Chương 39: Con đường độc đạo, đã đi là không thể dừng lại!
Khi hai người mải nói chuyện, cách đó không xa, trên tầng mây cao v·út, có bóng người mờ ảo xuất hiện.
Người nam là một gã trung niên, thân hình vam vỡ. Ánh mắt toát lên tia lạnh lẽo, thâm trầm u lạnh. Bên tay phải của gã đã cụt, dáng vẻ lại cực kì cung kính trước người nọ.
Người nữ ở bên khí chất tiên tử, dáng người thanh mảnh. Làn váy thướt tha, tóc dài phủ kín vai. Trước ngực một đôi ngọc thỏ bồnh bềnh, thật khiến người ta muốn nhìn lâu chút chút...
Mà thiếu nữ này, nào ai khác ngoài Tử Yên.
Trước đây ba ngày, sau khi để cho Tô Mạt Nhược cuốn gói chạy mất. Tử Yên không tìm ra manh mối, nàng ta tiện tay điều tra dấu vết.
Đại trận còn sót lại làm cho Tử Yên chấn kinh, rõ ràng có lưu lại dấu vết của tai kiếp.
Tu giả chưa bước tới Ngũ Liên, vốn sẽ không cần phải để ý tai kiếp, càng đừng nói một kẻ tụt xuống Tam cảnh như Hồng Liên.
Rốt cục đây là đại trận gì, Tử Yên điều tra từ đám người Đại Ngưu, thăm dò nơi đó đã dần đoán ra chân tướng.
Bởi vì, Tử Yên đã thấy được bên dưới tàn tích đó, một khu mộ địa của tiên giả. Tử Yên sau nửa ngày, bắt đầu suy đoán.
Có thể trước kia rất lâu Hồng Liên đã phát hiện ra nơi này, định chiếm làm của riêng. Nên sau khi độ kiếp thất bại, rời môn mới m·ưu đ·ồ chạy tới đây. Mượn bí bảo truyền thừa, một lần nữa đảo vận nghịch thiên.
Hồng Liên liều lĩnh, chỉ là nhân định thắng thiên thật khó, muốn đảo nghịch càn khôn, chuyển thiên ý vận sao? Ha ha… Xem ra, đây mới là nguyên nhân thật sự, khiến Hồng Liên vong mạng. Càng nghĩ, Tử Yên càng đi đến nhận định này.
Sau khi chân tướng dần lộ rõ, Tử Yên đã bắt đầu chấp nhận c·ái c·hết của Hồng Liên. Thậm chí, chuyện này đã bị gạt sang một bên.
Một kẻ đ·ã c·hết hay sắp c·hết, sẽ không đáng bận tâm, chả là cái gì so với đồ vật nơi truyền thừa.
Lúc đó Tử Yên đánh liều xông vào, chỉ là nàng thất vọng thật lâu, nơi mộ địa này đã chả còn thứ gì để mà thu hoạch nữa.
Như vậy, chỉ có một khả năng, có kẻ đã nhanh chân tới trước, hốt hết mang đi. Mà kẻ này nào ai khác ngoài người trước ấy chạm trán, Tô Mạt Nhược!
Tử Yên không rõ phương hướng chạy trốn của Tô Mạt Nhược, thế là nàng đánh liều tìm bừa, như kẻ mù đi trong đêm đông.
Tìm kiếm đã gần bốn ngày, vẫn không thấy tung tích đâu. Khi này, nàng đạp bước trên biển mây tinh ngần, nhìn xuống chiếc xe bên dưới, Tử Yên hơi nhíu mày.
Tên nam tử đẹp mã kia là một tu giả Tam Liên, khí tức có chút tán loạn, nhìn qua cũng biết đang b·ị t·hương không nhẹ.
Nơi thôn dã, ngoài dìa của thung lũng, lại có tu giả loại này ở đây sao. Đã thế, hắn hình như còn đang hung hăng đấm tên phàm nhân bên cạnh, vẻ mặt cực kì thỏa mãn.
Còn đang nghĩ ngợi, giọng nói Đại Ngưu bên cạnh liền vang lên:
"Trưởng lão, để thuộc hạ xuống sưu hồn kiểm phách người này, xem xem thế nào…"
Tử Yên còn chưa kịp trả lời, bỗng tâm nàng dao động, ánh mắt liền liếc về nơi xa.
