Chương 43: Vây diệt tiên môn!
Á Vực, Tiêu Diêu Môn….
Nơi này trải khắp vạn dặm, đều thấy khói trắng bốc lên. Xa xa, đừng đợt kiếm minh vang vọng tầng trời, có tiếng đánh nhau dữ dội.
Tu giả ba phái vây công, một đường áp đảo số lượng, đánh cho đệ tử Tiêu Diêu phái như chó mất nhà.
Thế cục này không có tiên giả hỗ trợ, vốn đã là không cần xem đã biết kết quả.
Thời điểm này trên ba tầng trời, chỉ thấy bốn vị tiên giả đang vây quanh một kẻ. Người này lưng còng tóc bạc, quần áo nhuốm máu rách tươi. Ông ta nhìn qua bốn người, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
"Phương Kiệt Ngạo, ngươi không chạy thoát nổi đâu, còn chưa giơ tay chịu trói?"
Người hét lên là một nữ phụ váy xanh, thân hình béo ú. Bà ta chính là Nguyệt Lan tiên tử, cùng tiên giả các phái, hợp công Tiêu Diêu Môn.
Phương Kiệt Ngạo bên này mặt xám như tro, hung tợn mà nhìn. Ông ta khó mà ngờ được, bản thân đã gửi giải trình lên Thiên Phủ, tránh cho hiểu lầm xung đột đôi bên. Vậy mà tình huống vây công vẫn diễn ra, lại thật sự có tiên giả tham chiến.
Bình thường một phái phát động thì cũng thôi, số lượng tiên giả tham chiến sẽ không nhiều. Tiên giả thủ đoạn vô biên, có thể mượn nhờ cơ hội mà thoát.
Lần này lại khác, một lượng tiên giả khá lớn vây công, khiến cho ông ta trở tay không xoay kịp!
Phương Kiệt Ngạo liếc qua tình hình, phen này cửu tử nhất sinh mất rồi. Trước đó, Phương Hằng môn chủ đ·ã c·hết. Vạn Hoa Nương Tử không thấy tăm hơi đâu, khả năng bị tóm rất lớn.
Nơi xa U Linh Quỷ còn đang chiến đấu, thế nhưng lấy ba đánh một, e là không chột cũng què, khó mà tới tiếp cứu. Ngay cả bản thân ông cũng vậy, cảnh giới tiên giả Thất Liên, đã độ qua một lần tai kiếp.
Nhưng như vậy thì sao chứ, quanh ông ta có tới bốn kẻ, yếu nhất cũng là Thất Liên tiên giả.
Nghĩ tới cảnh b·ị b·ắt, linh hồn không được siêu thoát. Bị bọn họ giam cầm nhiều năm trên Hình Thiên Đài, Phượng Kiệt Ngạo khẽ run một cái.
Ông ta cấp tốc nghĩ biện pháp thoát thân, sau cùng nghĩ ra được một cái. Nhưng ông ta lại nghĩ, nếu cả bốn kẻ đồng thời vây g·iết, ắt không có thời gian vận pháp bỏ chạy.
Thế là Phương Kiệt Ngạo ngửa đầu cười lớn, khí thế xung thiên mà nộ:
"Bổn tiên ta tuy rằng sức đơn lực yếu, không thấu nổi cùng chư vị tiên môn vây công. Thế nhưng năm xưa từng tung hoành không ít chiến trường, có chút danh tiếng, được người đời ban cho đạo hiệu Kiệt Ngạo tiên gia. Các ngươi tự xưng chính phái, lại lấy nhiều đánh ít, hổ thẹn hổ thẹn!"
Lời này vừa ra, sắc mặt không ít tiên giả khó chịu. Bọn họ dù sao cũng là chính đạo, trong môn danh khí hiên ngang. Lấy bốn đánh một, tin này truyền ra ngoài có hơi sượng đây.
Nhưng mà chỉ thấy một vị tiên giả bước ra, gã ta mặt hoa da phấn, đạo hiệu Thúy Bình, liền đáp:
"Hừ…. Tiên môn chúng ta xưa nay luôn hiên ngang lẫm liệt, trong cùng chính phái chưa từng cậy mạnh h.iếp yếu. Nhưng đối với ma đạo, cần gì phải giữ thể diện. Để các ngươi chạy mất liền có lỗi với trăm họ muôn dân, đây mới thật là mất mặt đấy!"
