Chương 27: Đố anh bắt được em =)))
"U Mãng đại nhân, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Tiểu bối rời đi là làm theo lệnh của Hồng Liên trưởng lão, những việc khác hoàn toàn không biết. Mọi chuyện là thật, không một câu dối trá, xin người minh xét…!"
Chỉ là Ánh Nguyệt chưa nói hết câu, một hấp lực khổng lồ ập đến, kéo nàng bay đi.
U Mãng vung tay, không một tiếng động, cự thủ khẽ siết chặt lại.
Ánh Nguyệt bị kình lực giữ ở trên không, còn chưa hết hoảng hốt, đầu nàng đã cảm thấy như bị nghiền ép.
Bành một tiếng nhỏ, cả người nát ra cám, máu thịt chậm rãi rơi xuống. Nơi màn máu ấy, một ảo ảnh hư mờ dần hiện.
Ngay sau đó từng hư ảnh dần diện, như chiếu lại ký ức trong đầu.
Hình ảnh Hồng Liên hiện ra, nàng đang mỉm cười đắc ý. Bàn tay giơ lên làm động tác chào hỏi, khóe miệng cười nói:
"Chào! Các ngươi có thể tìm thấy Ánh Nguyệt cũng thường thôi, nhưng điều này có nghĩa các ngươi chưa c·hết, ta có lời khen đấy. Ừm… ta đoán hẳn là các ngươi đang cố gắng tìm ta, thú vị đúng không? Ha ha ha…!"
Từng hình ảnh và lời nói của Hồng Liên vang vẳng quanh người U Mãng, liên miên không dứt. Hình ảnh cuối cùng chỉ thấy Hồng Liên nhí nhảnh, giọng điệu thích thú nói:
"Các ngươi hãy cố gắng sống cho thật tốt! Lần sau gặp lại thì đổi vị trí, lúc ấy ta sẽ là người truy đuổi các ngươi!"
Hình ảnh Hồng Liên vừa tiêu tán, sau lưng U Mãng lại hiện ra tám thân ảnh. Mấy kẻ này đều là thủ hạ của đám người Âm Thi cử đến, hòng truy tìm Hồng Liên.
"U Mãng đại nhân, đáng lẽ người không nên vội g·iết nàng ta như thế. Có thể mang về dần dần tra xét hồn phách, như vậy cũng dễ ăn nói hơn với các trưởng lão…!"
Tìm người không thấy, lại bị người chơi như mèo vờn chuột, cả đám tức giận ra mặt. Thế nhưng bọn họ không dám trút giận lên người U Mãng, chỉ có thể lạnh nhạt buông lời.
U Mãng cười khẩy, gã đáp:
"Hừ… chỉ một Nhất Liên nhỏ nhoi, các ngươi nghĩ là có thể moi được tin tức gì từ trong đầu cô ta? Chủ nào tớ nấy, chẳng trách tất cả đều bị Hồng Liên quay như chong chóng!"
Cả đám tức giận, nhưng lại không thể phản bác, không khí có phần căng thẳng. Ngay lúc này một người tiến ra, quan sát bốn phía rồi nói:
"Được rồi, không nên thừa hơi ở đây nói nhảm, chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm thì hơn!"
Cả đám gật đầu tranh nhau bàn luận, tuy rằng không thể từ Ánh Nguyệt tìm ra chỗ ẩn thân của Hồng Liên, thế nhưng đây vẫn là manh mối tốt.
Nàng ta xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là một mẹo kéo dài thời gian.
Dựa theo tình huống mà suy tính, có hai khả năng.
Một là, không ai lại để cho kẻ đánh lạc hướng chạy về phía mình đang ẩn nấp cả, điều này nói rõ Hồng Liên hiện đang ở một hướng khác.
Nhưng Dạ Quỷ lại ở bên phân tích:
"Các ngươi cũng chớ quên đạo lý, nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất!"
Thế là mọi người lại nhìn xuống mảnh đại địa dưới chân, ánh mắt dò xét. Chuyện này không phải không thể xảy ra, Hồng Liên từng là Ngũ Liên đỉnh phong.
Chỉ cần nàng ta có pháp môn ẩn thân xảo diệu, dưới Ngũ Liên muốn tìm cũng khó mà phát hiện.
Nhưng có một điều chắc chắn, Hồng Liên b·ị t·hương khá nặng, có thể chạy xa là không thể nào. Cần khoanh vùng được phạm vi, việc tìm thấy chỉ là thời gian.
Sau nửa giờ bàn tính, cả đám phân tán rời đi…
Lại nói về Lôi Minh, từ khi phục dụng Phiêu Hồn đan, đã có trợ giúp tiến bộ. Gã cảm thấy được hồn phách bản thân được tẩm bổ, tăng tiến không ít.
Thêm vào tinh thần sảng khoái, khí huyết tràn trề. Lôi Minh ngửa đầu cười ha hả, đan dược này quả nhiên danh bất hư truyền.
Điều này càng chứng minh rằng Hồng Liên không hề nói dối, tất cả hành động trước đó của nàng ta đều là thật cả.
Biết được điều này, gã không còn nơm nớp lo lắng. Tâm thái ung dung, thảnh thơi mà cho thiết lập pháp trận. Nhờ đó, tiến độ càng ngày càng nhanh..
Cùng lúc ấy Lôi Minh không hề biết, trên bầu trời đại trấn, một thân ảnh phiêu diêu đứng đó. Người này tóc đen váy xanh, môi hồng răng trắng, hai mắt sâu thẳm tựa biển.
