Chương 28: Lại có trò vui!
Hồng Liên gây họa rồi bỏ trốn, đáp người Xích Thi sẽ không dễ dàng bỏ qua. Muốn dịch dung thành người khác che dấu, cái này là điểm mạnh của nàng. Nhưng cảnh giới chạm đáy, mọi thứ bị kéo theo thê thảm, khó mà che mắt bọn họ.
Muốn chơi ve sầu thoát xác với bọn họ, nhất định phải có một thân thể mới hoàn toàn, bỏ đi cái thân thể đang mục nát từng ngày này.
Mà đây cũng là cách duy nhất, có thể thoát khỏi thiên địa phản trách.
Phương pháp này không có gì đặc biệt, nhưng lại khó thực hiện ở điểm huyết tinh, để cho chính ma biết đến, tai họa ngập đầu.
Tạo ra một thân thể mới hoàn toàn, tài liệu lớn nhất chính là dùng ngàn vạn thân thể của kẻ khác thay thế.
Hồng Liên nhớ lại câu chuyện nhân tổ, ông ta là nhân loại đầu tiên trên phiến thiên địa này.
Chuyện kể sau khi c·hết đi, ông ta diễn hóa ra chín mươi chín người con, đây đều là những thế hệ nhân loại tiếp theo bước chân của ông ta.
Trong người bọn họ, mỗi kẻ đều mang theo một thể chất đặc thù khác nhau. Thế nhưng trải qua tuế nguyệt thăng trầm, thể chất này đã dần phai nhạt theo thời gian.
Thời đại này có thể thấy được một kẻ, hiếm có khác nào như phàm nhân thấy tiên.
Dựa theo phương pháp Hồng Liên thu được, nếu có thể gom hết được đám thể chất này đem diễn hóa. Tất nhiên là có thể hợp luyện ra được một cỗ thân thể mới hoàn toàn.
Không chỉ vậy, với thể chất của bọn họ, đây chính là thiên cổ tuyệt thể, khác nào nhân tổ tái sinh.
Hồng Liên chỉ có thể lắc đầu thở dài, cửu thập cửu tuyệt thể, có thể dễ dàng tìm thấy như vậy sao.
Kiếp trước kiếp này, nàng cũng chỉ có thể thở ngắn than dài. Đồ sát vài vạn người luyện ra một cỗ thân thể mới, thoát khỏi phản trách thiên địa, thoát khỏi đám Xích Thi đuổi g·iết đã may mắn lắm rồi.
Phương pháp này tạm thời bỏ qua, phải tính biện pháp khác. Thật ra, phương pháp khác vẫn có, chỉ là độ diệu dụng thấp hơn.
Nói chung, chỉ cần có một thân thể mới, tai họa này mới coi như loại bỏ được một nửa.
Bỏ qua chuyện này, Hồng Liên nghĩ tới chuyện sắp tới, khuôn mặt vừa buồn lại vui được ngay. Nghĩ tới đây, Hồng Liên cười không khép nổi miệng.
Cái tên Lôi Minh này, cũng có chút bản lĩnh đấy. Chỉ tiếc là một khi uống vào Phiêu Hồn đan, đã coi như cá nằm trong rọ rồi.
Đan dược này khiến thần hồn lớn mạnh, cũng làm tâm trí hao mòn. Dần mất đi trí khôn, gã sẽ như kẻ mù đi trong rừng khuya, không thể tỉnh táo như lúc trước.
Hồng Liên cho gã một viên, ban đầu muốn tăng thêm thần hồn cho gã, để gã tỉnh táo lên chút. Có như vậy, cái đại trận bí mật kia mới nhanh chóng hoàn thành. Sau đó lại nhờ tác dụng phụ của Phiêu Hồn đan, triệt hạ gã ta.
Một kế hoạch hoàn mĩ như vậy, Hồng Liên cũng cảm thấy bội phục tài trí của mình thật nhiều.
"Từ lúc rời đi tới nay đã gần đủ một tháng, xem chừng đã có thể quay trở lại được rồi!"
Hồng Liên gãi cằm, nàng ta suy tính thêm một chuyện. Bất giác nàng cười lớn mấy tiếng, bàn tay loại bỏ phong ấn túi linh thú, miệng mỉm khẽ nói:
"Tiếp đến là gọi Văn Nhã đến góp vui, thêm phần náo nhiệt."
Muốn hoàn thành vở kịch này, không thể thiếu kẻ thứ ba chứng kiến được. Văn Nhã là một con hồ ly, thủ đoạn có đủ, chỉ là hồ ly này còn chưa trưởng thành.
Hồng Liên lại có chút gãi gãi cằm, chiến lực của Văn Nhã hiện giờ quá cao so với mình. Gọi nàng ta tới, phen này cũng nguy cơ ra phết.
"Không sao, yếu quá thì không vui!"
Hồng Liên là vậy, nàng hành sự cẩn thận, nhưng vẫn thích tìm chút thú vị trong hung hiểm.
Vĩnh sinh nếu có thể đổi lấy vui thú kiếp này, nàng sẵn sàng không cần, giơ hai tay mãn nguyện đổi lấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa nàng chán sống, đạo lý giỡn quá lố giỗ quá lớn Hồng Liên vẫn hiểu. Sống càng lâu, trải qua thú vui càng nhiều, nàng cũng chỉ liều ở mức độ phù hợp mà thôi.