Thúy Bình hung hăng vạch trần mưu kế của Phượng Kiệt Ngạo.
Vừa nghe nói gã liền nhận ra ngay, ông ta đột nhiên muốn đơn đả độc đấu, ắt có điềm khả nghi. Tiên giả đơn đấu rất khó có thể vây g·iết đồng giai, hiếm có trường hợp ngoại lệ.
Như thế mà suy ra, một khi để đối phương rảnh tay, liệu có hay chăng ông ta có pháp môn di hình bỏ chạy?
Mắt thấy mọi người đồng thanh hưởng ứng lời mình, Thúy Bình vung tay chuẩn bị tiến đánh.
Nhưng trong khắc này, một giọng cười non nớt phía sau vang lên:
"Khúc khích… Ngươi là Phương Kiệt Ngạo sao? Nghe danh đã lâu, nay xem chừng thấy chỉ là một lão già gần đất xa trời mà thôi!"
Cách năm người hơn trăm trượng, một điểm sáng vàng đột ngột xuất thế. Ánh sáng tỏa chiếu, rực rỡ một góc trời.
Khi mà hoàng sắc kim quang dần tan, có bóng dáng thân ảnh nhàn nhãn xuất hiện.
Kẻ này là một đứa trẻ, bộ dáng sơ sinh nhỏ bé. Khuôn mặt bụ bẫm ôn hòa, môi hồng chúm chím, mi tâm điểm chỉ. Mái tóc nàng thắt bím nhỏ xinh, trên thân một cái yếm đỏ bao bọc trước người.
Thúy Bình đạo tiên thấy người tới là một ngọc nữ hài tử, thân nhỏ sơ sinh, cả người sơn son liếp vàng thì chấn kinh, gã lập tức chắp tay lùi lại. Nguyệt Lan tiên tử nhanh chóng bước lên, cung kính hành lễ:
"Bái kiến thái tông đại trưởng lão!"
Băng Tiên Đồng Nữ giơ ra ngón tay bụ bẫm, nàng không để ý ba người, chỉ nhìn Phương Kiệt Ngạo nói tiếp:
"Nay bản tôn đánh ra một kích, nếu ngươi tránh được liền để ngươi đi. Còn không tránh nổi, vậy thì Hình Thiên Đài đang chờ ngươi phía trước!"
Phương Kiệt Ngạo chấn động, mồ hôi lấm tấm trên chán. Qua giây phút thất thần, ông ta trấn tĩnh phần nào. Phương Kiệt Ngạo biết kẻ này, đây là một trong phân thân của Phí Thủy Đàm.
Thật không ngờ được, một tiên tôn danh chấn năm vực như bà ta lại cho phân thân giá lâm xuống đây.
Tuy rằng chân thân này chỉ là Thất Liên, nhưng mà nó đã chân chính độ qua hai kiếp.
Tu giả phàm nhân muốn thăng tiên, đều phải trải qua thiên kiếp địa tai. Mỗi một cảnh giới, đều có tam kiếp hàng lâm.
Tiên giả Lục Liên, mỗi trăm năm sẽ độ qua một lần địa tai, thực lực và thọ nguyên sẽ tăng lên một tầng. Trải qua ba lần tai kiếp, chân chính bước vào hàng ngũ Thất Liên tiên gia.
Tiên giả Thất Liên hai trăm năm một lần thiên kiếp, vượt qua ba lần sẽ có thành tự Bát Liên tiên tôn.
Tiên giả Bát Liên mỗi năm trăm năm một lần vấn kiếp, trải qua Tam Thiên Vấn Kiếp sẽ có thể thăng lên Cửu Liên vô thượng tôn giả.
Về phần Thập Liên, từ xa xưa nguyên thủy tới nay, cũng mới chỉ có một kẻ đạt được.
Tiên giả giai vị càng cao, thực lực sẽ càng chênh lệch như trời và đất. Xưa nay đồng giai vượt cấp khó khăn vô vàn, rất ít người có thể làm được điều này.
Phương Kiệt Ngạo là Thất Liên tiên giả, mới độ qua một kiếp. Hiển nhiên đứng trước phân thân của Phí Thủy Đàm, ông ta chỉ có nửa phần nắm chắc.
