Chương 3: Trăng sáng có bao lâu, vui thú nhất vẫn là giết chóc!
"Bái kiến sư tôn!"
Ngồi trên đài hoa, một lão giả phụ nhân, thân người hơi ốm, lưng còng tóc bạc, đạo hiệu Vạn Hoa Nương Tử.
"Hừ, đứng lên đi!"
"Đệ tử biết lỗi, đã phụ lòng sư tôn rồi…!"
Hồng Liên vẫn quỳ trên đất, không dám đứng dậy. Nhưng lời vừa nói ra, nàng giống như được cự lực vô hình đỡ dậy.
"Đây cũng xem như là một bài học dành cho ngươi, từ sau trở đi nên biết thu mình!"
Vạn Hoa Nương Tử khẽ thu tay lại, bà ta thở dài, trong mắt xuất hiện một tia chán ghét.
"Đa tạ sư tôn răn dạy!"
"Xưa nay những kẻ độ kiếp thất bại mà vong mạng nhiều vô số kể, ngươi cũng được xem là may mắn trong bất hạnh. Ta có hai viên Phục Nguyên đan, hồi thương thế rất tốt, cầm lấy đi!"
Hồng Liên giơ tay đỡ lấy, nàng lại chắp tay cảm tạ lần nữa. Nhưng mà chưa kịp để nàng mở lời, Vạn Hoa Nương Tử đã nói:
"Tuy rằng không m·ất m·ạng, thế nhưng từ tình huống của ngươi mà xét, chẳng bao lâu nữa cảnh giới sẽ từ từ thụt giảm! Nếu ngươi đến để hỏi phương pháp, ta có thể khẳng định là không có. Được rồi, ngươi nên suy tính đường tương lai cho sau này, về đi!"
Vạn Hoa Nương Tử thở dài lắc đầu, bà ta đang có một đệ tử tốt. Cuối cùng lại vì lòng hiếu thắng, tự thân phế bỏ.
Hai tháng nay bị người ta nhìn ra nhìn vào, nóng hết cả mặt. Hiện thời coi như đã xong, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Ma đạo thuần túy chả có cái gì gọi là tình thân, bà ta làm tới một bước này, coi như đã quá tốt rồi.
Hồng Liên mặt ủ mày chau, nàng làm lễ ba quỳ bốn vái, sau đó lẳng lặng rời đi.
Kiếp trước kiếp này, không khác gì nhau. Hồng Liên đã biết, nàng cầu gì hơn. Chủ yếu tới đây, chỉ là thủ tục mà thôi….
Nhớ lại kiếp trước bởi vì không cam lòng, nàng quỳ dưới cửa đại điện nửa tháng không đứng dậy. Kết quả vẫn bị Vạn Hoa Nương Tử đuổi về, bà ta đoạn ân tuyệt nghĩa.
Đâu chỉ có thế, đám đồng liêu biết tin cũng dần xa lánh, cắt đứt quan hệ, một số kẻ nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nàng khi đó, thật đúng là không còn gì thảm hơn, sống không bằng c·hết. Hồng Liên bay ra khỏi núi Vạn Thanh Phong, mặt tươi như hoa nở.
"Ha ha…."
Hồng Liên lắc lắc cái đầu, nàng che miệng cười duyên một tiếng.
Nơi này môn phái ma đạo, g·iết hại lẫn nhau để vươn lên, lấy đâu ra tình người mà níu kéo chứ. Đạo lý này, bốn trăm năm trước nàng đã thấu hiểu rõ ràng.
Ngày đó quá sốc, không chấp nhận nổi sự thật, nàng chỉ là tự dối người gạt mình mà thôi.
Nụ cười rạng rỡ trên môi dần tắt, đôi mắt nàng híp lại, sắc lạnh thấu tim, sâu thẳm tựa biển xanh.
Hận thù bọn họ sao? Không quan trọng, ai cũng vậy cả thôi.
Trên đời này chuyện không như ý có vô vàn, thật ngốc nghếch khi vì nó mà muộn phiền.
Chợt Hồng Liên liếc về một nơi xa, nàng nhìn thấy một đàn chim, hai mắt lập tức tỏa sáng. Nàng huýt dài một tiếng, uyển chuyển tung người đuổi theo.
Loài chim Vũ Tước nổi danh bay nhanh, ngày đi ngàn dặm. Nhưng mà đứng trước tu giả Ngũ Liên cảnh, nào thấm vào đâu.
Hồng Liên vung tay, ngọc thủ nhắm thẳng thân mình con Vũ Tước mà búng. Một kích này nặng tựa ngàn cân, chim Vũ Tước như một viên đạn, văng thẳng xuống phía dưới rừng rậm.
Những con Vũ Tước khác nhốn nháo, dáo dác bỏ chạy tứ tán, náo loạn cả một góc rừng.
Hồng Liên vừa cười lớn, thân ảnh lập tức biến mất, lát sau lại hiện ra bên cạnh một con Vũ Tước khác.
