Chương 33: Phong ba nổi lên!
Lại nói về Hồng Liên, nàng trong thân xác của Lôi Minh, chạy như chó quắp đuôi.
Trước đó, thứ nàng nhìn thấy cũng không có gì khác biệt so với hai người Trường Ca. Chỉ hơn ở chỗ, nàng từng là tiên giả, có kinh nghiệm sâu dày.
Chỉ cần có thủ đoạn đặc thù, tất sẽ nhìn ra vài điểm khác biệt.
"Mọe nó cái tên Lôi Minh c·hết dẫm, mộ địa tiên giả mà gã dám nói truyền thừa bình thường. Suýt chút nữa thì c·hết cha ta rồi…!"
Hồng Liên lôi ra hồn phách Lôi Minh, cười giận mà siết chặt. Hồn phách của gã trong phút chốc vỡ muôn ngàn mảnh, tiêu tán nơi thiên địa.
Trước đó Hồng Liên còn có ý định từ từ nghiên cứu hồn phách của gã, giờ thì đang nóng trong người, thôi khỏi cần nữa. Nàng vừa chạy vừa chửi, chỉ mong sao mọc thêm mấy cái chân nữa chạy cho nhanh hơn.
Tiên phàm cách biệt như trời và đất, một khoảng cách vô tận bao la.
Người có thực lực nào, thì chỉ nên sống ở tầng lớp đó. Truyền thừa cũng vậy, vốn dĩ là không cùng đẳng cấp!
Đối với truyền thừa tiên cấp, các tiên giả sẽ chạy tới đánh giá, dựa theo cấp bậc truyền thừa, sau đó phân loại người có thể tiến vào.
Một truyền thừa tiên cấp đơn giản, ít nhất cũng phải là Ngũ Liên cao giai mới dám liều. Thậm chí, một số phúc địa tiên gia bậc cao, cần đòi hỏi một lượng lớn tiên giả bậc cao tiến nhập.
Bản thể của Lôi Minh chỉ có tu vi Tam Liên sơ giai, đi vào khác nào chịu c·hết. Nàng thích tìm niềm vui trong hung hiểm, chứ không thích tìm c·hết trong hung hiểm, nàng bị điên chứ không bị ngu!
Khi mà chưa đi được bao xa, hai mắt Hồng Liên híp lại, miệng khẽ thì thào:
"Rốt cục cũng đến rồi sao….!"
Bên trên thành trấn, từng luồng vân vụ kéo đến, đỏ rực cả góc trời.
Bản thể Hồng Liên ngự kiếm đứng đó, hai tay múa may, khua động pháp trận. Nàng hơi nhíu mày, liếc về nơi xa một chút.
Cách đó vài dặm, mấy bóng người xuất hiện. Kẻ đứng đầu là Đại Ngưu, theo sau còn có ba thân ảnh khác.
Bốn ngày trước theo đuổi Văn Nhã, nhưng mà gần tới đây lại không thấy tăm hơi nàng ta.
Mọi người tản ra đi tìm, rất nhanh liền thấy được dị tượng nơi này.
Thì ra đang có kẻ vận hành pháp trận, biến trấn nhỏ bên dưới thành biển máu. Sự tính cấp bách, không cần để ý, cả đám định rời đi tiếp tục tìm Văn Nhã.
Nhưng sau khi nhìn kĩ kẻ trong trận, bốn người mừng rơn, thiếu chút khóc ròng.
Người kia thân váy tuyết trắng, tóc lam tung bay, khuôn mặt lạnh lùng kiêu sa, không phải Hồng Liên thì còn ai.
Không ngờ nàng ta bỏ trốn tới đây, lại ngang nhiên bày trận đồ sát sinh linh, to gan lớn mật. Càng mừng hơn nữa là, cảnh giới nàng ta rớt xuống thảm hại.
Nhưng mà trải qua vui mừng ngắn ngủi, bốn người một mực quan sát, không vội tiến vào. Cả đám nào phải kẻ ngu, rất nhanh đã nhận ra điểm khả nghi.
Xem ra, Văn Nhã không đơn thuần là chạy trốn, chủ ý thật có lẽ là dẫn dụ bọn họ tới làm chim mồi.
Đại Ngưu nhanh nhẹn giơ tay bắt quyết, từ bàn tay gã bay lên một tấm phù biến thành dải hồng quang, v·út tận cuối chân trời xa xa… trong tình huống này, gọi cứu binh đến là phương sách tốt nhất.
"Lão đại, ngươi quyết định nhanh đi. Lỡ như trong kia có trận pháp truyền tống di ảnh. Chúng ta lại khoanh tay ngồi nhìn, sợ là không ổn!"
