Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 16: Ma đạo, vô ơn bạc nghĩa!




Chương 16: Ma đạo, vô ơn bạc nghĩa!

Hồng Liên không bất ngờ, vốn dĩ trời đêm thanh vắng, kẻ đến này còn ngoài ai khác nữa chứ!

"Hừ...!"

Từ trí nhớ của gã thu được, kẻ này vốn là tai mắt của quản sự Thanh Miêu trấn. Một mực ở đây, chẳng qua là điều tiết lòng dân, khiến cho đám này không nổi loạn bất chợt mà thôi.

Thế nhưng gã ta cũng là một tay háo sắc, thấy nàng có chút tư thái hơn người thì nổi tà dâm!.

Gã biết chỉ ngày mai thôi, tin tức nàng ở đây sẽ có rất nhiều kẻ biết. Một khi tới tai quản sự, việc dâng người lên là điều khó tránh.

Ý định của gã quay lại muốn vờn hoa dập liễu, vui vẻ một đêm.

Gã đã che mặt, đêm hôm thanh vắng ai biết là ai, hơn nữa thiếu nữ thất tiết nào dám công khai. Cho dù có nói, nghi ngờ này cũng đã có người gánh thay.

Chỉ là gã tính không bằng người khác tính, gặp ngay phải ả ma đầu trùng sinh như nàng!

Hồng Liên lục tìm trí nhớ biết được, sự tình của gã còn chi tiết hơn lời thúc lão kia nói. Hơn nữa, một việc quan trọng là, người nàng muốn tìm lại không có ở nơi thôn này.

"Xem ra, ta phải đến thành trấn thật rồi!"

Hồng Liên trầm ngâm suy tính hồi lâu, thời gian trôi qua gần nửa canh giờ. Bất chợt nàng đã liếc về phương hướng nọ, hình như có hai người đang đi tới.

Ánh mắt Hồng Liên lóe lên tinh mang, khóe miệng mỉm cười, bàn tay phập phồng ngọn lửa đỏ.

Cái xác trên tay nàng nhanh chóng biến thành cây đuốc, ngọn lửa tí tách bùng lên. Hồng Liên không chút do dự, nàng ném luôn vào trong gian nhà.

Lửa từ thân thể gã lan nhanh sang đồ đạc, chớp mắt quá nửa ngôi nhà nợp rạ đã bắt đầu nghi ngút khói hồng.

Cách đó không xa Long Nhi đang dẫn một gã nam tử, tuổi ngoài ba mươi đi tới. Vừa đi, gã vừa càu nhàu:

"Tráng thúc cũng thật là, chỉ cần đưa thuốc là xong, việc gì phải bắt ta tới tận đây chứ. Nếu không nể địa vị lão, còn lâu ta mới đến…!"

"Hàn Đô thúc, câu này người nói trên dưới chục lần rồi đấy…!"

Long Nhi ở bên khó chịu, đứa bé này cũng cảm thấy giống như mình vừa rước cục nợ về nhà, cơm tối còn chưa được ăn!

Bỗng dưng hai người dừng lại, đằng trước vang vẳng tiếng thất thanh của một cô gái trẻ. Hơn nữa từ hướng đó mà coi, hình như đang có ánh lửa bập bùng.

Hai người vội rảo bước nhanh hơn, tới khi đến gần trăm thước, ánh mắt không khỏi nồi ra.



Chỉ thấy căn nhà đã cháy rực như một cây đuốc, phía ngoài một cô gái đang kêu gào cầu cứu.

"Thúc lão….!"

Long Nhi thất thanh chạy tới, nhưng mà đến gần ngàn lần không có biện pháp xông vào, ngọn lửa bao trùm toàn bộ căn nhà.

"Chuyện là thế nào…!"

Hồng Liên thấy có người đến, thất thanh vội vàng giãi bày:

"Hai vị, tiểu nữ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tiểu nữ vừa ra ngoài tắm rửa, nào ngờ bên trong… bên trong phát sinh….!"

