Chương 31: Chân tướng dần hé lộ!
Hồng Liên cười mà mắng lớn, đối với việc bị Tô Mạt Nhược lừa này, không có mấy ngạc nhiên.
Có lẽ kiếp trước Tô Mạt Nhược c·ướp được từ trong tay Lôi Minh, sau đó bịa ra lý do tổ tiên truyền lại mà thôi.
Lịch sử do kẻ thắng viết, quá khứ do người tự tô vẽ, không tận mắt thấy nào biết được mấy phần thật.
Sau khi thu lấy bảo vật, Lôi Minh lại lấy ra một cái bình gốm khác. Nàng vung tay thu lấy lượng lớn tinh huyết, thứ này không nên phung phí. Ngày sau sẽ trợ giúp rất lớn cho nàng, tái tạo lại thân xác.
Làm xong mọi việc, Lôi Minh phi kiếm bay về một hướng khác, thoáng cái thân hình biến mất.
Trước đấy nàng có ý định đoạt xá Lôi Minh, sau đó dựa theo hang ngầm lúc tới đây mà rời đi. Thế nhưng bên dưới trấn này có kho tàng chưa khai phá, đi sớm quá thật là phí nha.
Dù gì gã ta bởi vì đề phòng đã thiết kế một đường ngầm ở nơi đó. Thôi thì xuống đấy mà không có thu hoạch nào, vẫn có thể rời đi an toàn mà.
Thân ảnh Lôi Minh vừa biến mất, thân xác Hồng Liên đã phi kiếm bay lên. Trong người nàng giờ này chỉ có một tia thần hồn duy trì, dùng để điều khiển thân xác. Cuộc chơi này, hiện tại mới bắt đầu đấy.
Nàng đứng giữa không trung, hai tay bắt quyết, sau đó mở ra túi linh thú.
Đàn Rệp Ma ồ ạt bay ra, phủ kín cả một mảng lớn. Hồng Liên bắt đầu vung tay thay đổi đại trận.
Tinh Tuyệt Luyện Ma chỉ là một đại trận tế luyện bảo vật, phạm vi lớn nhỏ tùy thuộc vào vật thiết lập lên nó. Thế nhưng nếu so với đại trận thượng cổ Thiên Địa Thai Ma mà nói, còn chưa thấm vào đâu.
Khi này đại trận Tinh Tuyệt Luyện Ma dần lùi tàn, lại từ bên dưới nền đất mọc lên năm cái trụ lớn.
Mỗi trụ phát ra một lồng sáng, chiếu thẳng lên bầu trời. Thần quang xuyên qua chín tầng mây, rạch phá trời không.
Xung quanh Hồng Liên một vòng xoáy lớn xuất hiện, bao lấy nàng làm trung tâm.
Đại trận Tinh Tuyệt Luyện Ma vừa tiêu biến, Thiên Địa Thai Ma đại trận nổi lên, đám huyết tinh lại như có hấp lực hút lấy, tất cả chậm rãi bay lên.
Không chỉ có vậy, trong phạm vi đại trận Thiên Địa Thai Ma, phàm là vật sống đều sẽ vỡ nát, diễn hóa ra máu huyết hướng nơi trung tâm bay đi.
Nhìn đám Rệp Ma nổ lốp bốp như dàn pháo hoa, Hồng Liên có hơi tiếc một chút.
Nàng nhìn về trung tâm pháp trận, tất cả hội tụ lại thành một quả cầu máu lớn, không ngừng tăng nhanh theo thời gian.
"Số máu huyết còn lại này, có lẽ là tạm đủ. Vấn đề bây giờ là…!"
Hồng Liên nhìn về phương xa mỉm cười, tiếp tục vung tay điều khiển pháp trận.
Cùng lúc ấy dưới lòng đất, Hồng Liên trong thân xác của Lôi Minh đã xuống tới cửa ngầm. Nàng không chút do dự, vung tay đánh ra một cự chưởng.
Kình lực bộc phát, phá tan hai bên miệng hang. Hành động hủy đi tàn tích, đề phòng kẻ khác phát hiện.
Sau khi xác nhận mọi thứ bình thường, Lôi Minh bước chân sáo tung tăng tiến vào bên trong. Nàng tuy nhìn rất tự nhiên, kì thực là đang nhất tâm nhị dụng.
Phân hồn ra điều khiển thân xác phía trên, dù thành hay bại vốn đã xác định, một tia thần hồn này trước sau gì cũng phi phá hủy.
Hồng Liên ba lần bảy lượt bị tổn hao hồn phách, nhưng thật không còn cách nào khác. Cũng còn may một điểm, hồn phách của nàng dù gì vẫn là ngang với Ngũ Liên đỉnh phong, lớn mạnh hơn Tam Liên quá nhiều.
Ngày sau chữa trị một chút, mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió mà thôi….
Vừa nghĩ tới đây, bước chân nàng dừng lại. Trước mặt là một cái ngã ba thật lớn, đường hầm khảm đầy ngọc thạch, ánh sáng dịu nhẹ.
