đó đồng loạt móc linh thạch ra dâng tới.
Hồng Tuyên không chút lưỡng lự, vung tay thu lấy, đút vào túi mình. Tiếp đó, bốn người lặng lẽ tiến lên thu hoạch cái xác.
Về phần ba người nọ, bọn họ không ai dám lên tiếng. Trong lòng họ, tuy cảm kích ơn cứu mạng, nhưng thật sâu trong thâm tâm có chút bất mãn. Tu giả lại đi tính toán với người phàm, về một chút linh thạch nhỏ lẻ sao….
Bọn họ nhưng không dám than vãn trước mặt, người ta là tu giả, một bàn tay là có thể trấn áp tất cả.
Bọn họ biết mà không thể không theo, nơi này có quá nhiều chỗ tốt, hơn hẳn những nơi từng đi săn khác.
Gã béo trong bốn người thầm lặng suy nghĩ, tuy rằng đi với người ta độ an toàn cực cao, kiếm tới chỗ tốt thật nhiều. Nhưng mà, không chút cẩn thận sẽ bị mất tiền mua mạng, không lời mà lỗ.
Chỉ có thể trách bản thân quá yếu kém, không thể bảo vệ nổi tính mạng. Nghĩ tới viên linh thạch kia mà lòng đau như cắt, gã thầm quyết định, hàng ngày sẽ dành ra chút thời gian cố gắng luyện tập thể chất. Để sau này đi với người ta, tránh mất tiền oan.
Một gã trung niên trong đó yên lặng, lại có suy nghĩ khác: "Nếu ta mạnh hơn, không chỉ không mất tiền, mà còn có thể săn được dã thú hung mãnh hơn. Thậm chí, sau này muốn đi vào đoạn rừng nguy hiểm này, cũng không cần dẫn đường theo sau!"
Hồng Tuyên cô quạnh đi trước, sắc mặt mấy kẻ nọ đều không qua được mắt gã.
Hừ… Trên đời này, không có thứ gì miễn phí cả. Càng miễn phí, người ta sẽ càng ỷ lại, trông chờ vào ban phát. Còn bản thân làm việc tốt quá hóa dở, lại biến người ta thành kẻ thất bại.
Đây chính là cái gọi, cho cần không cho cá, cho nhân không cho quả. Người ta gieo được nhân nào, tự khắc sẽ nhận quả đó.
Có trí thì lên, không trí thì ngồi mà rên.
Tương lai cảm tạ cuộc sống hay ngồi than thân trách phận, hoàn toàn là do quyết định của ngươi lúc này, cơ hội chỉ đến một lần mà thôi!
Gã cứ vô tình bước đi, đôi mắt cô độc, tĩnh lặng….
Quá khứ của Hồng Tuyên, gã là thành viên của Hồng gia, gia phái vang danh nơi đất trời đông này.
Hồng gia tại Á Vực, một trong số ít gia tộc có tiên giả thủ hộ.
Nhưng điều đó không khiến Hồng Tuyên tự hào, bởi vì một nguyên do khác. Hồng gia, nơi chấp pháp chính đạo, chuyên bắt giữ những cự đà ma đầu.
Hơn mấy ngàn năm qua, tôn chỉ này luôn được vinh danh. Mỗi một kẻ sinh ra trong tộc, đều xác định lớn lên sẽ là một anh kiệt trừ gian.
Hồng Tuyên càng vậy, lý tưởng của gã là diệt hết đám thủ ác ngoài kia. Kẻ đáng c·hết sẽ g·iết, kẻ đáng tha sẽ bắt, đem về Hồng gia chịu hình.
Nhưng trời cao tại thượng, thiên thu luôn thế. Người tốt thường có mệnh xấu, đây là chân ý muôn thuở.
Hồng Tuyên trong một lần vây bắt ma đạo thổ phỉ, gã đã để cho thê tử của mình phải táng thân. Từ đó, tuy rằng không quay trở lại Hồng gia.
Chuyện diệt ác trừ gian, Hồng Tuyên vẫn không ngày nào dám quên. Gã giống như con sói cô độc, lê đôi bàn chân trên núi tuyết, tìm kiếm con mồi.
