Chương 1: Tương lai bất định!
"Hồng Liên, hôm nay ả ma đầu nhà ngươi c·hết dưới tay ta, đúng là thiên ý có mắt! Chi bằng ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta cho ngươi được c·hết nhẹ nhàng!"
"Hồng Liên, mộng thuật của ngươi vô tác dụng với chúng ta. Đạo trời không tha, nay số đã tận, vẫn còn phản kháng sao?"
"Ha ha ha… Đại trận Tạo Hóa Âm Dương Tuyệt Cực đã phát động thành công, lũ ma đạo các ngươi từ nay trên thế gian biến mất đi thôi!"
Xung quanh đại địa trăm vạn dặm, bốn phương tám hướng nổi lên từng đạo ngân quang, chiếu thẳng lên thương khung. Thỉnh thoảng phương xa lại truyền đến từng t·iếng n·ổ ầm ầm, gió giật mây vần.
Chính giữa thiên khung, thất thải hồng vân cuộn trào. Lấy tốc nhanh chóng tản ra, cuộn trào để lộ một miệng hố khổng lồ...
Từ trong tuôn ra từng đoàn hỏa khí, bao trùm mấy vạn dặm. Đâu đó lại có tiếng phượng minh vang lên, khiến cho một số tiên giả phụ cận nghe thấy, lập tức phun ra máu tươi.
Hồng Liên đứng trên mặt đất ngước lên, làn váy phất phơ đong đưa trong gió, tựa cô độc như một con sói.
Nàng mặc một bộ bạch y rách nát, khi này máu tươi nhuộm đỏ. Váy áo chuyển màu hồng sẫm, ướt đẫm huyết tinh, tí tách rơi xuống.
Trước mặt nàng ta là ba tiên giả, không phải trưởng môn một phái, cũng là thánh chủ một phương.
Ánh mắt nàng sâu thẳm, như hồ nước đầm mùa thu, lăn tăn không một gợn sóng. Nhưng mà thủy chung trước sau như một, không hề có tia hoảng sợ.
Dù rằng đại cục hôm nay đã định, Thiên Phủ mở ra đại trận Tạo Hóa Âm Dương Tuyệt Cực thành công, nói rõ kế hoạch ngăn cản của Địa Cung các nàng thất bại. Chúng tiên giả tham chiến hiện đã không còn đường lui, chỉ có thể vạn kiếp bất phục, thi cốt vô tồn.
Giờ phút này, Hồng Liên lại chậm rãi nâng cánh tay tới trước mặt, nàng dửng dưng liếm lên bàn tay một cái. Máu tươi đi vào trong miệng, giống như mỹ vị nhân gian, khóe môi khẽ nhếch, thỏa mãn thụ hưởng.
Đối với cảnh này, ba tiên vây công khinh thường khịt mũi, đúng là chỉ có đám súc sinh ma đạo, mới biến thái như vậy. Thế nhưng hành động tưởng chừng không chủ đích này lại làm ba tiên giả càng thêm cảnh giác, không dám vọng động.
Người thiện sợ kẻ ác, kẻ liều sợ kẻ điên. Đại trận Thiên Phủ đã giăng, trước sau gì đám người này cũng c·hết thì tội gì phải vội.
Hồng Liên liếc nhìn về phương xa, nơi đại trận đang tung hoành thiên địa, đảo lộn thương sinh. Đến cả đại năng Cửu Liên tôn giả còn không cản nổi, Thất Liên tiên giả như nàng phỏng có ích gì.
Nhìn gần một chút, trước mặt nàng có tới ba tiên vây công. Mỗi kẻ đều là Thất Liên độ qua hai kiếp, đây coi như thập tử vô sinh, không đường chạy thoát.
Chẳng qua khóe miệng nàng nhìn ba tiên cười khan, dòng máu chảy qua kẽ răng rơi xuống lã chã. Như vậy thì sao chứ? Tất cả chỉ tô điểm cho cuộc sống nàng thêm đặc sắc hơn mà thôi.
"Thiên địa trường tồn, ma đạo vĩnh sinh! Ha ha ha… c·hết... cũng chỉ vậy mà thôi!"
Nói xong, nàng hiên ngang tự bạo.
Ba tiên nhìn thấy dị biến bất ngờ, thế nhưng không chút sợ hãi, từng người vận pháp lùi xa. Vụ nổ kinh thiên hồn địa ám phát ra, sóng xung kích ầm ầm dữ dội như đầu long quét tới.
Ba người nhanh chóng phi thân lùi lại, vừa hay đủ giữ khoảng cách v·ụ n·ổ, chả mấy đã vượt qua hơn chục dặm.
Ba người yên ổn nhìn về phương xa, nơi v·ụ n·ổ kinh thiên động địa vừa phát. Gió lốc cuốn đến, nhưng đối mặt với ba tiên lại chỉ như cơn gió nhẹ thoảng, lay lay chéo áo.
