Chương 38: Thiên Phủ
Nhưng mà Phương Kiệt Ngạo đã đi chậm một bước, kẻ làm ra loại chuyện này còn sâu hơn ông ta tưởng tượng nhiều lắm!
Á Vực, địa vực lớn nhất trong tứ hải ngũ vực, thánh địa của chính đạo.
Vượt lên phương bắc nan gian hiểm trở, khu vực bình nguyên rộng lớn. Tại nơi giao thoa, một trong tứ đại chính phái vang danh tọa lạc, Thủy Hàn Tiên Cung!
Sâu bên trong phúc địa Quảng Hàn, một địa cung băng thật lớn xuất hiện.
Nơi này toàn bộ là băng trắng tinh ngần, nhiều núi băng cao cao nhấp nhô. Gió thổi lướt qua, mang theo hàn khí, từng bông tuyết bay bay theo cơn gió.
Trên tòa đại điện nguy nga, một nữ nhân băng thanh ngọc khiết ngồi đó. Nàng như tiên nữ, tà áo phất phơ. Chính giữa mi tâm, một hình hoa sen tô điểm, đôi mắt bình thản.
Người này chính là Phí Thủy Đàm, tiên tôn Bát Liên, thái thượng đại tông lão Thủy Hàn Tiên Cung.
Bản thân bà ta dẫn dắt tiên cung đi lên, tới nay đã mấy ngàn năm có lẻ, là một trong bốn tiên phái lớn nhất năm vực.
Mỗi một động tác của bà ta, đều là truyền kì của tiên môn, vang danh sử sách.
Khi này bà ta mở mắt, nhìn về phương xa. Hư không xuất hiện một con hạc giấy, phiêu phù bay tới.
Hạc giấy bay qua làn tuyết sương, tới đi đến trước mặt Phí Thủy Đàm, liền vỡ thành ngàn mảnh băng tinh.
Từ trong vô vàn mảnh nhỏ, một tia hồng quang bay ra. Phí Thủy Đàm liếc tới, hồng quang lập tức tiêu tán.
Phí Thủy Đàm đọc qua bức thư, khuôn mặt bà ta không chút cảm xúc. Hồi lâu, bà ta vươn ra tay áo, bàn tày ngọc khẽ nâng…
Trước mặt bà ta xuất hiện mấy cột thanh quang, ánh sáng tiêu tán dần, nơi đó xuất hiện ra ba thân ảnh.
Người đầu tiên là một nữ phụ trung niên, thân hình béo ú, lại mang nét nhanh nhẹn. Người này đạo hiệu Bích Lan tiên tử, một trong thái thượng trưởng lão.
Kẻ thứ hai thân hình thanh mảnh, làn da xanh xao. Nhưng từ người bà ta, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Tên gọi Bạch Lam, tiên giả Thất Liên.
Người cuối cùng có vẻ yếu nhất, lại mang phong thái vô ưu, đạt tới hỉ nộ vô sắc. Bích Nguyệt Như Ý, tiên giả Lục Liên, hàng thật giá thật!
"Bái kiến đại tông thái thượng trưởng lão!"
Ba người đồng loạt hành lễ, trên mặt biểu hiện cung kính. Đại thượng tông lão Phí Thủy Đàm gật đầu, bà ta nhìn mặt ba người mà hỏi:
"Gần đây trong cung, có phát sinh đại sự nào không?"
Trước câu hỏi của bà ta, Bích Nguyệt Như Ý đứng ra bẩm báo. Nàng ta có cảnh giới thấp nhất trong bốn người, nhưng lại là môn chủ đương nhiệm của Thủy Hàn Tiên Cung.
Trải qua nửa giờ nghe việc đại sự, Phí Thủy Đàm gật đầu, bà ta bắt đầu vào đề:
"Hôm nay gọi các ngươi tới, là có một việc phân phó!"
"Cung kính lắng nghe pháp tôn!"
Cả ba lại lần lượt cúi đầu, trong lòng lại ưu tư suy ngẫm. Việc mà thái tông trưởng lão đã ra, đều là đại sự hàng đầu, khuấy động phong ba.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phí Thủy Đàm mở lời:
"Ta nắm được tin tức, một tiên phái ma đạo tại địa vực chúng ta đang ngầm cấu kết với Địa Cung, mở rộng địa bàn. Nay ban pháp lệnh, giao cho các ngươi bắt hết toàn bộ, đem về quy án!"
