Chương 4: Thiên phú trời ban, họa phúc do người!
Hồng Liên quay về tới động phủ đã là nửa đêm, hai người Ánh Nguyệt và Càn Dương vất vả, đã dựng lại động phủ như cũ.
Hồng Liên không chút để ý, ngồi tại gian mật thất bên trong, khoanh chân nhẩm tính một số chính yếu.
Nàng chuyên tu Mộng Thuật, phụ tu Đan Đạo và Di Hình Pháp Bộ. Đây đều là những công pháp đối với nữ tử, tu luyện dễ dàng.
Con đường này giúp nàng đi tới đỉnh cao phàm cảnh, không hề gặp phải trắc trở. Thế nhưng qua lần độ kiếp thăng tiên vừa rồi, sự thật đã chứng minh điều ngược lại.
"Sức chiến đấu của bản thân thực tại quá yếu, trên cả hai phương diện tinh thần và nhục thể" Hồng Liên gãi cằm đưa ra nhận xét.
Về phần Di Hình, nó chỉ thật sự tốt khi mà chạy trốn cùng cấp, hoặc là tiếp cận mục tiêu mà thôi.
Tiếp đến là Đan Đạo, con đường này giúp nàng có đủ tiền tài mà theo đuổi tu hành. Thế nhưng thiên phú sáng tạo không đủ, mặt phương diện trợ giúp chiến đấu chẳng tác dụng là bao.
Cuối cùng là Mộng Thuật, cái này thì ổn nhất. Một khi kẻ địch dính chiêu, lập tức nhập mộng, dễ dàng g·iết hại.
Tuy vậy điểm yếu lại có rất nhiều, nàng thiếu phòng ngự, khả năng cận chiến cũng yếu kém.
Nhất là, thiếu một sát chiêu.
Xét riêng về năng lực chiến đấu, Hồng Liên ở trong môn phái không được tính là mạnh. Điều này cũng không lạ, tuổi đời của nàng khi ấy quá thấp, rất nhiều kiến thức còn hạn hẹp.
Thiên phú trời ban giúp nàng tu hành một đường tiến xa, bỏ qua đồng lứa. Nhưng nhanh quá lại khiến nàng bất ổn, lộ ra rất nhiều phương diện thiếu xót.
Cuối cùng vẫn bại ở bốn chữ, dục túc bất đạt!
"Xem ra mấy ngày này phải chuyên tâm tập luyện lại một chút, để mà còn đón khách!"
Hồng Liên nghĩ tới đây, nàng không nhịn được mà bụm miệng, khúc khích cười tà.
Rõ ràng, kiếp trước nguyên nhân nàng vội vã thăng tiên, chính yếu là do có kẻ ở sau khích tướng. Hiện giờ mẹo đã thành công, người ta tất nhiên sẽ mò đến chung vui.
Hồng Liên trùng sinh, mang theo rất nhiều sở học cùng cơ duyên. Đây chính là ưu điểm tuyệt đối, vô tiền khoáng hậu.
Chỉ cần không gặp phải đại năng mà c·hết yểu, tái khởi phong vân chỉ là chuyện thời gian.
Cũng trong lúc này, cách đó vài chục vạn dặm, một nữ tử tuyệt sắc ngồi trên đình viện.
Nàng ta có thân hình mảnh khảnh, hoa nhường nguyệt thẹn. Cánh tay như thanh ngọc, từng ngón như búp măng, chậm rãi hạ xuống chén trà nhỏ.
Nàng chính là Tử Yên, một trong thập đại kỳ danh, tranh đoạt tước vị thánh nữ lần này.
"Ngươi thấy không, chỉ một mẹo khích nhỏ, người ta đã tự tay phế đi tiền đồ, trở thành phế vật rồi kìa!"
Đối diện Tử Yên, một nam nhân đang ngồi đắc ý thưởng trà. Gã ta gầy còm, hai mắt sắc lạnh, môi tô son hồng, đạo hiệu Hồn Nhân Thánh Tử.
"Lần này có thể loại đi được một kẻ địch lớn nhất, một cái gai trong mắt lâu ngày. Tất cả đều nhờ vào Hồn Nhân sư huynh tương trợ, tình phần nghĩa này, Tử Yên không quên!"
"Ha ha ha, ta chỉ cần sư muội đáp ứng lời hứa, làm song tu bạn lữ với ta, vậy là đủ rồi!"
Tử Yên trong mắt lóe lên tia dị sắc, ngoài mặt lại cười yểu điệu mà đáp:
"Chỉ cần sư huynh vẫn hứa trợ giúp, sau khi ta trở thành thánh nữ bổn môn, chuyện này đương nhiên!"
Hồn Nhân Thánh Tử mỉm cười gật đầu, sau lại hỏi:
"Từ tin tức vừa nhận được, nàng ta đã tỉnh lại, cảnh giới còn giảm xuống Tứ Liên, thảm hại khôn tả. Sư muội không định đi gặp, chào hỏi nàng ta sao?"
Tử Yên nhấp nhẹ chén trà, từ tốn đáp:
"Không vội, không vội. Chịu phải đả kích này, nàng ta sẽ phát điên lên cho mà xem. Ta muốn để nàng ta chịu đựng thêm vài hôm, sau đó mới qua chào hỏi!"
Nghe được lời này, Hồn Nhân Thánh Tử cười khan mà rằng:
"Ha ha ha…. Ta đoán sư muội chưa tới, chẳng qua là đang nhìn xem, còn kẻ nào quan tâm tới nàng ta nữa hay không mà thôi!"