Chỉ là dù sao đây vẫn là cơ hội lớn, khe cửa hẹp cho ông ta rời đi. Phương Kiệt Ngạo chắp tay hô lớn:
"Tiên gia Thẩm Kiệt Ngạo, đã nghe qua thái tông đại trưởng lão Thủy Hàn Tiên Cung. Nay được cùng ngươi so kè một chiêu, quả là vinh hạnh kiếp này. Lên đi!"
Nói xong, Phương Kiệt Ngạo lấy ra một cái mai rùa, nhỏ bằng ngón tay. Ông ta vung tay ném ra, mai rùa biến lớn hai trượng, hào quang tạo thành màng chắn vô hình, bao bọc lấy thân hình ông ta.
Nguyệt Lan tiên tử cùng chúng tiên bay ra mấy dặm, chăm chú quan sát. Đây là pháp bảo lục cấp, Quy Phòng của ông ta.
Tiên giả khó chơi, một phần lớn nhờ có pháp bảo tiên khí hộ thân. Pháp bảo đẳng cấp càng cao, lực công kích hay phòng thủ đều dạng kinh thế hãi tục.
Lấy như Quy Phòng làm ví dụ, tiên khí lục cấp này để Phượng Kiệt Ngạo sử dụng. Ông ta có thể chơi được tay đôi, với hai đối thủ đồng cấp. Thậm chí, có thể ngang tay chiến vài chiêu với một tiên giả vượt cấp, mà không hề yếu thế.
Lại thêm mấy thứ pháp môn trợ giúp khác, có như vậy nãy giờ bốn người mới chưa thể phục được ông ta.
Băng Tiên Đồng Nữ hiên ngang mà đứng, nàng khanh khách cười, tiếng vọng như chuông bạc. Trước khi tung chiêu, y gật đầu đáp lễ hô lớn:
"Bổn toa đạo hiệu Băng Tiên Đồng Nữ, nay chỉ dùng một chiêu Nhất Kiếm Kinh Tiên. Nếu ngươi đỡ được, có thể tùy ý rời đi!"
Nói rồi nàng vung lên tay bụ bẫm, vận tới bảy phần chân khí tiên cầu. Tiên khí vừa đủ, xung quanh trăm trượng nổi ánh hào quang. Băng Tiên Đồng Nữ lúc này giống như một mặt trời nhỏ, tỏa chiếu vạm dặm.
Chúng tiên ở xa thất kinh lui lại, số lần bọn họ có thể thấy được vị này ra tay thật quá ít ỏi.
Chỉ thấy quả cầu kim quang dần dần thu hẹp, thế nhưng nơi hai ngón tay Băng Tiên Đồng Nữ lại mãnh liệt phát sáng.
Một khoảnh khắc cuối cùng, khi mà hào quang quanh người đồng nữ thu lại, nàng ta lập tức duỗi tay phóng đi.
Nhất Kiếm Kinh Tiên!
Một đạo kiếm chỉ này, nhanh gọn sắc bén. Bên trong ánh kiếm, tràn ngập pháp tắc kiếm đạo.
Phương Kiệt Ngạo một tay bắt quyết, phỏng theo ý định ban đầu. Mặt khác tay kia đã thu lại quyền kình, lúc này mắt thấy kiếm tiên đánh tới.
Ông ta tim đập bình bịch, cố gắng đè ép sợ hãi. Phương Kiệt Ngạo hét lớn, một tay phóng ra vô vàn hồn ảnh.
Từ bàn tay ông ta bay ra, vô số hồn phách cự đầu. Mỗi một cái đầu, đều to như long tượng giáng thế.
Chiêu thức này tên gọi Hồn Về Nơi Nao, một kích toàn lực của ông ta.
Thế nhưng đứng trước ánh kiếm mênh mông, như một tia sáng xuyên qua màn đêm u tĩnh.
Uỳnh một tiếng lớn dữ dội, không gian gấp khúc, sóng kình khuếch tán.
Trăm vạn ngã quỷ không chặn nổi kiếm ảnh, lập tức tan vỡ, tiêu tán muôn nơi.
Mũi kiếm nhỏ như ngón tay này, tỏa ra hào quang kinh thế hãi tục. Tới khi va vào lớp phòng ngự Quy Phòng của ông ta, hơn mười tiếng kinh thiên vang lên…
….