Nàng chính là Văn Nhã, một đường truy tìm tung tích Hồng Liên tới đây.
Từ sau khi Hồng Liên phong ấn đàn Rệp Ma lại, Văn Nhã đã không còn dùng được pháp môn truy tung.
Hơn nữa, sự tình càng thêm nghiêm trọng. Nàng nghe được môn phái phát ra thông cáo, lùng bắt cả bản thân mình.
Bọn họ cho rằng đây là âm mưu của nàng và Hồng Liên dựng lên, hòng lừa gạt lấy đồ, chơi họ một vố.
Nghe được tin này, Văn Nhã tức tới bể phổi, khuôn mặt kiều mị tái đi trông thấy. Nàng cũng là kẻ bị hại, làm gì có chuyện hợp tác ở đây chứ.
"Ta cũng buồn cũng đau khổ lắm chứ, nào có sung sướng gì...!"
Nhưng mà lời nói ai nghe, bọn họ sẽ tin sao, ma đạo chính là không luận đúng sai, g·iết lầm hơn bỏ sót. Đến cả Hồng Liên mất thế lực chống lưng còn muốn rời đi, Văn Nhã quay về môn chỉ có đường c·hết.
Thế là nàng một mặt chạy trốn, tránh đám người truy đuổi Hồng Liên gặp phải. Mặt khác lại tìm Hồng Liên, hòng trả mối nhục này.
Văn Nhã nhìn xuống thành trấn bên dưới, hai mắt nhíu lại một chút.
Với lịch duyệt của nàng, đây là đại trận Tinh Tuyệt Luyện Ma chưa hoàn chỉnh. Điều này nói rõ, dưới trấn này có một tên ma đạo ẩn tàng.
Hai mắt nàng lóe lên ánh quang, lập tức thả ra thủ đoàn thăm dò.
Nhưng nửa ngày sau, hàng mi đượm buồn rũ xuống. Nhờ vào thủ đoạn trinh sát, bên dưới chỉ là một tên Tam Liên mà thôi.
Văn Nhã thở dài, kết quả này không quá ngạc nhiên. Hồng Liên đang b·ị t·hương tổn, nàng ta ắt sẽ tìm một nơi kín đáo trị liệu, hòng muốn trở lại cảnh giới như cũ.
Cho nên nào có chuyện tốn thời gian ở đây bày trận luyện bảo làm gì.
Mặc dù nghĩ vậy, Văn Nhã vẫn quyết định ở lại thăm dò thêm hai ngày. Tới ngày thứ ba không tra được gì, Văn Nhã mới lặng lẽ rời đi.
Lôi Minhkhông biết sự tình vừa phát sinh, gã vẫn một lòng cho đẩy nhanh thiết lập đại trận. Chuyện này từ khi bắt đầu tới nay đã kéo dài nửa năm, không thể lâu hơn được nữa.
Vô tình có một tên chính đạo đi qua, khác nào công sức đổ sông đổ bể. Nhưng gã cũng vui mừng, đại trận qua mươi hôm nữa là gần như hoàn tất được rồi.
Quả nhiên, thành công sẽ tới với người biết chăm chỉ cố gắng hàng ngày. Mỗi ngày cố một chút, đích đến sẽ gần hơn một chút.
Tất cả công này là nhờ có Hồng Liên trợ giúp, mới có thể nhanh chóng như vậy.
Nghĩ tới Hồng Liên, bất giác gã lại có chút tiếc nuối. Nếu tin tưởng nàng ta sớm hơn, ắt hẳn viên đan dược kia đã không mất đi một nửa tác dụng.
Còn nữa, nếu có thể kiếm cớ để nàng ta ở lại vài hôm, sau khi pháp trận hoàn thành, hoàn toàn dựa vào đặc thù này có thể diệt sát được nàng ta.
Tiếc nuối thì tiếc nuối, Lôi Minh không có hối hận. Ma đạo gian truân, mỗi bước đi một bước nan. Chưa thử thì sao dám chắc nàng ta có thật tâm hay không chứ.
Lợi lớn không bằng mạng nhỏ, cẩn tắc vô ưu là chuyện nên làm.
Trong lúc Lôi Minh vui vẻ với triết lý vừa ngộ ra của mình, cách nơi đó khá xa, Hồng Liên ngồi khoanh chân trong động.
Nhờ có tích lũy của cảnh giới Ngũ Liên đỉnh phong, đan dược cấp Tam Liên trong người có không ít. Tuy rằng thương thế không thể mau chóng khỏi như vậy, nhưng mà rốt cục nàng đã tiến thêm một bước, chạm vào Tam Liên trung giai rồi.
Hồng Liên thổ ra một ngụm máu đen, nàng bất giác thở dài. Thương thế loại này, quả nhiên chẳng dễ điều trị như vậy.
Muốn quay lại cảnh giới Ngũ Liên trung giai trước khi thiên địa phản trách buông xuống, e là không kịp rồi.
Đan dược cấp thấp tuy nhiều, nhưng loại có thể hỗ trợ tẩm bổ thần hồn tiêu hao lại không có nhiều. Không bù đắp được tổn thất tiêu hao trước ấy, muốn đạt tới Tứ Liên là không có khả năng.
Nhưng mà, đó không phải điều trở ngại lớn nhất của nàng lúc này.
…