Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 18: Tinh Tuyệt Luyện Ma trận!




Chương 18: Tinh Tuyệt Luyện Ma trận!

Đối với câu trả lời này của Hồng Liên, trong mắt Lôi Minh lóe lên một tia sát ý. Nhưng rất nhanh, gã phất tay mỉm cười, hơi nói:

"Quả đúng như vậy, xét về cảnh giới đạo hữu thật hơn ta một tầng!"

Tiếp đó hai người ngồi xuống nói chuyện, tiện cũng là thăm dò đối phương.

Vệ Bá ở một bên quan sát, khi này đứng ra chắp tay:

"Tiền bối, trước kia tiểu bối vô tri mạo phạm, xin người chớ trách!"

Mặc dù Hồng Liên nhìn còn rất trẻ, sấp xỉ tuổi con gái gã. Thế nhưng tu giả luận đạo hạnh, người đi trước là thầy, tuổi tác hay là nhan sắc vốn dĩ chỉ là vẻ bề ngoài.

"Không sao, ngươi không tra ra cũng là bình thường. Chỉ là ta rất tự tin với thủ đoạn của mình, thế nhưng trước mặt vị tổng trấn đây lại chỉ như vải thưa che mắt thánh!"

Vệ Bá thấy thế, gã vui mừng còn không hết, vội vã cảm tạ. Sau nhìn nét mặt tổng trấn, gã cúi người rời đi.

Nơi này thanh vắng, gió thổi rì rào. Chỉ còn lại hai người, đối với lời vừa rồi Lôi Minh cười như không đáp:

"Tại hạ có một loại đủ đoạn đặc thù, nên mới có thể phát hiện ra chút manh mối. Bằng không với cảnh giới của đạo hữu, tại hạ cũng tự thân vô lực phát hiện!"

Thấy Hồng Liên gật gật ra điều đã hiểu, Lôi Minh cười cười, gã bắt đầu thăm dò:

"Tại hạ mạo muội dám hỏi, không biết đạo hữu vô tình đi ngang qua, hay là…"

Hồng Liên giơ cao chén trà, hơi hợt đáp:

"Bản toa bởi vì giao chiến với địch nhân, mặc dù g·iết được hắn. Thế nhưng tổn thất rất lớn, cho nên mới phiêu dạt tới nơi này. Lôi đạo hữu đừng lo lắng, ta chỉ ở vài hôm, chờ hồi phục chút ít tu vi rồi sẽ rời đi ngay thôi."

Đối với câu trả lời này của Hồng Liên, Lôi Minh không dám tin tưởng. Điều này cũng đúng, nếu là người quen, việc kể hết sự tình ra là điều bình thường.

Nhưng với người không quen mà vẫn kể ra, chỉ có thể là cố ý làm thế, hòng muốn đối phương bớt đi cảnh giác mà thôi!

Hơn nữa từ phong thái và sát khí người này tỏa ra, sát tinh quả thật khá nặng. Nếu đã không phải người chính đạo, chỉ có là người lưu phái ma đạo.

Ma đạo lừa mình gạt người, vốn chuyện thường như cơm, có ngu mới tin. Ngoài mặt Lôi Minh gật đầu, lại cười hỏi:

"Ta xem phong thái đạo hữu xuất thân ma đạo, xin hỏi tính danh lệnh tôn!"

Hồng Liên vẫn hời hợt đáp:



"Bổn toa tên gọi Thiên Di, sư tôn đạo hiệu Huyết Man!"

Lôi Minh lóe lên tinh mang, mặc dù người trước mắt gã không biết. Thế nhưng mà hung danh Huyết Man này gã cũng từng nghe qua, như sấm nổ bên tai.

Ông ta nhận vô số đệ tử, hung danh trải khắp Á Vực. Là tiên giả Thất Liên, từng được ngồi trên bảng vàng Tru Ma của Thiên Phủ.