Tiếng nàng nức nở, xen lẫn nghẹn ngào, nước mắt hai hàng rơi tuôn như mưa.

"Lửa c·háy l·ớn quá, tên nhóc ngươi không được đi vào! Mau mau tìm cách d·ập l·ửa…"

Hàn Đô vội ôm lấy đứa bé, ngăn chặn trước mặt. Gã lần đầu thấy cảnh này, thập phần hoảng hốt, nhất thời chưa biết phải làm sao.

Thật may hình như nơi xa đã có mấy ánh đèn, phảng phất đang có người đi đến.

Hồng Liên nhìn lại mỉm cười, không vội đi ngay, nàng vươn tay ngọc xé xuống một mảnh vải trên người.

Thấy cảnh này hai người ngây ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, lại thấy nàng ta xé tiếp một mảng dưới chân.

Dưới ngọn lửa hồng rực rỡ, thân thể Hồng Liên lộ ra từng làn da trắng, mĩ miều tà mị…

Đôi môi hồng thanh mảnh khẽ mỉm, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo phản chiếu ánh lửa.

Nàng chậm rãi bước tới trước mặt hai người, bàn chân chậm rãi vung lên đá thẳng một cước.

"Cô… cô…!"

Mắt thấy Long Nhi bị đá vào bên trong ngọn lửa, một số cột nhà ầm ầm rơi xuống. Tâm của Hàn Đô chìm xuống đáy cốc, hai mắt mở lớn, khó tin vào những gì đang diễn ra.

Sự tình này đến với gã quá bất ngờ, còn chưa kịp hoàn hồn, gã lại thấy Hồng Liên há miệng hét lớn:

"Cứu mạng, g·iết người rồi… Cứu mạngggg….!"



Vừa thét Hồng Liên đã quay người bỏ chạy, âm thanh ai oán thảm thiết của nàng vang vọng trời đêm.

Chả mấy chốc đã có vài người chạy tới xem rõ động tĩnh.

Vài người liền thấy căn nhà của đại nương c·háy l·ớn, hơn nữa một thiếu nữ quần áo rách tươm chạy vội tới, liên tục kêu cứu.

"Ba vị cứu mạng… người kia ý định làm nhục tiểu nữ không thành. Gã còn… còn g·iết người phóng hỏa diệt khẩu… còn may... "

Nói đoạn Hồng Liên vội vàng quỳ sụp xuống, nước mắt lưng chòng...

Hàn Đô thấy tay nàng ta chỉ về phía mình, miệng mếu máo kể. Ánh lửa bập bùng bên người mà gã lại có cảm giác lạnh lẽo, như gần kề hầm băng.

Bốn người gặp tình cảnh này, không biết làm gì cho phải. Bỗng một tên nhìn chằm chằm Hồng Liên nãy giờ, gã lóe tia hồng quang trong mắt, thất thần giây lát rồi trừng lớn kinh hô:

"Hàn Đô, tưởng ngươi là kẻ nho nhã, không ngờ lại có ngày làm ra sự tình này. Mau… mau bắt gã lại…kẻo gã bỏ trốn!"

Hồng Liên ủy khuất nghẹn ngào, nhưng sâu trong ánh mắt ánh lên tia thâm ý.

Tới lúc này Hàn Đô sao mà không hiểu, thì ra cô ta gắp lửa bỏ tay người. Khuôn mặt gã tức tới vặn vẹo, chỉ tay mắng lớn:

"Không… không phải ta, là ả ta giở trò, ả ta g·iết người phóng hỏa….!"

Thế nhưng người đến ngày một đông, mấy kẻ này lại liên tục chỉ tay vào gã, không nghe trình bày, một mực nói gã g·iết người phóng hỏa.

Nhiều người vừa tới chưa hiểu, nhưng thấy rõ tình cảnh thiếu nữ, lại đưa mắt nơi căn nhà đang cháy, ai phải ai trái nhìn qua đã có phần minh ngộ.