Khuôn mặt từng người không kìm được tức giận, mắng:
"Khốn kiếp, sơ suất để cho ả ta tự bạo, hủy đi vật báu…."
"Chuyện này nói sau, hiện không phải lúc. Chúng ta cũng nên nhanh rời khỏi đây, tránh cho vạ lây…"
Một tiên giả sắc mặt không tốt nói, cũng không đợi hai kẻ kia kịp phản ứng đã tung người rời đi.
Hai tiên giả còn lại ngước nhìn thiên khung, ánh mắt không khỏi toát lên tia kính sợ. Chỉ thấy cả bầu trời chia hai nửa hắc bạch tự khi nào, bên trong hố đen khổng lồ từng làn quang đoàn hỏa diễm tràn ra, đỏ rực cả góc trời.
Ngàn dặm quanh nơi hai tiên đang đứng, từng mảng đá lớn đang bị cự lực vô hình nhấc lên, đại địa bên dưới bắt đầu rung chuyển.
Hai người còn chưa kịp di chuyển, ánh mắt đã thập phần kinh hãi. Một ánh quang kim sắc như tia chớp từ trời cao phóng xuống, sượt qua hai người có mấy trượng.
Uỳnh một tiếng thật lớn, đạo quang kim sắc hóa thành q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ, san bằng phạm vi trăm dặm…
Trở lại bốn trăm năm trước….
Từng cơn gió nhẹ nhẹ thoảng qua phiến lá, xào xạc xào xạc, tạo lên bản hòa ca trong đêm.
Dãy núi Hoàng Liên trải dài ngàn vạn dặm, một trong thập đại sơn minh Đông Vực. Nơi góc hẻo lánh, một tông môn ma đạo ẩn dật đã hơn vạn năm truyền thừa.
Trước đại điện, hai lão giả khô gầy đứng đó, cau mày nhìn về phương xa.
"Hồng Liên lần này độ kiếp thành tiên quá nóng vội, e là với tình cảnh trước mắt, thất bại đã ở trong gang tấc!"
Một lão giả mặc trường sam mở lời, khe khẽ thở dài.
Người còn lại là một nữ nhân, bộ dáng trung niên, tóc mai điểm sương, tay cầm quải trượng. Bà ta mở lời, giọng nói nhàn nhạt, nụ cười rét lạnh vang lên:
"Bởi vì tranh đoạt tước vị thánh nữ, không tiếc liều mạng. Cuối cùng lại là kẻ đầu tiên thất bại, kiếp này coi như bỏ rồi. Ha ha ha….!"
Đối với lời nói của phụ nhân, lão giả cũng không lấy làm ngạc nhiên. Sinh ra là tu giả, cả đời vì thọ nguyên không ngừng tranh đấu, sống nay c·hết mai. Mà ma đạo lại càng phải có giác ngộ như vậy, c·hết bất kì tử.
Đại đạo vô tình, ma môn tùy ý, tự thân sinh diệt.
Nơi cách hai người vài trăm dặm, một nữ tử ngự không đứng đó, ngước nhìn trời cao. Nàng ta thân váy ướt đẫm huyết hồng, khóe miệng rỉ máu, tóc bay tán loạn.
Trước mặt nàng ta ba con hồ ly bay nhảy trời không, bộ lông tuyết trắng tinh ngần. Nhưng mà, trên người bọn nó hiện thời không ít v·ết t·hương. Xem chừng, đôi bên vừa kinh qua một trận tinh phong huyết vũ…
Từng con ngươi xanh thẫm lạnh lẽo nhìn lên thân nữ tử, trên khóe miệng giương hai cái nanh sắc nhọn.
Mỗi con đều có năm cái đuôi, đại biểu cấp bậc Ngũ Liên đỉnh phong, không hề thua kém thiếu nữ bên dưới.
Trên thế giới này, vạn vật cùng tranh đua sinh tồn, mạnh được yếu thua. Mà trong nhân loại, tu giả chính là những kẻ có năng lực siêu nhiên.
Những kẻ này mang linh căn trong người, có thể hấp thu linh khí thiên địa, giúp đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục.
Cái gọi là tiên giả, tôn giả, chính là để sùng bái những kẻ có thể đăng đỉnh nhân sinh, đứng đầu vạn vật.
Nhân loại tu giả muốn thành tựu tiên nhân, phải độ qua thiên kiếp địa tai, ứng vị tiên giả. Những tai kiếp này, đều là thiên địa huyễn hóa ngẫu nhiên mà thành.
Tu giả có đôi khi độ kiếp gặp phải hung thú, có đôi khi lại gặp phải dị loại khác tộc. Ngược lại, dị tộc hay hung thú độ kiếp cũng vậy, thường xuyên chạm trán tu giả.
Nhưng đa phần, thiên kiếp địa tai đều là dị tượng lôi kiếp thử thách, chân chính thật sự.
Hiển nhiên giờ khắc này, nữ tử kia đang đối mặt với tử thần. Một mình chiến đấu với ba con hung thú đương thời, khác nào cửu tử nhất sinh.