Gã là tu giả Tam Liên sơ giai, mặc dù không đến nỗi nào, nhưng mà đứng trước đám sư đồ của ông ta, cũng đủ như chuột thấy mèo. Chỉ là…

Hồng Liên liếc gã, miệng nàng hờ hững nói, nhưng lời vào tai Lôi Minh lại như chớp giật bên tai..

"Ngươi không tin? Chuyện này cũng thường thôi. Chẳng qua có chút thắc mắc, khi nãy đi vào trong thành ta có để ý. Không biết cái đại trận ngoài kia ngươi đang thiết lập, có phải là Tinh Tuyệt Luyện Ma hay không…. Mà hình như có chút không giống lắm…!"

Hồng Liên vừa hỏi vừa tự nhủ thầm, bộ dáng gãi cằm suy tư.

Lôi Minh giật bắn cả mình, gã đứng phắt dậy, sát ý nồng đậm, lạnh lùng nói:

"Ma đạo chúng ta xưa nay luôn có điều lệ, nước sông không phạm. Các hạ chẳng lẽ cũng muốn nhúng tay ngăn cản?"

Đây cũng là vấn đề nan giải mà Lôi Minh canh cánh trong lòng. Thật sự quy mô đại trận khá lớn, tu giả nhìn thấy là nhận ra ngay.

Cho nên ngay khi Hồng Liên bước vào trong trấn, Lôi Minh đã cho mời đến thăm dò. Quả nhiên nàng ta không chỉ nhận ra, còn biết đây là pháp trận gì.

Đối phương cảnh giới không kém, gã chỉ đành nói chuyện ngang hàng. Lôi Minh trộm nghĩ, chuyện này không thu xếp ổn thỏa, e sẽ là cực kì rắc rối!

Hồng Liên nhìn gã, thái độ cợt nhả thay đổi, nhếch miệng đáp:

"Hừ… Nếu không phải ta đang ở trong thành trấn này, ma đạo cỏn con như các ngươi đáng để ta bận tâm sao?"

Lời này dưới góc độ của Lôi Minh thật không phải lời nói điêu. Đám sư đồ của Huyết Man đều là ma đầu cả, tu vi có tên nào dưới Tứ Liên chứ.

Như tỉnh ra đại ngộ, gã thay đổi thái độ. Một mặt ôn hòa, lại ngồi xuống cười bồi:

"Nếu là chuyện này đạo hữu xin hãy yên tâm! Người nhìn ra được khiếm khuyết của đại trận này, hẳn biết dù ta có muốn khai trận trong thời gian ngắn cũng là lực bất tòng tâm!"

Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì, Hứa Mỗ lại lựa lời:

"Chỉ cần đạo hữu đáp ứng không nhìn thấy chuyện này, sau khi xong việc tại hạ xin bồi thường một số linh thạch, coi như….!"



Hồng Liên lắc đầu, nàng lạnh nhạt đáp:

"Thật ra ta ngoài tới nơi này trị thương, còn muốn tìm gặp một người. Nếu tổng trấn đáp ứng giúp đỡ, chuyện này ta có thể xem như không thấy!"

Nàng gõ gõ xuống mặt bàn, sau sửa lại lời nói:

"Ta sẽ lấy ít hơn một chút!"

Lôi Minh nghe xong không cảm thấy tức giận, còn có chút nhẹ lòng.

Thường nói ma đạo gặm thịt nuốt cả xương, kẻ trước mặt này tuy xinh đẹp, nhưng cũng là ma đạo hàng thật không giảm giá.

Nàng ta đã khám phá ra bí mật của gã, không đục nước béo cò t·ống t·iền mới là có vấn đề đấy.

"Đạo hữu muốn tìm người nào, xin cứ nói một lời. Dù có lật tung ba tấc đất, ta cũng sẽ tìm bằng được cho đạo hữu. Còn về phần bù đắp linh thạch, xin cứ yên tâm. Thậm chí nếu còn yêu cầu khác, ta cũng sẽ tận tâm mà giúp. Người trong ma đạo chúng ta đối với oai danh của Huyết lão tiên tổ, thật sự là thập phần kính trọng…!"

