Chương 40: Nhân sinh độc lộ bước, muôn loài lối đi riêng!
"Kiếp này gian nan sao? Ha ha... Càng gian nan mới càng đặc sắc chứ!"
Hồng Liên bất giác bật cười thành tiếng, làm cho Mặc Trần giật mình, gã khó hiểu quay lại hỏi:
"Lôi ca, có chuyện gì khiến ca cười vậy?"
Lôi Minh ngồi dậy, nàng vén vành tóc mai, nở nụ cười tà đáp:
"Không có gì! Ta vừa nghĩ tới một người bạn đã lâu không gặp, gã cũng khù khờ như ngươi vậy!"
Mặc Trận không phục, đang định cự cãi. Bất chợt từ bên đường, một cái phi lao bay đến.
Phi lao nhằm thẳng hướng con vật, vun v·út phóng tới. Một kích này trúng thẳng vào chân sau, khiến cho con ngựa ngã nhào về trước.
Hồng Liên lắc đầu mỉm cười, nàng tóm lấy cổ áo Mặc Trần nhảy ra bên ngoài, tránh khỏi xe lật.
Mặc Trận vừa hoàn hồn, chỉ thấy bên đường hai gã nam nhân chạy ra. Một kẻ vai u thịt bắp, một kẻ mặt đầy râu ria, đen xạm toàn thân.
"Hai tên oắt con, còn dám tránh…!"
Gã đô con nhìn thấy hai người né được, miệng quát thật lớn. Nhưng lời chưa ra hết khỏi miệng, đã thấy một ánh kiếm vụt tới.
Đến khi gã còn lại kịp nhận ra, Hồng Liên đã nhanh như cắt, xiên cho một kiếm.
Mắt thấy đồng bạn ngã xuống, c·hết không kịp nhắm mắt. Kẻ còn lại biết gặp thứ dữ, vội vàng quay người bỏ chạy. Trong đầu còn chửi thầm má nó, chưa kịp thể hiện đã bị g·iết mất một tên, cái này quá xui xẻo đi..
"Hừ…!"
Hồng Liên dùng lực phi kiếm, ánh kiếm lóe sáng, v·út đi trong chiều hoàng hôn.
Phập một tiếng nhỏ, thanh kiếm đã ghim cả thân thể gã ta dính vào một thân cây. Động tác dứt khoát nhanh gọn, khiến người ta không kịp trở tay.
Mặc Trần ngơ ngác, sau thấy thủ đoạn của Lôi Minh, gã hâm mộ đáp:
"Lôi ca, thủ diệu của ca thật độc đáo. Xưa nay đệ chưa từng gặp, nếu có thể…!"
Hồng Liên rút ra thanh kiếm, nàng lau đi dấu máu. Khuôn mặt bình đạm, không quay đầu mà phất tay:
"Miễn đi miễn đi, ta không có nhu cầu nhận đệ tử đâu. Người như ngươi ấy à, quá yếu!"
Thấy Lôi Minh thẳng thừng cự tuyệt, Mặc Trần vẫn chưa nản lòng thoái trí, tiếp tục thuyết phục:
"Tư chất đệ không tốt thì có thể tập luyện, cố gắng hơn người khác. Lôi ca, chẳng lẽ căn cốt tư chất quan trọng tới thế sao?"
Hồng Liên quay người nhìn gã gật đầu:
"Đúng vậy, ngươi hãy nhìn xung quanh ngươi xem, cỏ cây hoa lá liệu có sinh trưởng giống nhau hay không? Tư chất và tiềm lực cũng như vậy, ban đầu chúng đều nhỏ bé như nhau. Thế nhưng lớn lên trải qua thời gian, bọn chúng sẽ khác nhau!"
Hồng Liên chỉ vào một cái cây gần đó, nói tiếp:
"Giống như cái cây này, cho dù ngàn năm hay vạn năm nữa, chúng cũng không thể cao lớn như đại thụ được. Bởi vậy, căn cơ của mỗi người khác nhau, tiềm lực phát triển sau này cũng thế. Đây là giới hạn của vạn vật, dù cùng loài cũng không ai giống ai, càng khó có thể vượt qua. Mặc Trần, đây cũng là tiêu chuẩn môn phái chọn người tu hành, ngươi nên ngoan ngoãn mà sống hết kiếp đi thôi!"
Hồng Liên nhắm mắt nói bừa, giảng giải hồi lâu, chủ ý không muốn có thêm cái đuôi. Nhưng mà nào biết Mạc Trần lại phản biện:
"Lôi ca nói như vậy là không đúng, tuy đệ học ít, kiến thức hạn hẹp, nhưng mà vẫn có thể nhận ra. Thiên địa tự nhiên, vạn vật diễn hóa không ai giống ai, điều đó chỉ chứng tỏ mỗi loài đều là một tiềm chất đặc biệt khác nhau. Vạn vật có tương sinh tương khắc, muôn loài ắt có điểm yếu điểm mạnh. So sánh, không thể lấy sở trường của loài này, để mà so với sở đoản của loài kia. Vạn vật sinh tồn, ắt có hữu dụng, trời sinh voi trời sinh cỏ!"
Hồng Liên trợn mắt, nhưng còn chưa hết. Nào thấy Mặc Trần chỉ tay vào cái cây khi nãy, đáp trả:
"Lôi ca, cái cây này tuy rằng ngàn năm vạn năm cũng không thể cao lớn, so sánh được với đại thụ. Nhưng mà Lôi ca có biết, đây là cây Dó Bầu, theo thời gian chúng có thể diễn sinh ra trầm hương hay không? Thứ mà ngay cả đại thụ vớ vẩn huynh nói gì đó, khó mà sánh bằng. Lôi ca, đệ chỉ muốn nói rằng, có tư chất tốt là một chuyện, phát triển được hay không là một chuyện khác, vạn vật đều có lối đi riêng. Tư chất chung không đại biểu cho tất cả, định kiến cổ hủ sẽ không thể tồn tại mãi mãi!"
