Chương 29: Pháp trận tung hoành!
Nương theo tiếng thét, một gã đô con phóng tới. Kình lực gã đánh ra, khiến cho cây cối hai bên bật gốc.
Văn Nhã giơ tay tung ra một quyền thủ, kình lực hai bên chạm nhau, uỳnh một t·iếng n·ổ thật lớn.
Kẻ giao thủ là Đại Ngưu, tu vi Tứ Liên trung giai.
Văn Nhã lui về mấy bước, môi nhỏ anh đào lập tức hộc ra máu tươi. Nàng đã lấy được thông tin, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Đại Ngưu thấy nàng ta không chịu được một quyền của mình, khí thế chợt tăng, nhanh chóng đuổi theo.
Mấy kẻ còn lại nhìn nhau, đoán chừng Văn Nhã trước đó đã b·ị t·hương không nhẹ rồi mới vậy. Lần này nếu có thể bắt được nàng ta thay cho Hồng Liên, dù không có công vẫn tốt hơn là bị phạt.
Cơ hội tốt như vậy, bỏ qua thì phí lắm, cả đám liền cấp tốc đuổi theo.
Văn Nhã phi hành một đường bay đi, nàng liếc nhìn về sau thấy cả đám đang đuổi theo mình. Mặc dù biết dụ mưu của mình đã thành, nhưng nàng chẳng hề vui vẻ chút nào.
Từ tin tức sưu hồn Đông Lai mà thấy, đám người Xích Thi sau khi thoát khỏi bẫy trận của Hồng Liên đã b·ị t·hương không nhẹ.
Không những vậy, bọn họ còn liên thủ tìm Tử Yên đòi lại công bằng.
Sự tình hệ trọng này đánh động tới cả môn phái, khiến cho môn chủ phải ra tay phân giải.
Từ điểm này có thể thấy được, tình cảnh của nàng đang cực kì nguy hiểm. Xem ra lần này không bắt được Hồng Liên, nàng nhất định dứt khoát từ bỏ, trốn đi thật xa.
Rõ ràng hiện tại sự thể thật giả ra sao, chỉ cần bắt được Hồng Liên là sẽ sáng tỏ. Văn Nhã mặc dù bị oan, nhưng bây giờ có quay về kêu cũng không kịp nữa rồi.
Nhanh chóng rời đi là biện pháp an toàn, trước khi quá muộn. Một khi không tìm thấy Hồng Liên, lúc ấy để chấn an lòng người, môn phái xuất động tiên giả điều tra, lúc ấy có chạy đằng trời.
Thanh Miêu trấn….
Ánh dương le lói đằng đông, bầu trời trong xanh một mảnh. Xa xa những đàn chim chao nghiêng, từng cơn gió hiu hiu tràn về, trời đã bắt đầu se se lạnh.
Người đi trên đường thật nhiều, đông đúc như mọi khi. Hàng quán hàng cơm chật ních người, phố xá tấp nập vui vầy.
Trên lầu các nhỏ, trước bàn ăn, một bà cụ trạc tuổi sáu mươi đang chậm rãi kể truyện.
Đối diện với bà cụ là một cô nhóc, mái tóc thắt bím, môi chúm chím anh đào, ngoan ngoãn chăm chú nghe.
"Ngà Nhi, chúng ta phải đi về thôi, kẻo người nhà lo lắng…!"
Hết câu truyện kể, lão bà nhìn cô bé, ánh mắt hiền từ, khàn giọng khẽ nói.
Thế nhưng cô bé lại không đáp lại, khuôn mặt nhỏ bé chăm chú nhìn xa xa. Bất ngờ cô bé chỉ tay, miệng nhỏ khẽ hỏi:
"Bà bà, thứ kia là gì vậy… trông thật đẹp…!"
Nương theo chỉ tay của cô bé, lão bà khó hiểu nhìn theo. Từ nơi cửa sổ lầu hai có thể thấy được, trên đỉnh cột tháp nơi xa, đang ánh lên từng luồng sáng đỏ.
Ánh sáng này chiều thẳng thương khung, phạm vi thật lớn.
Đây là thứ gì, nhất thời bà lão cũng không thể biết được. Trước nay hiện tượng này chưa từng hiển thế, thật khiến người ta tò mò.
Không chỉ có lão bà, rất đông người trên phố ngước nhìn lên bầu trời. Trong đó, xuất hiện một vài tu giả. Nhưng với lịch duyệt của bọn họ, càng không nhận ra.
Bốn góc thành trấn xuất hiện bốn cột sáng khổng lồ hung quang, chiếu thẳng trời cao, trời ngả chiều tây mà ngỡ như còn ban trưa. Quang cảnh này khiến người ta choáng ngợp, hoang mang vô cùng.
Nơi phủ tổng trấn, Hắc Tướng và Bạch Tướng nhìn nhau, ánh mắt hai người lạnh lẽo.
Đại trận Tinh Tuyệt Luyện Ma đã hình thành, đang bắt đầu khởi động. Chỉ ít giờ nữa thôi, toàn bộ đại thành này sẽ chỉ còn là tàn tích.
Hai người ngước nhìn trời cao, nơi một cái bóng đen nhỏ xíu xuất hiện. Khóe miệng thầm nở nụ cười lạnh, hiện tại đã bắt đầu rồi.
Lôi Minh trên cao, chân điểm mũi kiếm, gió thổi mái tóc tung bay. Khunh cảnh trời chiều tỏa nắng phảng phất trên gương mặt, trông gã càng điềm tĩnh lạ thường.