Qua ba hơi thở, một đạo ngân quang màu lục từ phương xa bay đến. Tới gần, thì ra đạo quang mang này là một con hạc giấy.
Đây là thủ đạo trong tu giới, Tín Vận Hành Không, Vạn Hạc Truyền Thư, phù tin cấp 5.
Tử Yên bắt lấy hạc giấy, nàng truyền tinh thần tiếp nhập xem thư. Qua một hồi lâu hai mắt thất thần chớp động, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Quả đúng như ta dự liệu, xem ra phải cắt đứt manh mối, sau rời đi càng sớm càng tốt. Haizz... Chỉ tiếc cho sư tôn, không thể cùng đi...!"
Nhìn thấy thần sắc Tử Yên có chút buồn, cô quạnh trong gió chiều.
Lời nói của nàng ta càng khiến cho Đại Ngưu ở bên khó hiểu. Còn chưa kịp hỏi, gã đã thấy toàn thân t·ê l·iệt, lục phủ ngũ tạng bên trong nhộn nhạo.
Bụp một tiếng nhỏ, thân thể Đại Ngưu nổ tan tành muôn ngàn mảnh.
Tử Yên mặt lạnh như tiền, nhìn màn mưa máu trước mắt không nói. Sau đó nàng ta vụt mất thân hình, đến đi nhanh như một cơn gió.
Sự tình gì lại khiến cho Tử Yên động phách kinh tâm, g·iết cả thủ hạ của mình để bịt miệng, quả thật là khiến người khó đoán.
Bên dưới chiếc xe kéo đã bắt đầu chậm rãi di chuyển, hai người đều không biết một màn phát sinh vừa rồi.
Mặc Trần ngồi điều khiển xe ngựa, hai mắt gã tỏa ra tinh quang, vui mừng khôn xiết. Nhưng nếu để ý kĩ, sẽ thấy gã khác biệt với lúc trước.
Hai mắt gã thâm tím, răng rơi mấy chiếc, khóe miệng còn vương máu.
Lôi Minh nằm trên xe ngựa phủ đầy rơm, miệng hắn ngân nga vài câu hát. Đôi mắt như hai vì sao lấp lánh, hướng trời xanh thăm thẳm mà nhìn.
Kể ra cũng thật trùng hợp, trời xui đất khiến thế nào, hắn lại chính là Hồng Liên!
Nàng ta đoạt xá hồn phách, đang trong thân thể của Lôi Minh.
Sau khi rời khỏi phạm vi hang động, dựa theo tuyến đường gã tổng trấn kia trù liệu, Hồng Liên đã tới được đây.
Tình cờ thế nào, nàng lại gặp được Mặc Trần, một gã phu dân.
Lúc này, Hồng Liên trong thân hình của Lôi Minh, lấy thân phận là một lãng khách, vô tình đi ngang qua đây.
Xe đi chậm chạp, đường xá gập ghềnh, gần nửa ngày sau Mặc Trần lên tiếng:
"Lôi đại ca, dựa theo tốc độ này chỉ khoảng nửa đêm là đến!"
Hồng Liên gượng dậy nhìn nơi chiếc xe đang đến, tay che ánh nắng, mắt nheo nheo nhìn, sau khi rõ ràng, khuôn mặt tươi cười đáp:
"Ừm khoảng cách xa vậy sao…. đoạn đường này để ngươi vất vả rồi!"
Mặc Trần lắc lắc đầu đáp, tỏ vẻ cảm kích:
"Ha ha… nào có nào có, chúng đệ chịu khổ một chút không đáng là gì. Sau khi về tới thôn làng, còn mong Lôi ca ra tay cứu giúp!"
Mạc Trần lại cúi người làm lễ thêm cái nữa, sau mới tiếp tục điều khiển xe ngựa.
Lôi Minh phất phất tay, duỗi người mà đáp:
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi. Chỉ cần các ngươi cho ta tá túc vài ngày là được, hơn nữa thứ thù lao ta cần cũng không phải tiền bạc gì!"
Lôi Minh nói xong, lại nằm vươn người, tiến gần đến chỗ Mặc Trần đang ngồi, thủ thỉ hỏi:
"À, ngươi không sợ ta sẽ thay thế đám thổ phỉ kia, tự mình bóc lột dân làng các ngươi sao?"