Mỗi lần ra tay đều chuẩn xác, từng con Vũ Tước giống như viên bi, bị nàng ta bắn phá, vờn đùa thỏa thích.
Hồi lâu, đàn Vũ Tước đã không còn con nào, thấy chơi đã đủ. Nàng che miệng cười khúc khích, gật đầu thỏa mãn, vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo.
Những lần thế này, chỉ là chuyện mua vui, Hồng Liên cảm thấy rất thích.
Nàng nhìn ánh tà dương nơi xa, chậm rãi bay đi.
Gần nửa ngày sau, trời khi này đã về đêm, trăng sáng soi rõ cả khu rừng già.
Hồng Liên ngự không đứng đó, tóc áo tung bay, phiêu phiêu trong trời đêm lộng gió.
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, lâu lắm rồi mới có dịp thảnh thơi…"
Nàng nhìn ngắm ánh trăng hồi lâu, từng kí ức xưa kia dạt về.
Từ khi tròn mười lăm tuổi, nàng chưa từng làm chuyện tốt một lần. Không hại người thì cũng sắc dụ, khiến cho bao kẻ nhà tan cửa nát.
Tiếp đó bị người ta trả thù, bán vào thanh lâu. Sau này nhờ có Vạn Hoa Nương Tử tình cờ nhìn thấy linh căn phù hợp, thu vào quan môn.
Nàng dần có thực lực, bản ngã lại càng lớn hơn xưa. Lại tiếp tục thói cũ, g·iết người phóng hỏa, c·ướp luôn cả tài nguyên của đám huynh đệ đồng lứa.
Hồng Liên khi xưa là vậy, nàng chính là kẻ háo thắng nóng vội, ích kỉ và ghanh ghét, dám làm không dám nhận.
Bản tính này đưa nàng lên tới đỉnh phong, đi trước đồng lứa. Nhưng cũng lại là nguyên nhân, khiến nàng thảm bại, tự hủy đi tiền đồ.
Hồng Liên cười khổ, hai tay ôm đầu lắc lắc cảm khái…
"Ha ha.. thật là, nghĩ lại ngày đó chẳng vui vẻ chút nào…"
Cuối cùng, sau bốn trăm năm thăng trầm, chìm nổi trong khói lửa nhân gian. Dòng đời xô đẩy, giúp nàng hiểu ra nhiều điều.
Những thủ đoạn khi xưa không thể làm, khi này làm rất thuận tay.
Nhưng có sự thật không thay đổi, ấy là nàng không hề mất đi ma tính vốn có.
Xưa kia g·iết người vì mục đích, nay thì g·iết người để mua vui, tàn nhẫn không tả xiết.
Ma đạo, cực kì coi trọng cảm xúc cá nhân, hết thảy mọi thứ khác không quan trọng.
Kẻ có thể vì vĩnh sinh mà không từ thủ đoạn, kẻ lại vì thù hận mà khiến cho máu chảy thành sông, thiên địa oán than.
Hồng Liên cũng vậy, giống như bao nhiêu ma đầu khác, mục đích của nàng chỉ có một.
Không màng vĩnh sinh, không màng thù hận.
Nàng muốn đi khắp thế gian, trải nghiệm hết vui thú của cuộc đời, thú vị của giai nhân. Mà với kẻ ma đạo thuần túy như nàng, g·iết chóc chính là thú vui lớn nhất.
Đương nhiên, Hồng Liên sẽ không ngốc mà đi rêu rao, đi chứng minh cho người trong thiên hạ biết điều đó.
"Muộn rồi, về thôi nào…."
Nói rồi Hồng Liên hú một tiếng thật dài, thánh thót như Yến Anh, thân hình lao nhanh vào màn đêm….
Ngay khi nàng rời đi, hai thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện. Một thiếu niên anh tuấn, lưng thắt đai ngọc, ánh mắt tà mị. Người kia là một phụ nhân, lưng còng tóc bạc, chính là Vạn Hoa Nương Tử.
"Vạn Hoa, vị đồ đệ này của bà dường như sau khi tỉnh dậy, tâm tính đã thay đổi rất nhiều thì phải?"
Vạn Hoa Nương Tử trầm ngâm, sau nhàn nhạt đáp:
"Cái này cũng không lạ, đã từng trên cao, được nếm trải những thứ khối kẻ mơ ước. Nay mất tất cả, bị gà chó khinh nhờn. Tâm tính bị đả kích, thay đổi chút cũng là bình thường. Hơn nữa, những kẻ từ trong thiên kiếp địa tai mà không c·hết, thần hồn tổn hại là điều khó tránh!"
Nam tử nghe thấy cũng có phần đúng, sau lại chỉ gà mắng chó:
"Ha ha.. Ta thấy nàng ta thất thần là bởi vì, đột nhiên mất đi kẻ chống lưng thì đúng hơn!"
Vạn Hoa Nương Tử gật đầu, bà ta cười cười cất tiếng, giọng nói khàn khàn rét lạnh:
"Nếu như cảnh giới của nó không bị suy giảm theo thời gian, ta thấy vẫn đáng đầu tư, tiếc rằng….!"
….