Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 2: Bốn trăm năm, trùng sinh một kiếp!




Chương 2: Bốn trăm năm, trùng sinh một kiếp!

Thời gian hai tháng trôi qua, sắc trời dần chuyển về chiều thu. Những cơn gió lay lắt thổi qua, mang theo hơi lạnh ẩm ướt.

Xa xa, đàn chim Yên Tước bay thành từng đàn, nối đuôi nhau xuôi về phương nam tránh rét. Chốc chốc lại có bầy chim Hồng Hạc lướt ngang, báo hiệu mùa đông đang đến.

Bên dưới gần đó, trong một động phủ nhỏ ẩn cư, có thiếu nữ bất động trên giường ngọc. Nàng chính là Hồng Liên, tu giả Ngũ Liên đỉnh phong, bởi vì độ kiếp thăng tiên thất bại mà suýt thân tử đạo tiêu.

Trên thân thể của nàng, từng mảng da cháy đen xì đang bong tróc nứt ra. Xem chừng, cơ thể đã dần hồi phục, chuyển biến tốt hơn.

Thời gian trôi qua thật lâu, bất chợt ngón tay nàng lay lay khẽ động, không lâu sau là đến mi mắt.

Hồng Liên chậm rãi mở mắt, ánh sáng từ Tỏa Quang Châu chiếu vào làm cho nàng cảm thấy chói lóa, không khỏi khẽ nhíu chặt hai mắt.

Đến lúc dần quen với ánh sáng, đột nhiên nàng mở lớn tròng mắt, tinh mang chợt lóe. Đây là….

Thế rồi rất nhanh, một cơn đau đầu dữ dội truyền đến. Hồng Liên ôm chặt lấy thái dương, nàng kêu lên thành tiếng, lăn lộn qua lại trên giường ngọc.

Bấy giờ, hai gã tu giả ngoài cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này liền quỳ mọp xuống sàn:

"Trưởng lão đã tỉnh, chúc mừng người vượt qua cơn nguy nan!"

Trên giường ngọc, Hồng Liên khi này đã dừng lại động tác, ánh mắt nàng dần chuyển lạnh lẽo, hàn khí tràn ra.

Nàng khẽ nắm chặt bàn tay, để cho móng tay cắm phập vào da thịt bật máu.

"Hà hà..."

Cảm nhận rõ phần chân thật này, nàng nhe răng cười khan mấy tiếng, híp đôi tròng mắt.

Hồng Liên đã nhớ ra mọi chuyện, thì ra nàng đã trùng sinh, trở về bốn trăm năm trước.

"Khi đó bản thân không còn cơ hội cầu sinh, ta ngang nhiên tự bạo, coi như vậy là xong. Nào ngờ lại có thể chuyển thế trùng sinh, quay về quá khứ. Ha ha… chỉ riêng chuyện này thôi, đã đủ đặc sắc ngoài sức tưởng tượng rồi" Hồng Liên cười khoái, hưng phấn trong lòng.

Không lâu sau khi bình ổn tâm trạng, nàng ngồi trên giường ngọc, hai tay vân vê huyệt vị thái dương.

Sắp xếp lại tin tức một chút, từ tình huống xem ra vẫn giống kiếp trước, không khác chút nào.

Cỗ thân thể này vừa độ kiếp thăng tiên thất bại, chịu sự phản trách của thiên địa. Theo đó, thời gian trôi qua cảnh giới sẽ không ngừng đại giảm, cuối cùng trở lại thành phàm nhân.

Hồng Liên nhắm mắt, nàng tiến nhập vào trong thức hải của mình. Khi này một cầu nước hiện ra, sóng sánh như mặt biển đại dương.



Thứ này vốn là đan cầu khí hải, dựa theo cảnh giới mỗi người mà to nhỏ khác nhau.

Thiên địa này cả thảy chín đại cảnh giới, nhỏ có Nhất Liên, lớn có Cửu Liên.

Mỗi đại cảnh giới lại có bốn tiểu cảnh, gọi là sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh phong.

Tu giả sau khi đạt tới Ngũ Liên đỉnh phong, liền có thể độ kiếp thăng tiên.