Quả thật như vậy, những kẻ chịu giúp đỡ Hồng Liên đều như cái gai trong mắt, cái ròi trong xương với nàng. Nhất là kẻ đứng phía sau Hồng Liên, chỉ cần bà ta không nhúng tay, nàng tất sẽ tới chào hỏi Hồng Liên nhanh thôi!
Ngoài mặt, Tử Yên lại nói:
"Hừ…. Ta đến sớm quá, chẳng phải là nói cho mọi người cùng biết, là ta giả mèo khóc chuột sao?"
Vầng thái dương nhô cao, ánh nắng xuyên qua màn sương kẽ lá, chiếu rọi xuống nền đất.
Bên dưới đám lá khô, đàn chuột lang bắt đầu rúc rích, gọi nhau về tổ ẩn nấp, sau một đêm đi săn vất vả.
Đâu đó, tiếng chim ca hót, báo hiệu bắt đầu một ngày mới đến.
Trước cửa động phủ vài chục thước, Hồng Liên cắm cúi trồng hoa. Nàng ta mới lấy được một chút cây non ở chỗ Đường Thất hôm qua, định bụng hôm nay sẽ trồng.
Nhìn khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ, da dẻ có phần lấm tấm bùn đất của nàng, ai mà tin đây là sự thật chứ.
Nơi xa gần đó, Càn Dương và Ánh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, xen lẫn nghi hoặc. Từ khi tỉnh lại tới nay, tính tình vị trưởng lão này thay đổi thất thường quá.
Lúc trước khi chưa độ kiếp, khuôn mặt lúc nào cũng cau có, ánh lên vẻ lạnh lùng. Giọng nói băng sương rét lạnh, mang phong thái đặc hữu của người bề trên.
Khi này thì sao?
Vui vẻ nhảy nhót, miệng khẽ ngân nga, toàn những hành động khác thường. Trồng hoa? Trưởng lão biết thưởng hoa ngắm trà từ bao giờ thế, lại còn bộ dáng yêu đời kia nữa…
Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu. Mà thôi mà thôi, có lẽ trưởng lão bị lôi kiếp đánh cho ủng não rồi.
Như thế cũng tốt, hai người đỡ phải suốt ngày nơm nớp lo sợ.
Vừa nghĩ tới đây, hai người đã nghe tiếng của Hồng Liên gọi tới, bàn tay vẫy vẫy:
"Ngươi, mau lại đây giúp ta một chuyện!"
"Đừng nói ta ngày ngày gánh nước tới hoa đấy, ông đây không rảnh đâu." Càn Dương vui vẻ dạ vâng chạy tới, trong lòng lại hừ lạnh một câu.
Chỉ là Càn Dương vừa tới cách người Hồng Liên vài bước, nghe giọng nói ôn hòa ấy, gã như rơi vào hầm băng.
"Đám hoa này muốn lớn nhanh, phải cần có máu huyết bồi dưỡng. Đành phải làm khó cho ngươi rồi…"
Càn Dương nghe chưa hết lời, hai mắt đã tối sầm lại, cả người mất đi ý thức.
Ánh Nguyệt gần đó đứng c·hết trân tại chỗ, nàng ta tận mắt nhìn thấy Càn Dương giờ khắc này thân đầu tám khúc, sau đó lại bị phong nhận liên tiếp cắt thành thịt vụn.
Máu thịt rơi vãi trên từng khóm hoa, huyết tinh đọng trên cánh lá, khuôn mặt nàng tái nhợt, không còn chút sắc.
"Trưởng lão, xin tha mạng…. xin người... tha mạng…!"
Nàng ta không còn chút sức quỳ sụp xuống, đầu chạm nền gạch, hai bờ vai không ngừng run rẩy.
Hồng Liên giơ tay che miệng, thất thanh hô lên:
"C·hết cha, ta quên mất. Không riêng gì tu giả, chỉ cần là máu huyết đều có thể dùng được. Càn Dương, thật xin lỗi ngươi, ta quên mất điều đó!"
Nói xong, nàng làm bộ dáng oan uổng lắm, nhìn nhìn Ánh Nguyệt thanh minh:
"Ánh Nguyệt, ngươi phải tin ta, là không cố ý. Dạo này đầu óc ta không được minh mẫn cho lắm, rất hay quên….!"
Ánh Nguyệt giờ này dập đầu như dã tỏi, luôn miệng kêu tha:
"Vâng vâng trưởng lão, vâng.. Đệ tử tin.. tin…!"
Hồng Liên bắn ra lệ mang trong mắt, khuôn mặt vô cảm. Nàng cúi xuống, đưa bàn tay nâng cằm Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi tới:
"Ánh Nguyệt, ngươi có biết trong ma đạo chúng ta, loại người nào nguy hiểm nhất hay không?"
Đối mặt với ánh mắt Hồng Liên, lạnh lẽo vô hồn. Sâu thẳm như đại dương tăm tối, Ánh Nguyệt run rẩy cả người, nào còn tâm trí suy nghĩ...
Hồng Liên thấy Ánh Nguyệt như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nàng buông tay đứng lên, cười cười mà đáp:
"Ma đạo loại người nào cũng đều vô tình, ác với chính mình và kẻ khác. Hừ… chỉ cần khiến ngươi buông lỏng đề phòng, thì đều nguy hiểm cả!"
….