Chương 30: Đoạt xá, thay hình đổi dạng!
Tinh Tuyệt Luyện Ma trận, chính là dùng đại trận phụ trợ, dùng máu huyết tế luyện. Bảo vật sau khi luyện ra, thường sẽ có thêm công dụng đặc biệt, tùy vào vật dùng tế luyện.
Bên dưới đại trấn, từng tiếng hét thất thanh vang lên. Mỗi khi có người ngã xuống, máu huyết của bọn họ chậm rãi bay lên trời cao, hình thành từng dòng huyết sắc, bay đến hòa nhập với bảo vật. Đối với một số ma đạo, quang cảnh kia thật tuyệt sắc mĩ diệu nhường nào.
Lôi Minh dựa theo tình hình hiện tại, thời gian chỉ hơn hai canh giờ nữa là xong.
Một số lầu các lớn dần sụp đổ, tiếng kêu giảm đi thấy rõ. Lôi Minh trông cảnh này, khóe miệng khẽ cười, tất cả bọn họ chỉ là con cừu trong mắt gã mà thôi.
"Ồ? Thật không thể tin được, đây chẳng phải là Hồn Linh Quan Giáp, bảo vật gia truyền của Tô Mạt Nhược hay sao?"
Bất chợt một âm thanh thiếu nữ gần xa vang lên, tiếng như yến oanh, nhưng Lôi Minh nghe thấy, lại như sét đánh ngang tai.
Gã vừa quay đầu, hai mắt kịp mở lớn. Một đạo ngân quang ảnh xanh lam, giống như chiếc lá tre bay đến.
Tiên Trúc Lân Kiếm!
Tốc độ này thật sự nhanh, khoảng cách lại quá gần. Tam Liên sơ giai như Lôi Minh không thể tránh né.
Viu một tiếng gió vụt đến, oành thêm một tiếng nhỏ, như là có vật gì v·a c·hạm. Bộ giáp trụ trên người Lôi Minh bị phá tan một góc lớn, kiếm ngân xuyên qua bụng gã bay đi.
Kình lực ập đến, Lôi Minh như chim Nhạn trúng đạn, rơi thẳng xuống bên dưới.
Nơi xa, thân ảnh thiếu nữ hiện ra, nào phải ai khác.
Hồng Liên nhăn mặt xoa xoa cánh tay, một chiêu Trúc Lân Kiếm vừa rồi lực phản lại không nhẹ.
Khiến cho khủy tay của nàng trật khớp, ba ngón gãy dừ. Chiêu này đúng là g·iết địch một ngàn tổn hại tám trăm, nguy hiểm vạn phần.
Lại nói Lôi Minh, gã rơi thẳng xuống một tòa lầu các, ầm ầm sụp đổ.
Một lúc lâu sau, khói bụi dần tiêu tán, gã chật vật bước ra. Một chiêu vừa rồi ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, di chuyển cảm thấy khó khăn.
Gã vừa nhìn thấy kẻ đối diện, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, tức giận mắng lớn:
"Thiên Di, con ả khốn kiếp. Ngươi đã nói sẽ không can dự vào chuyện của ta, đường ai lấy đi. Còn dám vác mặt quay lại đây phá đám?"
Hồng Liên chép miệng, phất tay ngán ngẩm chả lời:
"Ngươi quả thật ngu dốt, ma đạo vô tình, lời hứa chỉ như câu cửa miệng, nói cho vui mồm. Vậy mà cũng tin sao? Ha ha ha…!"
Lôi Minh tức giận, cười lạnh:
"Khốn kiếp, ta đã nghi ngờ ngay từ đầu ngươi không có ý tốt rồi mà. Nhưng con ả ma đầu như ngươi vì muốn lừa ta mà mắc một sai lầm lớn…!"
Nương theo bàn tay vận pháp, miệng gã hô lớn:
"Chính là việc đã giúp ta hoàn thành được cái pháp trận này. Ha ha ha… đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu kế chỉ là rác rưởi. Thiên Di, hôm nay sẽ là ngày c·hết của ngươi!"
Lời vừa dứt, chỉ thấy xung quanh cát bay mù mịt, từng vòi rộng liên tiếp hiện ra, nhằm hướng Hồng Liên quét tới.
Hồng Liên chép miệng lắc đầu, ánh mắt thương hại nhìn gã:
"Phiêu Hồn đan tốt thật, ngươi đã lú hẳn rồi. Ta có ý lừa ngươi, chả lẽ lại không có động tay vào pháp trận này? Ngươi có bao giờ nghĩ qua, một kẻ không có não thì sẽ có sức mạnh tuyệt đối sao?!"
Người uống Phiêu Hồn đan, hiển nhiên trí tuệ giảm sút mà không hay.
Hồng Liên giơ tay bắt quyết, tạo hình thái cực, sau đẩy lực tả hữu hai bên. Từng vòi rồng vừa kéo tới, lập tức tiêu tán như bọt nước.
Lôi Minh kinh sợ, lại thấy cảnh giới nàng ta đã vượt xa lúc trước. Gã hoảng loạn thật sự, con ả ma đầu khốn kiếp.
Nhưng gã cũng không lú quá hóa liều, ngu ngốc đi đâm đầu vào tảng đá. Biết là không còn hi vọng, ở lại chỉ có đường c·hết. Gã không chút do dự bỏ xe giữ tướng, quay đầu tháo chạy.
Hồng Liên ngược lại không vội vàng đuổi theo, hai mắt tỏa sáng, khẽ cười tủm tỉm.
Lôi Minh chạy tới rìa pháp trận, hai tay vung lên ý định mở trận chạy đi. Thế nhưng đến khi dùng cả chưởng pháp đánh phá, gã ta phát hiện, dù có làm gì pháp trận này cũng không suy suyển.
