Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 32: Nghịch thiên gian nan!




Chương 32: Nghịch thiên gian nan!

Hai người đứng trước một cánh cửa, chăm chú nhìn vào. Tô Mạt Nhược nhòm ngó tứ tung, chỉ thấy chính điện nguy nga. Bốn mặt hình lầu các, cột lớn sơn son liếp vàng chống đỡ, lấp lánh kim quang. Sau một hồi dò xét, gật đầu đánh giá:

"Trường Ca biểu huynh, dựa theo hiểu biết của ta, nơi tiếp theo đây có lẽ mới là gian phòng chính!"

Trường Ca yên lặng, bàn tay rút ra thanh kiếm, hai mắt híp lại. Đồ tốt càng nhiều, hung hiểm càng lớn.

Hai người gật đầu rồi từ từ đẩy nhẹ cánh cửa…. Một tiếng kèn kẹt vang lên, âm thanh như từ năm nào vọng về.

Trái ngược với vẻ lộng lẫy xung quanh, hai người vừa vào lập tức chú ý tới góc điện nhỏ.

Bên ghế gỗ, một bộ xương khô ngồi đó, khí tức âm hàn tỏa ra. Quần áo người này chỉnh tề, tuy rằng hơi chút mục nát, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được, không phải loại vải dệt bình thường.

Hai người nhìn chằm chằm vào trên ngón tay bộ xương khô, một cái giới chỉ càn khôn ánh lên tia sáng nhỏ….

Xưa nay, nhẫn giới chỉ giống như một cái gia huy, đặc trưng của tu giả bậc cao. Kẻ có thể đeo không phải con cháu thế gia, cũng là cường giả Ngũ Liên.

Trường Ca và Tô Mạt Nhược mới chỉ ở Nhị Liên trung giai, căn cơ không có, lấy đâu ra hàng hiếm như thế.

Mang theo lòng tham, hai người chậm bước đi tới.

Nhưng mà vừa tiến đến gần, hai người cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo suýt ngã.

Tới khi định thần lại, chỉ thấy cả gian phòng không hề có gì phát sinh. Thế nhưng khi nhìn kĩ về phía bộ xương trắng đang ngồi, hai người cảm thấy không rét mà run.

Trên đầu bộ xương, một tấm phù rách đang dán trên đó. Phù văn như rồng bay phượng múa, thần tiên chấp bút.

Một chữ Thiên thật lớn, từng trải qua năm tháng tuế nguyệt, đã phai tàn không ít.

"Biểu huynh, chúng ta có nên….!"

Tô Mạt Nhược hơn run, bờ vai nàng ướt lạnh.



"Hừ… chỉ là một bộ xương khô mà thôi, có gì phải sợ!"

Trường Ca không cho là đúng, gã hùng hồn bước đến. Không chút do dự vung lên thanh kiếm, ánh sáng lóe lên. Tới khi thu lại một chiêu, cả bàn tay trắng đã rơi thẳng xuống đất.

Trường Ca tung chân dẵm bàn tay nát thành tro bụi, gã cúi đầu với lấy nhẫn chỉ, đưa lên cao ngắm nghía.

Ánh sáng le lói hắt lên gương mặt gã, đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ tham lam. Nhưng mà vạn lần không ngờ được, ý cười chỉ vừa xuất hiện, khuôn mặt gã biến sắc, chợt hự một tiếng.

Trước ngực gã một thanh chủy thủ sắc xanh lạnh lẽo xuyên thẳng qua tim. Gã quay đầu nhìn sang, thấy được ánh mắt của Tô Mạt Nhược, lạnh lùng tới vô cảm.

"Biểu huynh, cái gọi là tình thân cũng chỉ dành cho cha mẹ mà thôi. Còn những kẻ khác, đều là người ngoài. Để ngươi an táng nơi mộ địa truyền thừa này, cũng là phúc khí của huynh rồi!"