"Hừ… hừ… ta không cam tâm!"
Tiếng thở ngắt quãng của thiếu nữ vang lên từng chập, bộ dáng đã sắp sức cùng lực kiệt.
Ngoao….
Đúng vào lúc này, một trong ba con hồ ly há miệng kêu lớn. Đằng trước cái miệng nó không gian dao động, một viên lôi cầu quang sắc điện mang chớp lóe đang dần biến lớn.
Ngoao ngoao…
Liên tiếp lại có thêm hai con khác chuẩn bị ra đòn công kích, mà phía dưới sắc mặt nữ tử đại biến. Nàng ta cấp tốc vận pháp, nhanh chóng vung đầu ngón tay, dùng tinh huyết vẽ ra một đường.
Trước người nàng xuất hiện một dải cổ ngữ hồng quang, từng hàng chú ngữ nối liền liên miên, hình thành một khiên thuẫn.
"Mộng thuật…"
Mà chưa hết, nữ tử chỉ tay về nơi hai con hung thú phía trên, miệng ngâm pháp môn. Xem ra, đây đã là một kích toàn lực cuối cùng của nàng rồi, còn lại chỉ xem ý trời.
Chỉ thấy hai con hung thú vừa kịp đẩy hai quả diệt lôi cầu phóng đi, chúng nó hai mắt lờ đờ, lảo đảo mấy cái rồi rơi xuống.
Ầm ầm hai lôi cầu oanh tạc đánh xuống, cũng đúng vào lúc này, thân hình nàng ta quỷ dị biến mất.
Chỉ thấy hai lôi cầu mất đi mục tiêu, rơi thẳng xuống bìa rừng bên dưới. Oành oành hai tiếng đinh tai nhức óc, lôi cầu biến lớn hơn trăm thước, từng tia điện quang nhanh chóng biến lớn vọt ra.
Lấy nơi đó làm trung tâm, xung quanh vài dặm vạn vật đều bị lôi cầu oanh tạc, cảnh tượng hủy diệt.
Mà lúc này, nữ tử đột nhiên xuất hiện phía sau con thú còn lại mấy trượng. Trên hốc mắt và khóe miệng nàng từ lúc nào rỉ ra máu tươi, hiển nhiên đã thi pháp vượt quá giới hạn bản thân.
Thế nhưng nàng ta không chút quan tâm, ánh mắt hướng về phía con thú, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này tràn đầy hung mãnh.
Chỉ thấy từ hai đầu ngón tay nàng, một sợi tơ hồng sắc nhanh chóng phóng thẳng tới mi tâm con thú, tiếp nhập vào trong.
"Trúng kế rồi…"
Tưởng chừng chiến thắng đã trong tay, nữ tử kêu lên thất thanh hai tiếng, thân thể cấp tốc thối lui.
Giờ khắc này, nơi con hung vừa nãy lại tiêu tán bất định, thì ra chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy một lôi cầu từ nơi nào bắn đến. Lôi cầu rạch phá hư không, tốc độ làm cho nữ tử không kịp trở tay tránh né.
Ầm oành mấy tiếng vang vọng, lôi cầu nhỏ bằng nắm tay lập tức biến lớn. Quả cầu lôi tạc khổng lồ tỏa ra khí áp kinh khủng, vạn vật tiếp xúc đều bị t·hiêu r·ụi thành tro.
Bên dưới đại địa liên tục bốc lên khói đen, xung quanh mười dặm bị san thành bình địa, bốn phương tâm hướng rực lên biển lửa hừng hực…
"Ta… ta không… cam tâm…."
Giờ phút này trên nền đất, một nữ tử thoi thóp nằm đó. Ánh mắt nàng ta nhòe dần, phảng phất tuyệt vọng, còn có hối hận vô bờ…
Độ kiếp tiên giả thất bại, đồng nghĩa với thân tử đạo tiêu, sống cũng thành tật!
Từ trên thương khung chớp động, ánh lên lôi quang. Thế rồi một tia sét thô lớn từ trên tận chín tầng mây, rạch phá trời không đánh xuống.
Xoẹt… Ầm…
Một đạo này đánh cho thân thể thiếu nữ chuyển màu xám tro, cả người bốc lên từng làn khói đen. Nàng nằm dưới hố sâu, hai mắt nhắm lại từ khi nào, khí tức dần dần tiêu biến.
Đây giống như là h·ình p·hạt cuối cùng của thiên địa dành cho nàng, cảnh tỉnh các tu giả muốn nghịch thiên thành tiên.
Tất cả hiện đã chỉ còn là đổ nát hoang phế, tàn tích dư âm.
Không lâu, trăm dặm biển mây chậm rãi dần tan, ánh trăng le lói xuyên qua màn đêm chiếu xuống trên người thiếu nữ
Một nữ tử tuyệt lệ cứ thế mất đi, minh chứng cho việc đứng trước kiếp vấn của đất trời, thiên tài chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi….
…
Cảm tạ chư vị đọc truyện!
....