Dựa theo trí nhớ Lôi Minh, nàng bước vào một nối giữa, thẳng đường mà đi.
Qua một khắc đồng hồ, bước chân nàng ngưng lại lần nữa.
Một cánh cửa thật lớn hiện ra, hình văn điêu khắc một bông sen lớn. Hai bên lượn lờ từng tia hàn khí, lạnh lẽo thấu xương.
Lôi Minh đẩy cửa bước vào.
Bên trong một tầng cung điện nguy nga, bài trí xa hoa, chỉ là bốn góc chất đầy xương trắng, ghê rợn vô cùng.
Nàng ngước nhìn lên trần, một cái tơ võng thật lớn còn vương lại trên đó. Hồn Linh Quan Giáp chính là được Lôi Minh lấy ra từ đây!
Nàng vân vê cái cằm nhận định, hai mắt híp lại, dường như đã nhìn ra gì đó.
Cuối gian phòng có một cánh cửa khác, hình dạng y hệt. Lúc trước gã Lôi Minh kia đã thử nhiều lần, thế nhưng không thể mở ra được nó.
Gã ta suy đoán, bên trong nhất định là có bí tàng lớn hơn.
Lôi Minh bước đến quan sát thật kỹ, khuôn mặt đã không còn vương nét hứng thú.
Nàng giơ tay khẽ đẩy thử, khác lạ là một tiếng kẹt lớn vang lên, cánh cửa từ từ hé ra.
Lôi Minh cau chặt chân mày, lúc trước Lôi Minh dùng mọi cách đều không mở được. Khi này vẫn là thân xác của gã, thế nhưng lại mở ra được.
Chẳng lẽ cánh cửa này có thể nhận biết thần hồn khác nhau?
Lôi Minh có hơi do dự, thế nhưng nàng vẫn tò mò thò đầu nhìn vào bên trong.
Đột nhiên đôi đồng tử co lại hình mũi kim, thân thể nàng ướt đẫm, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Không nói hai lời, Lôi Minh co cẳng bỏ chạy, giống như chó nhà có tang!
Cách đó không xa ở đại điện khác, một đôi nam nữ đang toe toét cười.
Người nam khôi ngô tuấn tú, da trắng môi hồng, thật như một tên mỹ nam tử. Người nữ dáng người ưu nhã, đôi mắt to tròn, tóc dài xõa vai.
"Trường Ca huynh, chờ sau khi chúng ta ra khỏi đây. Quay về gia môn bẩm báo, đảm bảo sẽ được thưởng lớn, vinh quy bái tổ!"
Nam tử tên gọi Trường Ca nghe được, gật đầu đáp:
"Đúng thế Tô biểu muội, thật không ngờ lạc đường mà lại hay. Mèo mù vớ cá rán, chúng ta gặp phải bí bảo truyền thừa, đúng là thời tới cản không kịp!"
Hai người hướng nhau cười tiếp, chỉ là ngoài mặt nói vậy, nhưng trong đầu hai kẻ lại nghĩ: "Hừ… ta có ngu mới mang tin này về cho gia tộc, thưởng thì chưa thấy đâu nhưng c·hết mất xác là cái chắc. Thử nghĩ, chuyện này lộ ra bên ngoài, sẽ có biết bao nhiêu kẻ mò tới tranh đoạt chứ. Cho nên gia tộc nhất định sẽ bịt miệng chúng ta, không để lộ tin tức ra bên ngoài!"
Hai người nghĩ cũng không sai, bản thân chỉ là chi thứ hạng bét, có đồ tốt nào được tới lượt.
Cho dù không có bị ám hại bịt miệng, nhưng được thưởng lớn, khác nào như cầm củ khoai nóng trên tay. Lúc ấy bọn họ sẽ bị vô số tộc huynh tìm đến, cưỡng từ đoạt lý, tranh giành phần thưởng.
Trong một gia tộc, cái gọi là tình thân cũng chỉ là dòng chính. Đối với dòng phụ mà nói, chẳng khác nào một đám nô bộc.
Thế giới cường giả vi tôn, không có thực lực nói đạo lý cho ai nghe đây!
Theo dự tính của Trường Ca, có một số truyền thừa, không phải cứ thấy là lấy được ngay.
Nhất là truyền thừa bậc cao, càng cần một số điều kiện đặc thù, mới có thể mở ra.
Hai người không lấy ngay được thì có thể để đó, chờ sau khi đủ mạnh sẽ quay lại.
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài mặt hai người lại vui vẻ tràn trề. Tô Mạt Nhược liên tục nói, nhất định sẽ được tộc trưởng coi trọng, có khi còn được xếp vào dòng chính.
Tiếp đó hai người lục khắp căn phòng, vơ vét được không ít đồ tốt. Nơi này từng là thánh địa động phủ, đồ vật trang trí đem ra bên ngoài cũng là pháp khí hàng tốt.
Một màn này làm cho hai người cười không khép nổi miệng, chảy cả nước dãi.
"Nhược biểu muội, không biết căn phòng này thông tới nơi nào…!"
….