Bốn người vắt óc nhìn nhau, không vào thì sợ Hồng Liên chạy mất. Mà vào thì trúng kế của con ả Văn Nhã mất rồi…
Đại Ngưu nhìn quanh, đánh giá toàn bộ tình huống. Ánh mắt gã lóe lên tia sáng, hàn quang chú mục. Gã ta nhanh chóng vung xuống bàn tay, hô lớn:
"Không cần phải kinh sợ, cảnh giới Hồng Liên tụt xuống thảm hại. Chúng ta một người tự mình vây bắt, thật quá dễ dàng. Còn lại ba người triệ để phòng thủ, đề phòng Văn Nhã cắn lén. Tin rằng, dù không làm gì được cũng miễn cưỡng bảo lưu toàn mạng!"
Ba người rất nhanh hiểu ra vấn đề, mục đích câu giờ chờ cứu binh, cả đám hô to chí phải. Chỉ cần dây dưa, có đủ thời gian cho người trong môn chạy tới là thắng.
Bàn tính xong xuôi, bốn người đồng loạt xông trận.
Hồng Liên trong trận đang vung tay làm pháp, bất chợt lùi về sau mấy bước.
Chỉ thấy trên cao bốn đạo lưu quang đánh xuống, thế công sắc bén, phá tan một góc trấn.
Hồng Liên liếc mắt tới bốn kẻ, ba kẻ Tứ Liên sơ giai, một kẻ trung giai... Nàng giả bộ theo kịch bản, bất ngờ xen lẫn tức giận hét lớn:
"Khốn kiếp, tại sao các người có thể tới được đây? Khốn….!"
Thấy thái độ thảng thốt, Đại Ngưu cười càng lớn. Nàng ta càng bất ngờ, càng chứng tỏ xung quanh không có thủ đoạn nào.
"Hồng Liên, ngươi dám m·ưu đ·ồ tạo phản, ám hại đồng môn. Nếu còn ý hối cải, mau mau quy hàng nhận lỗi, bằng không thân tử đạo tiêu!"
Đại Ngưu chỉ tay hét lớn, miệng thì gã nói, tay đã trực tiếp ra chiêu. Cự chưởng ầm ầm đánh tới, thế tới mãnh liệt, phong bọng rít gào. Đối với chiêu này gã có mười phần tự tin, dù là Tam Liên cao giai trúng phải cũng c·hết không nghi ngờ.
Nhưng khi cự chưởng đánh tới, lại bị một tầng bích chướng ngăn lại. Kình khi bạo liệt trấn nát, phóng xuất muôn nơi. Cự chưởng của gã như viên đá xuống biển sâu, cứ thế biến mất tăm...
"Khốn, các ngươi đi c·hết hết cho ta!"
Hồng Liên sử dụng pháp trận, may mắn phá đi thế công của gã. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể ngự kiếm lảo đảo suýt ngã.
Thấy Hồng Liên nóng vội, Đại Ngưu nét cười nồng đậm, gã lao thẳng về phía Hồng Liên, tung thêm mấy chiêu.
Bốn cái cự chưởng vừa ra, cuồng phong bạo liệt tung hoành gấp bốn. Đại Ngưu tin tưởng với bốn kích này, lớp phòng ngự kia sẽ b·ị đ·ánh bay.
Gã ta vừa vào tung ra sáu phần linh nguyên, không chút đắn đo. Rất muốn đánh nhanh thắng nhanh, không cho phát sinh ngoài ý muốn.
Hồng Liên mắt thấy cự chiêu mãnh liệt kia, hung tợn giơ tay vỗ túi linh thú,ý đồ phóng xuất hung vật trợ chiến. Tiếp nữa Hồng Liên bắt quyết, bốn phương tám hướng gió bão nổi lên. Nàng mượn nhờ pháp trận gia trì, ảnh hưởng lên đối phương.
Quả thật, pháp trận có ưu thế cực lớn. Đây là điểm đáng sợ của nó, chỉ tiếc pháp trận này không phải loại diệt sát, mà là..
Phiêu Diêu Môn….
Nơi này sâu trong đại điện, bốn phía cây cối um tùm. Nơi xa, một đàn bướm dập dờn vỗ cánh bay.
Trên cao từng bông tuyết tinh ngần, lặng lẽ bay bay trong gió đông. Vẻ đẹp của tự nhiên, thật khiến lòng người thổn thức.
Trước lan can, có lão giả trầm ngâm. Khuôn mặt lão nổi nhiều nếp nhăn, mái tóc trắng phủ xõa kín vai. Đôi mắt người này như thần quang, ánh lên tia tinh mang trong đó.
Lão là Phương Kiệt Ngạo, đại thái thượng Phiêu Diêu Môn. Có tu vi Thất Liên độ qua một kiếp, đứng đầu tông phái.