Vừa nói, Phí Thủy Đàm điểm qua chỉ tay. Một luồng chân y theo đó bay thẳng đến, tiến nhập vào mi tâm của Bích Nguyệt Như Ý.
Nói xong, bà ta phất tay, mấy vòng thanh quang lại hiện, cuốn lấy thân hình của ba người.
Làm xong hết thảy, Phí Thủy Đàm ngước nhìn thiên khung, từng làn gió tuyết bay bay, môi nhỏ khẽ thì thào:
"Diệt hết ma môn sao…. tiếp đến sẽ là tông phái nào đây…!"
Á Vực, nơi có thập đại sơn minh, trong đó một ngọn núi xanh vang danh năm vực. Khắp các thế lực muôn phương, một khi nghe thấy danh tự này, đều không khỏi trầm xuống nét mặt!
Thiên Mã Hành Không sơn, dải núi cao nhất năm vực, vươn thẳng trời xanh, chấp chưởng bởi thế lực siêu cấp Thiên Phủ.
Tổ chức siêu cấp này trường tồn theo thời gian, trải qua trăm đời tiên tôn, tích lũy sâu dày.
Người thành lập Thiên Phủ là một nữ giả, bà ta đạo hiệu Thiên Thủy Địa Vương Khai Tổ Tiên Tôn Chánh Pháp Hoàng Nữ. Đây cũng là tôn giả đầu tiên, đặt nền móng cho nhân loại, giúp tu giả nhân tộc dần trở thành bá chủ lớn nhất năm vực.
Tại nơi Thiên Cung điện, nguy nga lộng lẫy, lơ lửng giữa biển mây. Trên bảo tọa, một nữ tử ngồi đó.
Người này độ khoảng hai mươi, nét ngọc dáng sen, tuyệt phẩm thiên địa tạo hóa.
Mái tóc nàng ánh màu trắng nõn, không gió mà bay. Sau lưng một vòng kim cô quay tròn, tỏa ra từng đạo hào quang hoàng khí.
Một đôi mắt trầm tĩnh, ánh lên cái nhìn bễ nghễ vô thượng. Lúc này nàng hướng xuống bên dưới, bình đạm lắng nghe.
Phí Thủy Đàm sau khi nói xong, bà ta trang nghiêm tại đó. Đứng trước nữ nhân này, dù bà ta có là tiên tôn một phương, vẫn phải đầy đủ lễ nghi.
"Chuyện này ta đã biết! Được rồi, cứ giao cho Thủy Hàn Tiên Cung các ngươi xử lý là được!"
Nghe được lời này, Phí Thủy Đàm hơi nghiêng mình. Bà ta rút ra một tấm phù bài, sau đó điểm chỉ vài cái.
Dưới chân bà ta một cái pháp trận di hình nổi lên, cột thanh quang bao lấy thân ảnh Phí Thủy Đàm, phút chốc thân hình tiêu tán.
Bà ta vừa đi, một kẻ khác liền xuất hiện.
Người này là một lão giả, lưng còng tóc bạc, như sắp gần đất xa trời.
"Tiên Duyên, ta vừa thấy Phí Thủy Đàm xuất hiện nơi này. Chẳng phải cô ta đang ngủ đông ở tiên cảnh phúc địa sao, tự dưng chạy tới đây làm gì?"
Thì ra nữ tử ngồi ghế đạo hiệu Tiên Duyên Thánh Mẫu, nàng ta là một trong ba tôn giả đứng đầu Thiên Phủ. Về phần lão giả đang hỏi, ông ta đạo hiệu Thiên Phán, tu vi Cửu Liên vô thượng tôn giả.
Tiên Duyên Thánh Mẫu nghe được, nàng đưa cho ông ta một cái ngọc thạch. Thứ này vốn là do Phương Kiệt Ngạo vừa gửi tới.
Thiên Phán xem qua, ông ta hơi chút chau mày, hồi sau đáp:
"Hừ… thì ra Địa Cung muốn mượn tay chúng ta tiêu diệt Tiêu Diêu Môn, nhưng mà Địa Cung tiếp tục muốn thâm nhập vào Á Vực là chuyện không giả!"