Gã đưa ánh mắt bình thản nhìn quanh bốn phía, chẳng lộ cảm xúc buồn vui.
Phương xa bốn mặt là rừng núi, cây xanh tươi tốt. Bên dưới hàng vạn dân chúng ngước lên, như những chấm nhỏ li ti.
Sau một tháng trời này, cuối cùng pháp trận mà gã khổ công bày bố từ lâu đã thành, sớm hơn cả dự tính ban đầu.
Bốn góc đại thành, luồng sáng đỏ vẫn liên tục chiếu thẳng trời cao. Hiện thời là giờ khắc quyết định, thành quả công sức của gã.
Nhưng mà vào lúc quan trọng này, Lôi Minh lại giơ tay che miệng, ngáp dài mấy cái.
Gã hơi cau mày, vài ngày gần đây, hiện tượng này bắt đầu xảy ra. Gã cảm thấy thân thể rệu rã, liên tục ngáp dài, cả người nôn nao như thiếu thiếu gì đó.
Gã cũng không biết là triệu chứng gì, chỉ đoán có lẽ đây là hiện tượng mệt mỏi, do thức nhiều ngày lo toan, bày bố pháp trận mà thôi.
Mọi thứ hiện tại thuận lợi, là lúc bắt đầu tiến hành được rồi.
"Các ngươi thật có phúc, hãy nhớ kỹ khoảnh khắc này. Được trở thành một phần sức mạnh của ta, các ngươi quả là có phúc… HaHa ha…!"
Tiếng cười của gã vang vọng trời xanh, rơi thẳng xuống tai mọi người bên dưới.
Rất nhiều người nhận ra, là giọng của tổng trấn đại nhân. Mọi người xôn xao bàn luận, đây là ý gì.
Bỗng nhiên cả đám đông im bặt, chỉ thấy bốn cột sáng lớn bắt đầu hội tụ, lấy chính giữa đại trấn làm trung tâm.
Từng luồng sáng phân ra thành nhiều tia nhỏ, chiếu thẳng xuống dưới đại trấn, hệt như một cái lồng chim khổng lồ.
"Đây là…!"
Mọi người nhìn lại, sôi nổi chỉ chỏ bàn tán. Sự thế lúc này đã nằm ngoài tầm dự đoán của mọi người. Ngay cả một vài tên tu giả ngoại lai đứng xem, cũng phải khó hiểu nhìn kĩ mấy lần.
Bỗng một người nào đó kêu lên mấy tiếng, mọi người nhìn lại, lập tức trợn mắt.
Chỉ thấy thân thể gã ta đang dần phình to, chân không chạm đất, cả người trôi lơ lửng. Thế rồi uỳnh một tiếng, cỗ thân thể gã ta lập tức nổ tung như quả bóng nước. Màn sương máu được gió cuốn đi, đẹp như dải lụa hồng.
Cảnh tượng hoang dại này, khiến cho không ít người thét lên kinh sợ.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Theo sau gã ta, một số tiếng thét thất thanh khác lại vang lên. Vô số người hoảng sợ nhìn thấy, một vài kẻ thân thể bắt đầu phình to, lơ lửng bay bay, bộ dáng y hệt kẻ đ·ã c·hết khi nãy.
Cảnh tượng này dần xuất hiện ở khắp nơi trong trấn, khiến cho dân chúng hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.
"Pháp trận, đây là pháp trận!"
Ý thức được chuyện đang xảy đến, một số tu giả ngoại lai đã dần nhận ra, kinh sợ hô lên.
Nhanh như chớp, bọn họ phóng vụt đi, nhằm hướng ngoại thành mà chạy.
"Ha ha ha…. các ngươi đã như cá trong chậu như chim trong lồng, chạy đâu cho thoát!"
Lôi Minh ở trên cao nhìn xuống, thỏa mãn cười ha hả. Gã giơ hai tay bắt quyết, miệng ngân chú ngữ.
Cột sáng dần mở rộng, một số tòa lầu ầm ầm sụp đổ. Chỉ thấy những kẻ vừa nổ c·hết, máu tươi vương vãi khắp nơi. Khi này tinh huyết lại như có hấp lực, chậm rãi bay lên.
Đám tu giả ngoại lai vừa tiến đến phạm vi cửa thành, muốn ra bên ngoài.
Thế nhưng từng màng nước lớn vô hình bao lấy, khiến cho bọn họ không cách nào ra được.
Sắc mặt mọi người đại biến, rủ nhau hợp lực vây công.
Hắc Tướng đứng ở gần đó, gã rút ra một thanh trọng kiếm, cười khan mà rằng:
"Lũ sâu bọ các ngươi, còn mơ tưởng muốn thoát ra ngoài? Chi bằng để ta ra tay, tiễn các ngươi đi trước một đoạn!"
Nói rồi hai kẻ vụt tới tung chiêu, ánh kiếm sáng loáng, làm người ta kinh sợ.
Lôi Minh nhìn thấy tất cả, gã thu lại tầm mắt. Thấy rằng đã có thể tế luyện bảo vật, gã liền lật tay, lấy ra một vật.
Chỉ thấy thứ này là một con nhện bé bằng nắm tay, toàn thân màu đen, mắt nâu phát sáng.
Lôi Minh vận pháp, gã tung bảo vật lên không trung, dùng kình lực giữ nó phiêu phù tại chỗ.
Sau đó miệng phát chú ngữ lần nữa, hai tay bắt quyết, chỉ thẳng về phía bảo vật.
Từng làn tinh huyết như dải lụa bay lên, hướng lấy bảo vật hội tụ...
…
* chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
....