Tô Mạt Nhược không do dự, nàng đâm thêm mấy kiếm, ánh mắt không chớp một cái.

Nàng mất cha mất mẹ, từ nhỏ một thân một mình bươn chải nhiều năm. Tới khi mở ra tư chất linh căn, mới được gia môn cho nhập tộc.

Ngoài cái danh phận tộc nhân chính quy, địa vị cao hơn phàm tộc, bọn họ chưa cho nàng được thứ gì. Nhưng mà suốt ngày nhồi nhét tư tưởng phải hi sinh vì gia tộc, nàng nghe tới phát ngấy!

Nhờ có tư chất không tệ, lúc này cuộc sống với nàng mới thoải mái nên đôi chút. Nhưng an ổn chưa lâu, gia tộc lại để cho nàng làm chân "dò mìn". Thường xuyên tiến nhập vào nơi nguy hiểm, thăm dò những bảo địa ít người tiến nhập.

Tính mạng lúc nào cũng ngàn cân treo sợi tóc, trong khi chỗ tốt nhất lại phải dâng lên, cống hiến cho gia tộc.

Tô Mạt Nhược nào có chịu cam tâm như vậy, dựa vào cái gì mà như vậy chứ?

Kể khổ xong xuôi, nàng lấy hết đồ trên người Trường Ca, lấy luôn cải cái nhẫn chỉ càn khôn.

"Khặc khặc, hạng người quyết đoán như vậy, khiến ta rất thưởng thức…!"

Bất chợt một âm thanh lách cách vang lên, như tiếng gió vọng về đâu đây. Tô Mạt Nhược giật nảy cả mình, nàng vung thanh chủy thủ, quan sát bốn phía:

"Ai? Là kẻ nào?"



Cả gian phòng không một tiếng động, Tô Mạt Nhược liên tục lùi về sau mấy bước.

Chỉ thấy một màn quỷ dị, tấm bùa trên đầu bộ xương đang dần tiêu tán.

Tới khi tàn ảnh không còn, vài khớp tay chân chậm chạm cử động. Tô Mạt Nhược kinh hãi lùi lại, ý định chạy chốn.

Nàng hoảng hốt phát hiện, cánh cửa đã đóng chặt từ khi nào, không thể mở ra.

Tới khi quay lại, càng làm cho nàng rợn người. Bộ xương trắng đã xuất hiện trước mặt từ khi nào, cánh tay codn lại giơ lên bóp lấy cổ nàng.

Âm thanh từ trong miệng phát ra, lạnh lẽo như lời ma quỷ:

"Tuy rằng căn cơ không vững, tư chất không cao. Nhưng mà gặp được bổn tiên ở đây, xem như là tạo hóa của ngươi!"

Giọng nói ồm ồm vừa dứt, một luồng sáng hồng quang xuất hiện, chui thẳng vào mi tâm Tô Mạt Nhược.

Chỉ thấy nàng ta cực độ giãy dụa, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, miệng sùi bọt mép.

Hơn nửa khắc sau, Tô Mạt Nhược dừng lại động tác, ánh mắt nhắm lại.

Khi nàng từ từ mở ra, một đôi thần quang tỏa sáng. Ánh mắt nàng khi này không còn vương nét ngây thơ nữa, giờ này khóe miệng khẽ nhếch, ma mị huyền ảo.

Bộ xương khô hóa thành bột mịn, lả tả rơi xuống. Nàng khẽ cười, ngắm nghía đôi bàn tay.

Giờ khắc này đã không còn Tô Mạt Nhược nữa, nàng chính là Trác Nghiên tiên tử, trùng sinh hiển thế.

"Haizzz…. Thời gian trôi qua quá lâu, năng lực không đủ duy trì. Bằng không ta đoạt xá một cái phế thể này làm gì… chỉ tiếc…!"