Trên đời này kẻ có thể chứng vị thành công đều là thiên tài kiệt xuất, anh hùng các cứ một phương.

Hồng Liên nhìn biển linh nguyên xanh lam của mình, nàng khẽ thở dài một tiếng, thoát ra khỏi trầm tư.

Hiện tại cảnh giới Ngũ Liên đỉnh phong đã không còn, giảm xuống Ngũ Liên trung giai. Cứ theo kiếp trước mà phỏng đoán, thời gian không tới ba năm sau, nàng sẽ mất đi giai vị, tụt xuống Tứ Liên.

Thế nhưng kiếp trước nàng đã có thể mạnh mẽ tiến đến Thất Liên nhất kiếp, gia nhập Địa Cung đối chiến Thiên Phủ.

Kiếp này sống sót, lại mang theo vật báu, tin rằng sẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ trở lại đỉnh phong ngày nào.

Bốn trăm năm kinh nghiệm phiêu bạt, lại biết trước được tương lai, vật báu này vô cùng vô giá.

"À quên!"

Hồng Liên gạt ra tấm chăn mỏng, nàng bước xuống giường, đến trước mặt hai kẻ đang quỳ trên đất.

Hai tên này đều là đệ tử Phiêu Diêu Môn cắt cử tới hầu hạ, cảnh giới Nhất Liên đỉnh phong.

"Nói đi, trong lúc ta nằm trên giường, có những đại sự nào xảy ra?"

Hồng Liên tiện tay túm lấy cổ áo thiếu nữ đang quỳ nhấc lên, khóe miệng cười tà.

Nữ đệ tử tên gọi Ánh Nguyệt, nàng ta bị động tác này làm cho kinh sợ, miệng lắp bắp thưa:

"Bẩm…. bẩm trưởng lão, sự tình không có gì khác thường. Sau khi người ngất đi, Lệ Quỷ trưởng lão đã đưa người về đây, dùng đan dược chạy chữa.... Tiếp đó, mấy ngày trước trưởng môn đưa tin tới, nói người nên an ổn tịnh dưỡng cho tốt…!"

Nói ra lời này, Ánh Nguyệt lại có chút cảm thán trong lòng, sao lại không c·hết quách đi cho rảnh nợ!

Hồng Liên khi ấy tưởng như đã thân tiêu đạo tử, chỉ nghĩ đến hốt xác về chôn nữa là hết chuyện. Nào ngờ trưởng lão phát hiện vẫn còn thoi thóp, khí tức ẩn hiện.



Người có thể sống sót từ trong tai kiếp đi ra, quả thật là khiến toàn môn phải lau mắt mà nhìn.

"Ha…. tốt lắm, xem chừng bọn họ vẫn còn quan tâm tới ta."

Hồng Liên buông tay, nàng tự nói một câu rồi cười vui tới híp mắt.

Nàng mặc cho hai kẻ đang quỳ trên đất, khóe miệng giật giật, bàn chân trần rảo bước tới bên đồng, ngắm nghĩ bản thân.

Khuôn mặt thanh kiều bá mị, khi này toàn là vết bong tróc, thân thể bên trong cũng không khác gì hơn. Theo kiếp trước phỏng đoán, thương thế ngoài da này, ước chừng vài ngày sẽ khỏi.

Vấn đề nằm ở nội thương, ngày đó chiến đấu với ba con Lôi Quan Ngũ Hồ, thương thế đã ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng.

Cái này cũng không phải là ăn đan dược vài tháng là khỏi, nhiều kẻ mang theo dị tật cả đời không chừng.

"Chậc… mặc dù không c·hết, lại thê thảm như phế vật, mất luôn một đại cảnh giới…."

Hồng Liên nghiến răng, bất ngờ tung ra một quyền, chưởng pháp mạnh mẽ đánh sập cả động phủ.

Một chiêu này phá nát luôn cả mảng lớn trăm thước, động tĩnh thật lớn.

Động phủ sụp đổ, theo đó một thân ảnh phi thân ra từ trong khói bụi, ngự không nhìn xuống.

"Khụ khụ…. Khốn kiếp!"

Nàng khẽ giơ lên thanh ngọc, gõ gõ cái trán. Khuôn mặt cau có, tức giận không chỗ để xả.