Ở gần vài thước, còn có ba người khác. Một kẻ thân thể khô gầy, tay chống quải trượng. Là môn chủ đời này, đạo danh Phương Hằng, cảnh giới Tiên giả Lục Liên, độ qua hai kiếp.
Người thứ hai là một lão giả gầy gò, da dẻ đen sạm, thân áo cũ nát. Ông ta đạo hiệu Quỷ U Linh Đồng, cảnh giới Lục Liên một kiếp.
Người còn lại là Vạn Hoa Nương Tử, sư tôn của Hồng Liên, tiên giả Lục Liên.
Thường ngày, bọn họ cao cao tại thượng, một lời cất lên tinh phong huyết vũ.
Tiên phàm cách biệt, một tông phái mà không có tiên giả án ngữ, chẳng qua chỉ là danh bất xứng thực mà thôi.
Nhìn khắp toàn bộ Á Vực rộng lớn vô biên, số tông phái có đến ngàn vạn. Nhưng mà tông môn có tiên giả thủ hộ, lại không quá một trăm.
Giờ khắc này, ba người khúm núm đứng đó, hiển nhiên là có đại chính sự.
"Đối với loại chuyện này, hai ngươi có chủ ý thế nào?"
Hồi lâu, thái trưởng lão Phương Kiệt Ngạo lên tiếng, hỏi tới hai người.
Phương Hằng cúi người suy tư, càng nghĩ ông ta càng đắn đo trăm mối.
Trước đó hai ngày, một kẻ thần bí tìm được tới đây. Người đến không rõ mặt mũi, nhưng cảnh giới không giả, lai lịch càng lớn.
Kẻ này nói rõ thân phận, thành viên cao tầng của Địa Cung.
Đối với một số kẻ chưa thăng tiên, có thể ít nghe qua danh tự này. Nhưng mà trong giới tiên gia lại không ai không biết, thoảng nghe như tiếng sấm bên tai.
Địa Cung, tổ chức ma đạo lớn nhất, bao trùm toàn bộ tứ hải ngũ vực. Tiên giả số lượng ẩn tàng, có lẽ chỉ xếp thứ hai. Một cái Phiêu Diêu Môn mà nói, chỉ là bình hoa trước gió.
Vấn đề trước mắt này tương đối nan giải, đau đầu khó nghĩ.
Tính trong toàn bộ Á Vực, số tông môn có tiên giả theo danh ma đạo rất ít. Nơi đây là thiên đường của chính phái, được thế lực siêu cấp Thiên Phủ chấp chưởng.
Ma đạo nơi này không thể hoành hành, chỉ có thể lặng lẽ an sinh, khác hoàn toàn với các vực khác.
Phiêu Diêu Môn ẩn dật nơi hoang dã, ngoài rìa của Á Vực, cố ý lánh đời. Vậy mà, vẫn không tránh khỏi cặp mắt thế gian, tranh đấu của chính ma hai phái.
Phương Hằng hiểu rằng, ma môn vẫn còn có thể lác đác tồn tại nơi Á Vực này, chẳng qua đều là chủ ý của Thiên Phủ.
Bọm họ muốn để đám đệ tử ra ngoài lịch luyện, thấy được thủ đoạn tàn độc của ma đạo. Từ đó, rèn rũa ra nhiều thế hệ tốt hơn, khơi dậy chính khí trảm yêu trừ ma.
Một đại Vực mà không có ma đạo tồn tại, chỉ có chính đạo lịch luyện. Sẽ rất không thực tế, thế hệ trẻ chính đạo tông phái dần sinh ra kiêu ngạo, khó lòng dẫn dắt tư tưởng hệ lụy.
Khi này người của Địa Cung chạy tới, muốn Phiêu Diêu Môn làm ẩn bản doanh cho họ tại Á Vực. Loại chuyện này khác nào khơi mào chiến sự, phá đi ước chế ban đầu của Thiên Phủ.
Nhưng Phiêu Diêu Môn có thể từ chối sao…. Dù là thế lực nào, cũng khó thể tránh khỏi một kiếp phong ba.
Khi này phương sách tốt nhất là, có thể khoát khỏi vòng xoáy tranh đấu, mà không phải đắc tội với bên nào. Nghĩ trái nghĩ phải, Phương Hằng dè dặt mở lời:
"Thái trưởng lão, nếu chúng ta từ chối, Địa Cung ắt sẽ trách phạt, khiến ta hối hận. Nhưng mà chấp nhận, một khi Thiên Phủ biết được, sẽ là đại họa diệt môn!"
Phương Kiệt Ngạo gật đầu, lão lại lắc đầu đáp:
"Đừng có vòng vo nữa, hãy nói chủ ý của ngươi, cái mà ta muốm nghe đi!"
….