Hồng Liên nhìn về một hướng, nơi một hang ngầm tối đen như mực, đang dần phát ra mấy tiếng sột soạt.
Âm thanh càng lúc càng gần, giống như sắt thép mài trên phiến đá.
Không lâu, một bóng đen từ từ hiện ra, khuôn mặt Hồng Liên phảng phất nụ cười.
Nàng tiến đến vuốt ve con thú, Sa Luân Trùng. Trong gần một tháng này, Hồng Liên không chỉ ở đây trị thương. Nàng còn liên tục ra lệnh cho con thú đào hang.
Đây sẽ là đường thoát thân sau cùng của nàng, đề phòng bất trắc.
Cùng lúc này, ánh mắt Hồng Liên lóe lên tinh mang. Cấm chế đặt trên người Ánh Nguyệt đã mất, điều đó hẳn là kẻ đó đã bị đám người kia tìm thấy.
Nghĩ tới bản mặt của bọn họ khi biết sự thật, hẳn sẽ rất khó coi đây, Hồng Liên cười lên khanh khách mấy tiếng.
Nàng giơ tay vuốt làn tóc mai, ánh mắt đã trở lên vô hồn lạnh lẽo….
Cùng thời điểm ấy, cách nơi này hơn năm ngày phi hành, Văn Nhã đột nhiên nhíu mày.
Trước đó dùng hết thủ đoạn không tài nào liên hệ thông linh được tới đàn thú, khi này lại có thể cảm ứng được.
Hơn nữa một điều khiến nàng ngạc nhiên là, nơi cảm ứng dường như là ở phương hướng mấy ngày trước đã rời đi.
"Điều này không thể, trước khi đi ta đã rà soát trăm dặm, không phát ra điều bất thường. Không lẽ…"
Ánh mắt Văn Nhã đanh lại, Hồng Liên muốn dịch dung thành kẻ khác thì không phải hơi khó điều tra. Nhưng nếu nàng ta chui sâu xuống lòng đất, vậy thì có thể tránh được thủ đoạn thăm dò của mình.
Mà khi này lại có thể thông linh với đàn thú, là do Hồng Liên buộc phải sử dụng tới nó, hay là kế dụ địch đây?
Khóe miệng Văn Nhã khẽ mỉm, dù là gì thì vẫn phải tới đó điều tra một phen.
"Nhưng mà, phòng ngừa bị dụ vào bẫy như lần trước, lần này phải cẩn thận hơn….!"
Nói rồi Văn Nhã bay đi, thân ảnh biến mất trong màn mây.
Phi hành qua nửa ngày, Văn Nhã bỗng dừng lại, ánh mắt liếc xuống bên dưới.
Cách đó không xa, vài thân ảnh đang đứng dưới ngọn cây, chăm chú nhìn bên dưới.
Văn Nhã nhận ra mấy kẻ này, bọn họ đều là thủ hạ của đám người Xích Thi. Có mặt ở nơi này, chẳng phải là đang đi tìm Hồng Liên hay sao.
Vừa hay Văn Nhã có một chủ ý nhỏ, nàng lắc mình, thân hình biến mất…
"Hừ…. Các ngươi kiểm tra nhanh cho ta một chút, sau đó còn đi nơi khác…!"
Trên mỏm đá nhỏ, một tên nhóc đồng tử cau mày hét lớn. Tìm kiếm bao lâu, thế nhưng đến cái bóng của Hồng Liên cũng không thấy, đủ hiểu bọn họ sốt ruột ra sao.
Đông Lai hừ lạnh, loại địa phương ít người đi qua này, rất thích hợp để ẩn nấp.
Nhưng mà gã thập phần cảnh giác, Hồng Liên có cảnh giới thế nào chứ. Gã mới chỉ là Tứ Liên sơ giai, lớ ngớ là bị nàng ta g·iết như chơi.
Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt gã đa đanh lại, miệng hộc máu tươi.
Gã nhìn xuống dưới, một bàn tay ngọc xuyên qua ngực mình, nhuốm đầy máu tươi. Chưa hết, gã chỉ vừa liếc lại xem kẻ ra tay là ai, một âm thanh lạnh lẽo vô hồn đã vang lên bên tai.
"Đông Lai à Đông Lai, con chó trung thành của Âm Thi Quang Tâm, ta muốn g·iết ngươi từ lâu rồi!"
Thì ra người ra tay chính là Văn Nhã, Đông Lai chỉ thấy một cự thủ chụp tới đầu mình. Giây sau cự lực vô hình nghiền ép, đầu gã nổ tung ra như trái dưa, rơi xuống mặt đất.
Văn Nhã nhanh tay nắm lấy một vật, hấp lực vô hình khiến cho hồn phách Đông Lai vặn vẹo.
Từng tiếng ma hờn quỷ dỗi phát ra, làm cho người ta nghe mà phát lạnh nồi da gà. Giây sau bàn tay Văn Nhã siết chặt, hồn phách của Đông Lại bị nghiền ép, dần dà tiêu tán thành tro.
Thời gian diễn ra chỉ vài chục hơi thở, tới khi đám người xung quanh nhìn lại, mọi thứ đã xong.
"Văn Nhã, ngươi dám g·iết người của Âm Thi đại nhân, tội này thật lớn!"
…