Bên dưới, hai thân ảnh chật vật bò ra, cả người dính đầy tro tàn. Ánh Nguyệt và Càn Dương đưa mắt nhìn nhau, cả hai cười khổ.

Tính cách vị trưởng lão này xưa nay ai mà không biết, cao ngạo hiếu thắng, lạnh lùng ác độc.

Lần này chịu phải đả kích lớn như vậy, cơ duyên trở thành thánh nữ bổn môn tan tành thì không nói, chỉ tính có thể bảo toàn cảnh giới đã là vô vọng rồi.

Có điều, tính tình khi này hơi khác. Dường như phát tiết còn không bằng lần trước, lại còn có bộ dáng vui vẻ nữa chứ.

Nhưng mà hai người nhanh chóng nghĩ tới chuyện chỉ vài năm nữa, vị trưởng lão này ắt sẽ bị giáng chức. Thậm chí tụt xuống làm phàm nhân, là điều chắc chắn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hai người lóe lên tinh mang, trong lòng dâng lên tà ý….

"Hừ… hai kẻ các ngươi còn ngây ra đó? Không lo mà dọn dẹp đi, hay là muốn ta chặt một tay một chân!"

"Vâng vâng, xin trưởng lão bớt giận, đệ tử làm ngay!"



Hồng Liên hừ lạnh, rồi lại cười ha hả, sau mới nhằm một hướng phá không rời đi.

Kiếp trước kinh nghiệm quá ít, hiếu thắng nông nổi, bị khích tướng mà nóng vội độ kiếp, dẫn tới thất bại. Sau đó thì khỏi nói, nhục nhã khổ đau có đủ cả.

Cuối cùng, trải qua cay đắng lăn lộn bên ngoài hơn trăm năm, mới lại có thể chuyển mình.

Với cảnh giới Ngũ Liên, nàng vẫn phải phi hành gần nửa ngày mới dừng, chỉ thấy phía trước là cả biển hoa mênh mông.

Núi này trải dài mấy trăm dặm, không có cây cối, chỉ toàn hoa cỏ. Trăm vạn loài hoa, tranh nhau đua nở, gọi là Vạn Mẫu Thanh Phong.

Vào lúc này, từ xa xa một đạo lưu quang bay đến. Tới gần, thì ra là một gã nam đệ tử.

"Đường Thất, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Vừa thấy người tới, Hồng Liên đã giơ hai ngón tay lên đầu, làm động tác chào hỏi.

Đường Thất vừa phi kiếm tới, gặp phải cảnh này khẽ nhíu nhíu mày, gã chắp tay nói:

"Bái kiến sư tỷ, sư tôn đã biết, người đang chờ ở chính điện, xin mời theo ta!"

Hồng Liên gật đầu, nàng bay theo gã tới lưng chừng núi thì ngừng, cả hai đi bộ mà lên.

Nơi này, tất cả tòa lầu đều là giàn hoa kết thành. Tòa lớn bên trái do hoa Mục Lan Tử tạo lên, thân xanh lá tím, như một bông hoa khổng lồ trong gió.

Bên phải, giàn Niêm Diên đan thành bậc thang, trải thẳng lên núi.

Hồng Liên khẽ cúi xuống hít hà hương hoa, khuôn mặt híp mắt vui vẻ hưởng thụ.

Đường Thất càng đi càng nhíu chặt chân mày, dường như sư tỷ hôm nay có phần quái lạ.

Phía sau Hồng Liên thấy đã gần tới nơi, nàng thôi đùa nghịch. Lẳng lặng lê đôi chân trần, cẩn thận bước qua từng khóm hoa, theo sau gã nam tử lên núi.

Hai người chả mấy mà đến nơi, trước mặt nàng một tòa lầu cao v·út hiện ra.

Tòa lầu này dùng hơn trăm loài mà kết thành, thân cao ngàn trượng. Trên đỉnh, một búp hoa chưa nở, rộng tới mấy trượng. Nhìn từ xa, như một đóa Thanh Liên vươn thẳng trời xanh, khắc họa cung cảnh mỹ lệ.

Đóa Liên thương khung mọc

Ngàn hoa Mẫu Thanh Phong!

….