Câu nói vô tư này, rơi vào tai Mặc Trần, khiến cho gã sởn cả tóc gáy. Gã giật mình quay lại, chỉ thấy Lôi Minh đang cười híp mắt, dường như muốn trêu đùa gã.
Thế là Mặc Trần cười tếu táo, sẵn giọng đáp:
"Ha ha… Tiểu đệ mục quang Lôi đại ca có khí chất quân tử, anh vũ hiên ngang thế này nào phải hạng trộm c·ướp chứ! Hơn nữa, với thực lực của Lôi ca, nếu đến một thành lớn đầu quân, có khi còn lời lãi hơn là làm sơn tặc nơi này!"
Lôi Minh cười cười, đôi mắt ánh lên nét tà tà nói:
"Ha ha ha… Ngươi cũng đừng quên một câu nói, thà làm vương xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng!"
Lôi Minh nói xong, ý vị thâm tình, đôi mắt bình đạm liếc nhìn xa xa.
Ngươi sẽ không thể nào nhìn ra tâm tính thật của một người, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài của người đó.
Câu nói vu vơ này của Lôi Minh càng khiến bầu không khí ngột ngạt. Nhận thấy không vui, Mặc Trần toát mồ hôi hột chưa biết nói gì cho phải, Lôi Minh gãi đầu cười hề hề, gượng chữa:
"Nhưng mà ngươi nói cũng đúng! Người có chí hướng thường sẽ không thích ngồi một chỗ, ta cũng không muốn xưng vương trong cái giếng cạn này. Ngươi quên là chẳng phải ta đã nói, muốn đi khắp thế gian trải nghiệm thú vị hay sao!"
"Ha ha… đúng... đúng vậy, Lôi ca nói chí phải!"
Mặc Trần cười ha ha, lòng chột dạ vơi đi. Hai người lại nói đùa vài câu, cứ vậy đoạn đường bớt đi bao nhiêu nhàm chán.
Hồng Liên ngửa mặt nhìn trời, đôi mắt u ám, mang nhiều nét t·ang t·hương.
Từ khi trùng sinh tới nay, mọi việc đã làm, nàng chưa từng hối hận. Kiếp trước thời gian này vẫn còn trong môn phái, tìm đủ mọi cách nhờ người trợ giúp.
Kết quả mọi thứ còn tội tệ hơn, nàng bị bọn họ lừa đi nhiều thứ. Cũng đã dạy cho bản thân mình một bài học, khắc cốt ghi tâm.
Có đôi khi Hồng Liên thật muốn làm một lãng khách chân chính, đi lang bạt khắp thế gian, hàng ngày hưởng thú vui vẻ. Nhưng mọi chuyện sẽ thật như vậy sao?
Nàng một khi dừng lại, không tiếp tục đi con đường tranh đoạt tạo hóa này nữa. Chả mấy chốc nàng sẽ bị những kẻ khác ở sau dẫm đạp, nhấn chìm xuống đáy vực.
Cường giả vi tôn đâu phải để nói đùa, có tiền tài mà không có thực lực, sẽ chỉ như con dê béo chạy loanh quanh trước mắt kẻ khác mà thôi.
Ai mà biết được, ngươi sẽ bị một kẻ trong đó lừa cạo lông lúc nào đâu biết. Người chưa từng trải, chưa từng bị lừa gạt thứ nào, sẽ chẳng thể nhìn ra thật giả.
Trên đời này tất cả mọi chuyện vốn dùng lợi ích và thực lực nói chuyện, thế giới vẫn sẽ như vậy tồn tại cho mãi về sau.
Thiên địa này sẽ không vì ngươi buồn mà cảm thán, vì ngươi vui mà khoe sắc. Tất cả vui buồn, đều tự tâm ngươi sinh ra mà thôi.
Mọi thứ tốt ngươi có được, là do ngươi chọn lựa. Mọi thứ xấu ngươi nhận được, là do bản thân ngươi tự rước! Tốt hay xấu, là đến từ bản thân ngươi, không phải kẻ khác mang lại.
Hồng Liên trải qua mấy trăm năm, mới có thể minh ngộ một điều này. Hiện tại mà nói, con đường nàng đi, chính là tốt nhất với bản thân nàng...
"Kiếp này gian nan sao? Ha ha…"
…