Chương 5: Ma đạo tùy ý, thích thì giết thôi!
Kiếp trước, Càn Dương chính là gã tay sai, chuyên đưa tin cho kẻ khác. Người này âm thầm ở bên Hồng Liên, thu thập tình báo.
Lần cuối cùng gã ra tay, chính là lúc nàng tụt xuống cảnh giới Tứ Liên. Gã âm thầm gây ra nhiễu sự, phá hỏng đi một mẻ đan dược quan trọng của nàng.
Kiếp này mặc dù gã chưa kịp gây ra trắc trở, thế nhưng có ai lại muốn nuôi ong tay áo chứ. Lần này, xem như là một công hai việc.
Trong thế giới tu giả, g·iết người là chuyện rất đỗi bình thường, như ăn cơm bữa hàng ngày.
Ai g·iết người mà không có mục đích chứ? Đừng nói là ma đạo, chính đạo cũng vậy cả thôi.
Lý do tốt đẹp một chút, người đời sẽ cảm thán cho ngươi một chút.
Đương nhiên đối với hạng vong ơn bội nghĩa, g·iết hại vô tội vạ như nàng, dù có muôn vàn lý do, cũng chẳng thể rửa sạch được tiếng nhơ.
Hồng Liên là như vậy, chẳng cần lý do hay mục đích xa vời, thích thì g·iết thôi!
Hồng Liên không để ý tới Ánh Nguyệt, nàng ta vẫn còn thất thần ngồi trên đất. Nàng ngự không bay lên cách trăm trượng, đưa tầm mắt nhìn xuống dưới.
Bàn tay ngọc khua động, linh quang trước túi càn khôn lóe lên, thoáng cái trên tay đã xuất hiện mấy cái trận kỳ.
Không chút do dự, Hồng Liên phóng xuất linh nguyên, bày ra một loại pháp trận.
Trên thế giới này, pháp trận không mấy phổ biến như là nghiệp luyện đan, luyện khí.
Nguyên nhân chính yếu cũng là bởi vì, pháp trận không dùng được khi độ thiên kiếp địa tai.
Điều này rất dễ hiểu, những vật dụng như pháp khí, pháp bảo, phù chú, tất cả chúng tự thân đều có sẵn chứa đựng linh khí, tự có càn khôn, có thể tạo thành trận pháp đặc thù.
Đối với pháp trận thì khác, đây là đang dựa vào âm dương ngũ hành hình thành, sử dụng linh khí thiên địa để mà phụ trợ khởi động. Vậy nên đứng trước thiên kiếp địa tai, mới không hề có tác dụng.
(1) pháp trận và trận pháp là khác nhau, hơn nữa mỗi truyện thiết lập mỗi khác, xin đừng ngạc nhiên quá!
Đương nhiên, vẫn không thể phủ nhận tác dụng cực lớn của pháp trận đối với tu giả.
Đừng quên nguyên nhân Hồng Liên tự bạo, chính là do vô vọng đứng trước Tạo Hóa Âm Dương Tuyệt Cực đại trận.
Pháp trận về cơ bản có hai loại, chủ động và thụ động.
Có loại một khi giăng trận đã xong, pháp trận sẽ tự động vận hành theo những gì thiết lập. Loại khác lại cần người điều khiển, thậm chí tùy quy mô có thể cần rất nhiều người.
Nhưng cho dù thế nào, pháp trận cũng chỉ quy về hai loại, hoặc vây sát hoặc hỗ trợ.
Trên đời này không có tuyệt đối hoàn hảo, pháp trận cũng có nhiều điểm yếu, dễ công phá nhất chính là mắt trận.
Đối với một số loại pháp trận đơn giản như dùng linh thạch để kết trận, vậy thì chỉ cần tiêu hết linh khí bên trong, pháp trận sẽ tự thân sụp đổ.
Hai điểm yếu lớn khác, khiến pháp trận ít được trọng dụng trong truy đấu, chính là tính cơ động. Pháp trận một khi hình thành, sẽ không thể nào di chuyển tùy ý. Người ta không vào trận, ngươi cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
Cuối cùng, pháp trận cần thời gian để bày bố, đại trận càng quy mô lớn, thời gian và tài nguyên tiêu hao càng nhiều.
Do đó, thực thế nhất chỉ có tông môn là thường xuyên sử dụng, như là hộ sơn đại trận vậy.
Hồng Liên ngự không mà đứng, hai ngón tay nàng liên tục khua động. Từng hàng chú ngữ lấp lánh xuất hiện, bay về một hướng, sau dung nhập vào trận kỳ, từ từ biến mất.
Nàng bày một bộ pháp trận, mãi tới hơn canh giờ sau mới gần như hoàn thành. Chỉ là, pháp trận này sử dụng pháp khí hạ phẩm liên kết, cũng coi như tạm ổn mà thôi.
Vật dụng tu giả có vô vàn biến hóa, cao nhất có tiên khí, quy về tiên gia đẳng cấp. Phàm nhân chỉ dùng pháp khí, mỗi cảnh lại có thượng, trung, hạ khác nhau!
Làm xong tất thảy, Hồng Liên đắc ý cười tà, đây chỉ là đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Tiếp theo sau đó, nàng tiến vào động phủ, chờ con mồi đầu tiên.
Quả nhiên ba ngày sau, một vệt quang ảnh từ nơi xa bay đến, tới khuôn viên trăm trượng gần động phủ Hồng Liên thì dừng.
Ngân quang tiêu tán, thân ảnh một nữ tử tuyệt sắc dần lộ ra. Nàng ta mặc một bộ váy xanh, nhạt dần về cuối. Làn tóc búi cao, trâm phượng kết thành.