Trác Nghiên thở dài, sau lại bực phát tiết:

"Khốn kiếp thật, truyền thừa ta tạo ra dễ thấy như vậy, thế mà hàng vạn năm mới có vài ba con muỗi đi vào! Chẳng lẽ có kẻ nào đó ám toán, cố ý bày trò trêu ta...!"



Trác Nghiêm gãi cằm suy đoán cả buổi, cuối cùng bất lực bỏ qua. Kế hoạch của bà ta quá hoàn hảo, tính toán kín kẽ như thế. Ấy vậy mà...

Kết quả sau khi đoạt xá Tô Mạt Nhược, biết được bản thân đang sống ở thời đại nào thì ngã ngửa, chán không buồn nói. Khoảng cách thời gian quá xa so với tính toán, điều này khiến bà ta trợn trắng mắt.

"Thôi thôi… giờ nghĩ nhiều cũng không giải quyết được vấn đề gì, trước nghĩ cách vượt qua tai kiếp thì hơn!"

Trác Nghiên tiên tử siết chặt nắm tay, hai mắt tỏa ra hàn mang.

Bà ta vốn là một tiên giả vang danh vài vạn năm trước. Chỉ là tiên cấp cũng không đại biểu cho vĩnh hằng bất diệt, khi hết thọ nguyên bà ta vẫn c·hết như thường.

Thế là bà ta dùng thủ đoạn, bố trí truyền thừa ở đây, m·ưu đ·ồ mượn nhờ thân xác kẻ khác, sống lại một lần nữa.

Thọ nguyên của tu giả tính ở thần hồn, tăng lên theo cảnh giới. Một khi cạn hết thọ nguyên, cho dù có đoạt xá chăng nữa, vẫn là thân tử đạo tiêu.

Thế nhưng tất cả tu giả trên thế gian này chỉ có hai truy cầu bất hủ, chính là sức mạnh và tuổi thọ. Ai lại không muốn mình sống lâu hơn nữa chứ.

Cho nên nhu cầu đối với thọ nguyên, còn cao hơn bất kì một lĩnh vực nào khác.

Vô số kinh tài tuyệt diễm sản sinh nghiên cứu, vô số thủ đoạn gia tăng thọ nguyên ra đời.

Cho dù tới ngày nay, phần lớn bí pháp đã thất truyền. Nhưng mà đương thời vẫn có rất nhiều kẻ, hiện đang đau khổ ngày đêm tìm tòi phương thức khác.

Trác Nghiên tiên tử không đoạt xá hoàn toàn, bà ta ký gửi trí nhớ cùng thủ pháp của mình vào hồn phách của Tô Mạt Nhược. Nhờ đó, bà ta có thể dựa vào thọ nguyên của Tô Mạt Nhược sống nhờ, còn điều khiển được thân xác nàng ta.

Nói một cách khác, bà ta vốn đ·ã c·hết rồi, đây chỉ là chấp niệm ý thức mà thôi. Không còn hồn phách, sẽ không có thọ nguyên.

Tuy vậy sau này một ngày nào đó, Tô Mạt Nhược chân chính sẽ dần bị Trác Nghiên đồng hóa ý thức, thủ đoạn thật tinh vi.

Có điều, bí pháp nào cũng có tai hại, điểm yếu nhất chính là không thể sử dụng đoạt xá lần hai. Sau này Tô Mạt Nhược vì cảnh giới thấp mà chân chính c·hết đi, ý thức của bà ta cũng sẽ c·hết theo.

Cách duy nhất chính là nâng cao cảnh giới cho Tô Mạt Nhược, càng cao càng tốt.

"Nếu ta cứ nhận mình là Trách Nghiên, sau này bước vào tiên cảnh, chỉ sợ sẽ bị một số thủ đoạn thăm dò ra được. Thôi thì cứ lấy cái tên Tô Mạt Nhược này, tạm thời bươn tẩu vậy. Chờ sau khi đạt được thực lực, lúc ấy tìm biện pháp che dấu là tốt!"

….