Thấy mọi người hung hăng tiến lên, Hàn Đô thật sự hoảng sợ, gã vội quay người vô thức bỏ chạy.

Động tác trốn chạy của gã để một số kẻ không còn hoài nghi, một trong số người vừa đến thét lớn:

"Mọi người cùng nhau d·ập l·ửa, mấy người theo ta bắt lấy h·ung t·hủ!"

Nói đoạn, một toán người đuổi theo, số khác hò nhau d·ập l·ửa.

Hàn Đô một mạch chạy đi, miệng gã thở hồng hộc, khuôn mặt tràn đầy uất nghẹn…

"C·hết... c·hết tiệt…. Ta gặp phải loại chuyện gì thế này không biết….!"

Vầng thái dương nhô cao, bình minh chiếu sáng nơi thôn dã. Sương mờ ẩn hiện, đâu đó vang lên từng tiếng chim hót.

Dưới một thôn làng nhỏ, đông đúc người vây quanh nơi bãi hoang phế.



Ngọn lửa tuy đã dập tắt, thế nhưng vạn sự không thể cứu hồi, nơi tro tàn ẩn ẩn hiện ra....

Hồng Liên đứng lẫn trong đám người, nàng khoác trên người một tấm xiêm y, thi thoảng lại nấc lên nức nở.

Sau khi nàng thuật qua tình trạng một lần, đại loại mọi người ở đây đã rõ.

Hàn Đô vì ham muốn tư sắc Hồng Liên, nhất thời không kiềm được lòng giở trò xằng bậy. Không may Tráng thúc chạy tới giằng co can ngăn, liền bị gã ta tiện tay diệt khẩu.

Chỉ có Hồng Liên được ba người cứu giúp, may mắn chạy thoát đi nhờ người ứng cứu.

Sự tình này đã có người đứng ra làm chứng, trông thấy Tráng Trí đưa người về đây.

Hơn nữa, lại có người lúc tối nhìn thấy đứa bé tới nhà Hàn Đô.

Nhân chứng vật chứng có đủ, Hàn Đô phen này có nhảy sông Hồng cũng gột không hết được oan khuất!

Trước người nàng mấy trượng, một gã nam tử trung niên, tuổi độ tứ tuần. Thân gã mặc trường xam, hông giắt trường đao, quả nhiên là đầu lĩnh vừa tới.

Gã tới thôn làng, định bụng chọn thêm vài người điều tới khu mỏ, nào ngờ gặp phải cảnh này. Liếc qua một chút, gã nhàn nhạt hỏi:

"Tên kia vẫn chưa bắt được sao?"

"Bẩm Vệ đại nhân, h·ung t·hủ vẫn chưa bắt được, thế nhưng sẽ rất nhanh thôi. Đại nhân hôm nay tái kiến, chúng thảo dân xin cung kính lắng nghe…."

Một lão già từ trong đám người đi ra, cúi người mà thưa.

Trước giờ người ra mặt đều là Tráng Trí, nay gã g·ặp n·ạn đ·ã c·hết, không ít kẻ muốn dậu đổ bìm leo, đứng ra tranh lời.

Vệ Hinh ừ một tiếng, gã liếc tới Hồng Liên, trong lòng ý vị thâm trường.

Nữ tử này tư thái hơn hẳn thiếu nữ phàm tục, dung mạo đoan trang, ánh mắt có nét ngây thơ, nhưng sâu thẳm ẩn chứa tà mị.

Hạng nữ nhân này, nhìn qua đã biết là tiểu thư đài các. Không phải danh gia, cũng là vọng tộc.

Người như vật báu xuất hiện nơi này, đám nam nhân thôn dã cả đời chưa từng gặp qua, nhất thời phát điên phát dại cũng là điều bình thường thôi!

Nghĩ đoạn, Vệ Hinh lên tiếng:

"Ngươi đưa tay ra đây cho ta xem!"

….