Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 17: Phúc khí do trời, họa tự mình tạo!




Chương 17: Phúc khí do trời, họa tự mình tạo!

Người như vật báu xuất hiện nơi này, đám nam nhân thôn dã phát điên phát dại cũng là điều thường thôi!

Nghĩ đoạn, Vệ Bá Hinh lên tiếng:

"Ngươi đưa tay ra đây cho ta xem!"

Thấy Hồng Liên đỏ mặt tránh né, gã gằn giọng:

"Thế giới này phàm tu lẫn lộn, một kẻ chưa rõ lai lịch như ngươi xuất hiện, thật là đáng nghi. Nếu như ngươi là tu giả, việc phóng hỏa này đối với ngươi rất quá dễ dàng. Cho nên không để bản gia đích thân kiểm tra, ngươi cũng sẽ bị hoài nghi!"

Lời nói này khiến cho không ít người biến sắc, bọn họ tuy phàm phu sơn dã, ít học hiểu thấp. Thế nhưng năng lực tu giả không cần nói cũng biết, khả biến kinh thiên thế nào.

Hồng Liên nghe xong mới sụt sùi, bẽn lẽn giơ tay cho lên trước người gã.

Vệ Hinh gật đầu, bàn tay bắt lấy cánh ngọc của nàng, chậm rãi rót linh nguyên vào dò xét.

Hồng Liên bình thản nhìn gã, chỉ là một Nhất Liên sơ giai mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

Tuy rằng tu vi nàng ảnh hưởng bởi thương thế, đại giảm xuống Tam Liên. Nhưng thủ đoạn che giấu không thiếu, trừ phi là Tứ Liên tới đây, bằng không có trời mới biết nàng là tu giả!

Quả nhiên sau một hồi kiểm tra, không phát hiện bất thường, Vệ Bá chậm chạp thu tay, gật đầu nói:

"Hừ… Tuy rằng không phát hiện ra điều bất thường, thế nhưng không thể loại trừ tình huống phát sinh. Trước cứ đưa ngươi về trấn phủ, sẽ có người thẩm tra lại thân thế ngươi sau!"

Nói đoạn gã lại hướng đám thôn phu hạ lệnh:

"Hôm nay ta tới muốn thông báo, từ mai các ngươi phải cử thêm năm mươi tráng dân, tiếp tục điều đến khu mỏ, không thể chậm trễ!"

Lời này buông xuống, khiến cho cả đám xanh mặt.

Thêm năm mươi người, đào đâu ra đây, nhất thời chuyện của Hồng Liên bị cả đám gạt sang một bên.

"Đại nhân…."

Vệ Bá lập tức vung tay, kẻ vừa lên tiếng rơi nửa hàm răng, cả người văng xa chục trượng. Khí thế áp bách bày ra, khiến cho không một ai dám lên tiếng phản kháng.

Mặt gã lạnh tanh, nhìn người xung quanh, vô cảm cất lời:

"Lời ta nói là mệnh lệnh, các ngươi không tuân theo sẽ chỉ có con đường c·hết!"

Nói xong gã quay người rời đi, đám bộ hạ ở sau dẫn theo Hồng Liên, nhanh chóng cất bước theo.

Hồng Liên ngồi sau một gã thủ vệ, ngự cưỡi cự thú, một đường như bay rời đi.

Vệ Bá đi đầu, gã cưỡi một con cự thú vệ giáp. Thân hình cao hơn trượng, cái đầu sần sùi, sừng cao vểnh ngược, con mắt màu u lam. Loài này thích hợp leo rừng chạy núi, hai cẳng chân to lớn, bước nhanh thoăn thoắt.



Trên đường đi cây xanh hai lối, tươi tốt bốn phía. Hồng Liên ngồi yên đằng sau, mắt né trái liếc phải.

Lòng thầm nghĩ bụng, tới đại trấn rồi, không bại lộ thân phận mà muốn tìm người, e là rất khó. Nhưng cái này không nhất định, nơi trấn phủ loại nhỏ này khả năng có tu giả bậc cao không lớn. Hành sự cẩn trọng, vẫn có thể yên ổn vô lo... Nhưng nàng đã nhầm, chỉ thấy phía trước đại trấn đã không xa!

Chả mấy canh giờ, trước mắt đám người là một thành trấn lớn, từ xa xa sừng sững bốn ngọn đài cao.