Thời gian vừa rồi đi qua nơi này, tưởng rằng tiêu diệt đám thổ phỉ là xong. Hồng Tuyên định bụng thu lấy thù lao rồi sẽ rời đi, nào ngờ cũng đúng ngày đó gã gặp một người.
Kẻ này nào ai khác, chính là Lôi Minh, cái tên đi theo Mặc Trần về đây.
Hồng Tuyên kinh lịch hơn người, liếc qua đã thấy, Lôi Minh chính là một k·ẻ g·ian trá, thủ ác trong người. Đây cũng là lý do, Hồng Tuyên quyết định ở lại, chưa có vội đi.
Chưa biết kẻ này ở đây làm gì, nhưng chỉ vừa gặp, một vài ký ức ngày nào vô thức ùa về từng đêm. Hồng Tuyên có dự cảm chẳng lành, như là ai đó ở bên kia đang vẫy gọi gã.
Hồng Tuyên lê bước đi trước, đôi mắt hắt hiu nhìn về nơi xa, lăn tăn không cảm xúc.
Bỗng, gã đứng lại, hai mắt mở lớn. Một kình phong từ đâu đánh tới, Hồng Tuyên vội vã né tránh.
"Các ngươi mau chạy!"
Gã né được, nhưng ba kẻ phia sau này không thể. Hai kẻ bị phong bạo xé nát cả người, trong đó một tên may mắn, chỉ mất một tay.
Hồng Tuyên thét dài nhìn lại, hung thú này là một giống nhân loại, lại như thi xác. Thân hình béo ú, lớn tới ba trăm cân. Một bên cánh tay, bên còn lại là một xúc tu dài ngoằng.
Nhân Thi, hung thú cấp hai cao giai. Thường sinh sống sâu dưới lòng đất, thức ăn chủ yếu là xác nhân loại.
"Khốn nạn, nơi nào lại xuất hiện cái thứ này...!"
Hồng Tuyên cùng là tu giả Nhị Liên cao giai, gặp phải nó nhưng muốn cân kèo cũng khó. Thấy một cự kình đánh tới, gã tung người vọt lên cao tới năm trượng tránh né.
Trong lúc Hồng Tuyên còn đang bất ngờ, gã lại được ngỡ ngàng thêm lần nữa, ánh mắt liếc về phía thôn làng nơi xa...
Xung quanh thôn làng từng luồng khói đen bay lượn, cảnh tượng thập phần quỷ dị. Hồng Liên ngồi khoanh chân bắt quyết, một chiếc lọ lơ lửng trước người.
Vô số khói đen từ nhiều phương hướng, ồn ã bay đến, chui vào bình nhỏ. Nơi miệng bình, âm thanh ồ ồ phát ra, như tiềng ma quỷ gào khóc.
Cách đó một đoạn, Mặc Trần đang nằm xụi lơ trên đất. Khuôn mặt gã thất thần, ánh mắt khó mà tin được nhìn tới Lôi Minh.
Thật không thể ngờ, bản thân mình lại nhờ tới một tên ma đầu. Gã gào thét, chửi rủa Lôi Minh thậm tệ, kết quả hắn ta còn chẳng thèm đoái hoài.
Hồng Liên thu lấy hồn phách này, vốn là để chữa trị thần hồn bản thân của mình. Lúc này thời gian đã đi qua nửa đường, nàng ung dung vận pháp, không chút bận tâm chuyện khác.
Mặc Trần bị đá hai cước nằm rạp trên đất, chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Gã thống khổ rên rỉ, ngỡ tưởng mọi chuyện tốt đẹp. Ai ngờ, lại là rước trâu về rầy mả tổ!
"Yên lặng chút đi, ta chẳng phải đang giúp ngươi có thêm động lực còn gì? Muốn thành tu giả, muốn trừ gian diệt ác, thứ không thể thiếu nhất chính là động lực. Ngươi nên cảm ơn ta mới phải đạo đó!"
Hồng Liên thấy gã ỉ ôi điếc tai quá, ngáp ngáp mà nói.
Tuy rằng lời nàng nói ra rất khốn nạn, nhưng thực tế ở thế giới này chính là gần dạng như vậy!
…