Tiên Duyên Thánh Mẫu gật đầu, nàng ta hời hợt đáp:
"Một cái tiên ma môn mà thôi, cứ để cho Thủy Hàn Tiên Cung diệt đi cũng được. Bọn chúng giống như cỏ dại sau mưa vậy, lâu lâu cũng cần diệt bớt đi một số tiên giả ma đạo. Chính đạo cần cái danh này, để cho chúng đệ tử về sau lấy đó làm vinh quang. Hừ... Về phần Địa Cung bao năm nay thâm nhập Á Vực ta, mục đích chân chính vẫn là muốn tìm được Siêu Nghịch Lưu năm đó!"
Nghe được lời này, Thiên Phán gật đầu. Hồi lâu lão ta thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Năm đó Ngọc Tiêu tiên tôn để cho nữ phàm nhân kia lợi dụng, phá đi tiên bảo Thiên Ý. Việc này đã ảnh hưởng toàn bộ tới bố cục năm vực! Bằng không, chúng ta đã sớm bắt được đám nghịch tặc!"
Nghĩ tới tiên bảo Thiên Ý, cho tới nay vẫn còn chưa thể sửa chữa, phục hồi nguyên trạng, Thiên Phán cay đắng trong lòng.
Tiên Duyên Thánh Mẫu cũng buồn ra mặt. Thiếu đi tiên bảo Thiên Ý trợ giúp, chúng tiên Thiên Phủ mất đi phương sách mượn nhờ chân ý độ tai kiếp, quả thật thêm phần hung hiểm.
Nhất là khi nàng sắp sửa nghênh đón thiên vấn kiếp thứ hai, chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình….
Bốn ngày sau…
Cách Thanh Miêu trấn khá xa, phía này trời trong mây trắng, chim lững lờ bay. Nơi chân phương xa xa, một ngôi làng nhỏ như mờ như ảo xuất hiện.
Trên con đường đất gần đó, chiếc xe đỗ tại nơi ngã ba đường. Phu xe là một gã thiếu niên, tuổi ngoài mười lăm. Thân thể tuy rằng non nớt, nhưng mà đôi mắt ánh lên tia sáng quật cường.
"Lôi ca ca, người có thể giúp được dân làng chúng ta mà không cần tiền thù lao sao?"
Mặc Trần mừng rỡ, gã hướng về một tên nam tử trước mặt mà hỏi, cả người kích động.
"Hừ…. Đúng vậy! Nói thật với ngươi, ta là một lãng khách hàng thật giá thật, đang muốn hành đạo muôn nơi. Thứ ta tìm kiếm chính là thú vị, vui vẻ nhân sinh. Đời người ai chẳng phải c·hết, sống thật vui vẻ mới không tiếc nuối một kiếp này. Mà trừ ma diệt ác, chính là thú vị nhất với lãng khách chúng ta!"
Trước mặt Mặc Trần, một gã nam tử tuổi độ đôi mươi, miệng ngậm cọng cỏ, hai tay giơ lên, phấn khích mà đáp.
Người này thanh tao ngọc nhã, tựa như một công tử thế gia, thích hưởng thú lạc nhân gian.
Qua cơn kích động, Mặc Trần cảnh giác đánh giá từ trên xuống.
Hắn là tu giả thì thật vô lý, mỗi kẻ cao cao tại thượng, ắt sẽ không tốn thời gian làm chuyện vô ích.
Cho dù nhận lời, thứ bọn họ yêu cầu trả giá cũng là quá tầm với đối với người thường phàm tục như bọn gã.
Còn nếu nói hắn là cao thủ trong phàm nhân, cái này càng vô lý.
Tuy rằng phàm nhân cố gắng tập luyện, cũng có thể so chiêu với tu giả tầng chót. Thể nhưng trải qua khổ luyện gian nan, có kẻ nào lại mặt trắng môi hồng thế kia cơ chứ.
Mặc Trần thầm nghĩ, kẻ này có thể giả bộ l·ừa đ·ảo, hòng lừa gạt mình lắm. Nghĩ đoạn Mặc Trần nheo mắt, thăm dò:
"Hừ… ngươi định lừa ta đúng không, cao thủ nào có bộ dạng như ngươi chứ?"
Lôi Minh lóe lên tia hứng thú, hắn nhếch miệng để lộ ra nụ cười gian xảo, khẽ đáp:
"Ngươi muốn chứng minh đúng không? Cái này dễ thôi mà…!"
....