Hồng Liên lóe lên tinh mang trong mắt, đây là…

Đoàn người đến gần, tường cao ba trượng, trên dưới thủ vệ nghiêm mặt quan sát.

Bên trong người đi nối liền, lầu các ba tầng, nền lát gạch đá. Hồng Liên liếc qua có vẻ ngạc nhiên, trấn này thật không kém một đại thành tầm trung chút nào.

Một nơi có thể phát triển như vậy, xem ra phải có đặc thù nào đó! Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là thứ nàng vừa thấy....

Đoàn người đến một trấn xá, Vệ Bá vung tay để cho đám thủ hạ dưới trướng sắp xếp, gã cưỡi cự thú tiếp tục đi thẳng vào trong.

Không lâu sau, gã bước qua mấy dãy hành lang, tiến đến cánh cửa phòng lớn. Hai gã lực sĩ mở cửa, Vệ Bá chậm rãi bước vào.

Chỉ thấy nơi gã bước qua là một khuôn viên thật lớn, bốn phía cây xanh um tùm. Xa xa có vườn hoa rực rỡ, lại có thác nước xanh thẳm chảy xuôi, cá vàng bơi bơi.

Gã men theo con suối đi ngược lên thượng nguồn, tới nửa canh giờ sau.. Vệ Bá đứng trước một động phủ, chắp tay cung kính.

"Tổng trấn đại nhân, việc người giao thuộc hạ đã hoàn thành. Ngoài ra, lần này còn mang về một mỹ nhân, đảm bảo ngài sẽ thấy thú vị!"

Mãi hồi lâu sau, bên trong hang động mới có giọng nói vọng ra. Âm thanh của một nam tử, trong như suối nước, ngọt như cam lộ… Chỉ là gịpng điệu của gã, lại làm Vệ Bá hơi ngẩn người.

"Chuyện này ta đã biết!"

Hồng Liên được đưa tới một gian phòng hảo hạng, có tì nữ hầu hạ. Sau khi tắm rửa thay mới xiêm y, nét đẹp của nàng càng thêm phong tình khởi hứng.

Trước đó bọn họ còn nói đưa về thẩm tra, chẳng qua là lời thuận miệng mà thôi. Mấy kẻ kiến hôi, c·hết rồi thì thôi. Nơi thôn dã hiếm có nữ nhân tuyệt sắc như nàng, đương nhiên là phải dâng lên, lấy lòng bề trên.

Thế giới cường giả vi tôn, luật lệ chỉ dành cho kẻ yếu. Người có thực lực, nói xạo cũng thành đạo lý!

Hồng Liên ngồi trên bàn đá, tay ngọc nâng nâng chén trà ngắm ngó hoa văn, thật ra nàng đang nghĩ tới vài chuyện…

Trấn phủ này ước chừng không dưới vài vạn nhân khẩu, muốn tìm một người trong thời gian ngắn, quả thật như mò kim đáy bể.

Nhưng nếu có thể ôm đùi tổng trấn, việc tìm kiếm sẽ nhanh hơn gấp bội. Tiếp cận gã thì thật không khó, chỉ là xem ra lại sắp có một hồi nguy hiểm rồi đây.

"Hai da… thôi thì tới đâu hay tới đó, chẳng phải không biết trước phúc hay họa mới là thú vị nhất sao! Ha ha..."

Hồng Liên miệng huýt sáo vang, ngân nga vài câu vọng cổ.



Ai về miền đất phương nam

Thấy cô thiếu nữ hay làm hay ca

Tính người thùy mị nết na

Hễ mà lấy được phước là trời ban…

Hồng Liên buồn chán hát vu vơ tới, bỗng ngoài cửa một giọng nói ôn nhu vọng tới:

"Tiểu thư, tổng trấn đại nhân cho mời gặp, xin người chuẩn bị theo nô gia!"

Hồng Liên ngừng ca, nàng cau rịn chân mày nghĩ: "Xem ra, không cần ta phải nghĩ cách, người ta đã tự chủ động rồi…!" Nghĩ rồi, nàng cất giọng đáp:

"Được, ta ra ngay!"

Hồng Liên ung dung bước ra khỏi gian nhà, trước mắt xuất hiện hơn chục thủ vệ nghiêm trang đứng đó.

"Tiểu thư, mời lên xe!"