Nghe gã nói tới đây thì Hồng Liên cạn lời rồi, nàng không biết phải biện minh ra sao. Hồng Liên nhìn cái cây Dó Bầu, trong đầu dâng lên suy nghĩ, thật muốn chặt đi cái tay của mình quá.
Nhưng gã ta nói đúng, đừng nói là cây cỏ hay phàm nhân, cho dù tu giả cũng vậy. Tư chất chỉ đại biểu phần lớn, chứ không hề bao hàm tất cả.
Trong giới tu giả lưu truyền câu nói, đứng đầu là vận khí, thứ hai là tài nguyên.
Chỉ cần có hai thứ này trên thân, phế vật gì cũng có thể nghịch thiên. Đương nhiên, thứ lớn này thật mơ hồ bất định, cho nên tư chất mới là điều kiện hàng đầu để phân loại tu giả!
Hồng Liên ho khan mấy câu, lấp liếm hỏi:
"Mấy thứ này ai dạy cho ngươi?"
"Lôi ca, đều là đệ lúc rảnh rỗi một mình, ngồi lâu mà ngộ ra!"
Hồng Liên bị câu nói này chú ý, nàng nhìn gã. Thiếu niên với đôi mắt cương nghị, ánh lên vẻ quật cường. Chỉ vừa gặp đã thấy nhút nhát, nhưng mà không ngờ ngộ tính cũng cao ra phết đấy,
Hồng Liên nhìn gã, ngửa đầu cười lớn, sau lại đáp:
"Ha ha… Thật không ngờ ngươi lại có ngộ hạnh hay như vậy, tốt lắm, nhưng không biết ngươi có nhận ra không? Như ngươi nói, vạn vật có tiềm lực khác nhau, ắt có lối đi khác nhau. Mặc Trần, ngươi cũng như vậy! Lãng khách không phải con đường ngươi nên đi, càng chưa chắc phù hợp với ngươi. Hãy nhìn thật kỹ vào tâm của ngươi, xem bản thân ngươi muốn gì. đó mới là con đường ngươi thật sự muốn đi!"
Hồng Liên toát mồ hôi hột, cật lực mở lời chữa cháy. Nàng mượn lời của gã để chuyển mục tiêu, bỏ qua ý định tìm nàng bái sư.
Thật ra. với Hồng Liên, nàng có thể từ chối, thậm chí lạnh nhạt h·ăm d·ọa, đâu cần hạ mình tới bước này.
Nhưng nàng có cái thói quen, giả thành ai thì sẽ không để bại lộ quá sớm. Giả trang một cách hời hợt, không phải là tác phong của bất kì một con cáo già nào.
Bốn trăm năm nhân sinh kiếp tiên giả, từng không ít lần trải qua đắng cay, kinh hiểm sinh tử, gặp phải đại năng. Hồng Liên giả nhân giả nghĩa nào còn ít nữa, cho đến giờ kịch diễn đã thành quen.
Dù là tiên giả cũng thế, ai cũng phải có vài cái mặt nạ cho riêng mình. Thế giới tàn khốc, luận bằng thực lực. Kẻ biết nhẫn nhịn, biết luồn cúi và nịnh hót, mới là kẻ có ít gặp rắc rối nhất.
Người cương thì khó uốn, khó uốn thì khó quản. Khó quản thì khó chung bầy, khó mà phân chia lợi ích. Khuôn mặt ngay thẳng, chỉ thích hợp thể hiện trước đám đông mà thôi.
Có người sẽ thích, có người sẽ ghét, ngươi phải chấp nhận điều đó, bởi đây mới là cuộc sống. Thiên địa sẽ không xoay quanh một ai, không vì chính tà mà thay đổi.
Lấy tính cách của Hồng Liên càng nói, giả trang thành kẻ khác, một tính cách hoàn toàn mới. Đây đối với Hồng Liên, chẳng phải rất thú vị hay sao chứ!
Mặc Trần thấy Hồng Liên nói… cũng đúng, lãng khách suy cho cùng chỉ là phàm nhân mà thôi. Gã có lý tưởng lớn lao, phàm nhân không phải mục tiêu cuối cùng.
Kẻ càng ở dưới đáy xã hội, quyết tâm sẽ càng cao hơn thường nhân.
"Tu giả mới là con đường ta nên đi…." Mạc Trần vừa nghĩ, hai mắt đã đỏ hoe, hướng Lôi Minh thi lễ:
"Đa tạ Lôi ca đã chỉ bảo, người nói đúng. Ta đã tìm thấy con đường của chính mình rồi, đa tạ!"
Hồng Liên mắt tròn mắt dẹt nhìn gã, sau cười gặng hỏi:
"Vậy con đường của ngươi là…?"
Gã nhìn Lôi Minh, nghiêm túc trả lời:
"Lôi ca, lý tưởng của ta chính là tu giả, cao cao tại thượng. Người đừng coi thường, có thể hiện thời ta yếu, thế nhưng một ngày nào đó ta sẽ trở lên mạnh hơn. Trời không công bình, phàm nhân chúng ta không thể tu hành như tu giả. Nhưng ta quyết sẽ không bỏ cuộc, ca cứ chờ đó!"
Hồng Liên cảm thấy hứng, nói chuyện với tên này còn thú vị hơn nói với tu giả.
"Ồ? Ngươi một phàm nhân, lại muốn trở thành tu giả sao? Ngươi có chút làm ta hứng thú rồi đấy, nói đi vì sao?"
...