Lọn tóc phất phơ giữa trán ngọc, đôi lông mày lá liễu, mắt to xanh đen, ma mị huyền ảo. Bờ môi anh đào nhỏ nhắn, da trắng nõn nà.
Phần ngực nhấp nhô như ẩn như hiện, vòng eo thon nhỏ. Thật không ai khác, chính là Văn Nhã.
Người này đối với Hồng Liên có thể nói là thân quen, từng giúp vài lần. Trước ngày Hồng Liên độ kiếp không lâu, nàng có mượn đi một cây Phượng Lung.
Thấy người đến, Hồng Liên đạp đổ động phủ phóng ra, bàn tay thu lại, từng vòng sắc xanh nhạt nổi lên.
Ầm ầm mấy tiếng, thoáng cái thân hình nàng đã cách Văn Nhã không xa, khi này hét lớn:
"Văn Nhã sư muội, chúng ta so thử vài chiêu!"
Gặp tình cảnh bất ngờ, Văn Nhã thu lại một chân, chớp mắt cả thân hình đã lùi về sau mấy thước.
Lòng nàng thầm nghĩ "hôm nay ta đến, ngoài mặt thăm hỏi. Chủ yếu vẫn là đánh giá thực lực nàng ta, xem liệu còn đáng đầu tư. Không ngờ nàng ta chủ động so chiêu, như vậy cũng tốt!"
Nghĩ đoạn, Văn Nhã hô lớn:
"Hồng Liên tỷ tỷ, người còn thương thế chưa khỏi, chúng ta nên điểm đến thì dừng!"
Vừa nói, trước mặt Văn Nhã mười hai trượng, xuất hiện ra tới trăm cọc phi lao. Mỗi gốc gây to bằng bắp đùi, đen cứng như sắt, lại vuốt nhọn như kim trâm.
Văn Nhã thu lại chưởng ấn, bàn tay phóng ra kim quang, sắc hỏa dần hiện, đỏ rực cả góc trời. Từng cọc trâm bay vào vòng xoáy hỏa diễm, lập tức b·ốc c·háy.
Nhưng rồi trước mặt nàng ta xuất hiện một cọc trâm khổng lồ, thân to chục trượng, dài tới trăm thước. Cọc trâm mang theo thủy khí, ầm ầm lao đi. Thế công mạnh mẽ, áp bức Văn Nhã phải thối lui.
"Muội chạy đi đâu?"
Văn Nhã vừa đứng vững, đã nghe tiếng Hồng Liên từ trong biển lửa thét lớn, khuôn mặt nàng tái đi không ít. Ma môn tỉ thí, nào có chuyện tới điểm thì dừng như lời đã nói.
Chỉ thấy Văn Nhã vừa thi pháp, trước người nàng hiện ra hai yêu vật cự nhân. Hai con cùng há to miệng gào thét, răng nanh sắc nhọn hiện ra, mang theo bọt nước nhầy nhụa.
Chỉ là đúng vào lúc nào, một trong số chúng lại dừng lại động tác, hai mắt lờ đờ, cả người lảo đảo vô lực rơi xuống.
Thì ra, Hồng Liên vừa thi triển một chiêu Hồn Du Phiêu Đãng, đánh thẳng vào Văn Nhã. Nhưng mà nàng ta sớm đã đề phòng pháp môn này rồi, thấy Hồng Liên ý định xuất ra liền dùng hai con yêu vật chắn đỡ.
Khi này thần hồn liên thông thất bại, Văn Nhã chỉ có thể điều khiển một con đánh tới.
Yêu vật này thân hình nhân mã, hai tay thô to như cột đình, trên đầu mọc ra hai sừng thô lớn.
Uỳnhh…..
Hồng Liên đối diện không chút yếu thế, tung luôn một chưởng, đối quyền với nó. Một quyền này v·a c·hạm, kình khí tán ra bốn phương tám hướng.
Hồng Liên bay ngược về sau mấy trượng, mảnh áo trước người rách nát, để lộ ra cặp ngọc thỏ trắng nõn.
Rắc một tiếng giòn tan, cánh tay yêu vật xuất hiện từng mảng nứt lớn. Văn Nhã bên dưới tóc bay tán loạn, sắc mặt càng thêm tê tái!
Nửa giờ sau….
"Hồng Liên tỷ, con yêu thi này của ta dù gì cũng mới ở cảnh giới Tứ Liên trung giai. Đối với sư tỷ chẳng thấm vào đâu, thế nhưng lần này người hại ta rồi!"
Văn Nhã khi này mặt ủ mày chau nhìn về nơi cánh tay con yêu thi, muốn tế luyện lại xem ra sẽ tốn kha khá đây.
Ngồi đối diện Hồng Liên cười trừ, nàng xoa xoa cánh tay còn đau nhức, cười đáp:
"Mới đoạn thời gian không gặp, sư mội đã đột phá lên tới Tứ Liên đỉnh phong rồi. Như này chẳng mấy sẽ bước vào hàng trưởng lão nhanh thôi!"
"Sư tỷ quá khen, muội biết tư chất bản thân có hạn. Sau này không có cơ duyên gì lớn, e là ngày sau muốn bước vào Ngũ Liên, khó càng thêm khó!"
Văn Nhã chớp chớp đôi mắt, uyển chuyển nói ra lời trong lòng.
Phía này Hồng Liên chậm rãi mỉm cười, bàn tay mềm mại khẽ vuốt làn tóc mai. Nàng chống cằm nhìn Văn Nhã, giọng dịu dàng đáp:
"Với tư chất Địa Phẩm của muội, không tính là thấp, con đường bước vào Ngũ Liên vẫn còn rộng mở. Thế nhưng đúng là muốn thêm phần tám phần mười chắc chắn, cũng cần chút ít cơ duyên!"
…