"Mạnh mẽ lên xem nào!"
Hồng Liên ở xa bước đến nhiệt tình cổ vũ, tới lúc thấy gã không thể thoát được, bèn cau mày khó chịu. Sau bực mình, nàng bất lực nói:
"Vốn định chơi mèo vờn chuột với ngươi một chút, vậy mà lại chả vui chút nào!"
Nói xong hai tay bắt quyết, từng đoàn hồng quang quanh người hội tụ nơi đầu tay. Hồng Liên nhằm thẳng đầu Lôi Minh, chỉ tay vung chiêu.
Mộng Thuật, Hồn Lìa Khỏi Xác!
Lôi Minh trúng chiêu, gã lập tức ngã xuống đất, giống như n·gười c·hết.
Từ mi tâm của gã bay ra một làn khói mờ ảo, nhằm hướng khác vội bay. Nhưng mà chạy thế nào nổi, Hồng Liên cười tà vung tay tóm lấy.
Nàng vừa bắt được hồn phách Lôi Minh, lập tực ra tay sưu hồn kiểm phách.
Lôi Minh đau tới thấu trời than đất, từng âm thanh rên rỉ như ma quỷ phát ra, thật lâu mới biến mất.
Hồng Liên sau khi sưu hồn gã ta, nàng không diệt sát mà lại thu vào một cái bình sứ hai màu đen trắng. Tin tức từ trong đầu gã có nhiều điểm thú vị, nàng muốn từ từ nghiên cứu.
Nàng liếc tới cái xác của Lôi Minh, môi khẽ mỉm cười, giơ tay vận pháp.
Hồng Liên ngồi đối diện với thân xác Lôi Minh, bắt đầu sử dụng bí pháp đoạt xá. Ngay lúc đó, Tinh Tuyệt Luyện Ma trận chậm rãi ngừng vận hành. Vô vàn dòng máu tươi rơi xuống, một biển sương khói huyết hồng bao chùm.
Hồng Liên tạm thời bỏ qua, chuyện này quan trọng hơn. Thân xác Lôi Minh đã không còn hồn phách chế ngự, được Hồng Liên nghịch chuyển hồn phách thật quá dễ dàng.
Bí pháp đoạt xá, bất kì một tu giả Tứ Liên nào cũng đều nắm rõ, thành thục thực hiện.
Thế nhưng rất ít người đi làm chuyện đó, trừ phi hoàn cảnh đặc thù, bởi tính nguy hại của nó.
Thứ nhất, đổi sang thân xác khác, sẽ phải mất một thời gian mới có thể thích nghi. Tiếp đến, kẻ bị đoạt xá phải có cảnh giới thấp hơn.
Hơn nữa, sau khi đoạt xá muốn tăng cảnh giới, so với thân xác chính thống thật sẽ gian nan vạn phần.
Cuối cùng, thọ nguyên của tu giả dựa trên hồn phách, dù đoạt xá vẫn không hề thay đổi.
Do đó, muốn nhờ thân thể mới để trùng sinh, thật như thấy tuyết rơi mùa hạ. Bằng không, mấy lão ma đầu chẳng phải là bất tử hết rồi hay sao?
Quy tắc thiên địa trường tồn, không kẻ nào có thể thay đổi. Muốn có thêm thọ nguyên, tu giả cần phải nâng cao cảnh giới. Còn lại, tất cả chỉ là bí pháp câu giờ mà thôi!
Lôi Minh chậm chạp đứng lên, hắn giờ khắc này đã bị Hồng Liên đoạt xá. Nhìn ngắm bản thân mới toanh, thật có chút vui vẻ mà.
Bản thể vốn là nữ nhân, hiện giờ đổi thành nam nhân, đối với nàng đây là trải nghiệm thú vị lắm thay.
Hồng Liên điều tức nửa giờ, sau khi an ổn nàng nhìn về phía bản thể của mình.
Bản thể Hồng Liên chậm rãi đứng lên, mặc dù lúc này tuy là thân xác, nhưng mà thực chất chỉ là một cái tia thần hồn bên trong điều khiển mà thôi.
Lôi Minh nhìn lên bầu trời, biển sương máu thật đẹp, miệng khẽ hô lớn:
"Quả nhiên sau khi trùng sinh, những trải nghiệm mới mẻ này đặc sắc hơn kiếp trước nhiều lắm. Thiên địa à, đa tạ!"
Nói rồi, thân hình Lôi Minh phi kiếm bay lên, đến trước tâm trận thì phiêu phù đứng đó.
Lôi Minh giơ tay thu lấy Hồn Linh Quan Giáp, vuốt ve trong lòng bàn tay.
Được tế luyện hơn nửa canh giờ, con nhện này nhìn đã sáng bóng lạ thường, màu sắc dần chuyển về đỏ. Lôi Minh cau mày nhớ lại.
Từ tin tức sưu hồn Lôi Minh có được, kiện Hồn Linh Quan Giáp này cũng không phải của gã. Mà là do gã nhặt được trong một bí tàng, nơi này ở rất sâu dưới lòng đất, bên trên gã cho xây phủ trấn ngụy trang.
Điều này cũng có nghĩa rằng, kiện Hồn Linh Quan Giáp này vốn không phải vật gia truyền của Tô Mạt Nhược.
"Ha, thế gian này đúng là chả nên tin tưởng vào thứ gì. Kẻ hay tin tưởng người khác, trước sau gì cũng nhận phần thiệt về mình. Ha ha ha… Nhưng như vậy chẳng phải đặc sắc lắm sao.. Không bị lừa thì không khôn lên được!"
….