Hồng Liên gật đầu bước lên xe, thỉnh thoảng lại ngoài nhìn, tò mò ngắm nghía. Xe này rộng hơn một trượng, bốn cột trụ lớn, mái đình lợp ngói cong cong.

Trước xe hai con cự tê giác kéo đi, không nhanh không chậm. Sau nửa canh giờ, nơi cần đã tới.

Vệ Bá đi trước dẫn đường, Hồng Liên vừa đi cứ tấm tắc khen mãi, thuận miệng còn làm một bài.

"Tưởng lạc rừng hoang nơi thôn dã

Nào ngờ gặp cảnh chốn tiên xa

Cá vàng tung tăng bên hồ đá

Vạn hồng nở rộ lộc đơm hoa!"

Vệ Bá thấy nàng ta khi này tự nhiên quá độ, chẳng giống lúc trước, bèn hừ lạnh:

"Hừ…. ngươi cũng vô tư quá nhỉ? không nhìn lại tình cảnh của mình một chút sao…"

Hồng Liên cười cười đáp:

"Đại nhân, phúc do trời ban họa tự mình tạo, chuyện đâu còn đó. Tiểu nữ rơi vào hiểm cảnh, cầu xin thì các vị sẽ tha cho sao?"

Vệ Bá ngoài ý muốn, gật đầu đáp:

"Ngươi thích nghi với hoàn cảnh rất nhanh, xem ra xuất thân cũng không phải tầm thường!"

"Đại nhân quá coi trọng rồi, tiểu nữ chỉ là một kẻ bình thường mà thôi!"



Hồng Liên uyển chuyển trả lời, chẳng qua lời vừa dứt, một âm thanh như gần như xa vang lên bên tai, khiến người nghe hoảng hốt:

"Đạo hữu thần thánh nơi nào, chẳng hay du nhập tới đây? Lôi mỗ tài thô học thiển, mong được chỉ giáo mấy chiêu!"

Lời vừa dứt, chỉ thấy mấy chục đạo nguyệt quang phóng tới. Vệ Bá giật mình khỏi cơn mê, nhanh chóng dạt sang một bên tránh né.

Hồng Liên hai mắt híp lại, không ngờ thân phận nhanh như vậy đã bại lộ. Thôi, chuyện này để sau...

Nàng liền vận dunng thân pháp, uyển chuyển tránh né.

Từng đoàn nguyệt quang sắc lạnh lướt qua người nàng, tuy gần nhưng lại chẳng hề mảy may thương tổn.

Nguyệt quang bốn phía tán loạn, Hồng Liên không chút để tâm, nàng vừa quay người đã chạm ngay phải một thân ảnh.

Kẻ này mặc áo bào rộng, thân cao gần năm thước* tóc dài đen nhánh, lóng lánh như từng dải lụa.

Từ trong ống tay áo bất chợt thò ra một cự chảo, nhắm thẳng cổ ngọc của Hồng Liên chụp tới.

Hồng Liên không hoảng, nàng ngửa thân trên ra sau, thuận đà tung lên một cước.

Hai người quyền kình qua lại mấy chiêu, sau lại đối vài chưởng pháp.

Vệ Bá bên ngoài vô thức lùi lại, hai mắt khó tin nhìn tới Hồng Liên. Xưa nay kẻ có thể ngang cơ với tổng trấn không quá ba người, mà kẻ này thân thủ không kém.

Cảnh giới như vậy, bảo sao lúc trước gã không tra ra tí manh mối nào.

Vừa nghĩ tới đây, gã lại vội vàng lùi xa một đoạn. Kình khí hai người lan tới, khiến cho mặt đất nứt vỡ, cây cối bật gốc.

Hai người đánh tới mười chiêu, biết là khó phân thắng bại, liền tiện đối một chưởng thuận thế bay lùi ra sau….

"Đạo hữu quả nhiên cảnh giới cao thâm, Lôi Minh bội phục!"

Bụi ảnh tiêu tán, hai người nhìn nhau. Hồi lâu nam tử họ Lôi mở lời lên tiếng, phá tan yên tĩnh.

Hồng Liên một tay chống nạnh, mặt vênh lên trời, hừ một tiếng đáp:

"Hừ… nếu không phải ta có thương thế trong người, ngươi còn không phải là đối thủ!"

….

*

1 thước = 47cm

10 thước = 1 trượng = 4.7m

....