Hồng Liên nghe lời này, bộ dạng nàng cả tin, thỏa mãn gật đầu, nói ra cái tên:

"Nàng ta họ Tô, tên gọi Mạt Nhược. Có thể hiện giờ đang là một đứa trẻ, cũng có thể lớn hơn. Nếu ngươi tìm được, mang nàng đến gặp ta. Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi….!"

Lôi Minh thấy nàng ta muốn rời đi, vội vàng đứng dậy ân cần mời chào.

Sau một hồi thương thuyết không thành, gã mới tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiễn nàng ra tận ngoài đường lớn phủ.

Nhìn bóng xe ngựa khuất sau con phố, khuôn mặt tươi cười của Lôi Minh lạnh dần.

Gã càng đi, nét mặt càng xấu.

Đừng nhìn khi nãy hai người nói chuyện khách sáo mà lầm, tất cả chỉ là bề ngoài mà thôi.

Ma đạo không phải danh xưng để gọi cho ngầu! Hai bên đều đề phòng lẫn nhau, cái gọi xuất kỳ bất ý, bất đắc kì tử, nào dám coi thường.

Lôi Minh càng nghĩ, mặt gã càng trầm như nước đầm mùa thu. Khi nãy giao thủ, hai bên tuy chưa dùng hết sức nhưng đại khái nắm rõ thực lực đối phương.

Nữ nhân này rất mạnh, lại có kiến thức sâu rộng. Chính diện không có cơ thắng, càng thật khó đánh lén.

Nàng ta lại còn nhìn ra, nắm được bí mật của gã, đây quả thật là bất lợi lớn.

Nếu như nàng ta không có thực lực phòng bị, gã đã không chút do dự, thẳng tay g·iết hại rồi.

Cái gì sư đồ Hung Man, chẳng qua chỉ là danh xưng mà thôi. Ông ta có cả tá đệ tử, c·hết một đứa thì để ý gì.



Bởi vậy, không thể g·iết được nàng ta, gã mới nhịn đau nhè ra lợi ích.

"Trước cứ dùng kế câu giờ, chiều chuộng cho nàng ta mất đi cảnh giác. Chờ sau khi đại trận hoàn thành, khi đó dựa vào pháp trận này, diệt sát nàng ta sẽ dễ như trở bàn tay!"

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lôi Minh lại lẩm bẩm:

"Khoan đã, nàng ta vừa nhìn đã biết đại trận này khiếm khuyết. Không biết chừng nàng ta có cách bù đắp, ta có thể mang lợi ích tới trao đổi. Pháp trận hoàn thành nhanh hơn, thời gian của ta càng có lợi bấy nhiêu. Mà khoan đã…."

Lôi Minh lại nghĩ "Hiện thời là lúc nàng ta cực độ cảnh giác. Nếu ta đến nhờ sớm quá, khi đó nàng ta động tay chân, âm thầm phá hủy đi đại trận của ta. Chẳng phải là lùa gà không được còn mất nắm gạo rồi…!"

Tới đây gã thầm nhủ, vẫn là nên đợi một thời gian nữa, để tính phòng bị của nàng ta giảm bớt. Nàng ta tăng lên tin tưởng, khi nhờ việc ắt sẽ thành.

Nghĩ đoạn, gã hô lớn:

"Người đâu?"

Vệ Bá từ ngoài chạy vào, cúi đầu nghe mệnh.

"Cho ngươi ba ngày điều tra toàn trấn, thậm chí lân cận xung quanh. Bất kể nam nữ già trẻ, hễ cứ có người tên gọi Tô Mạt Nhược… mang về đây cho ta!"

"Thưa vâng!"

Hồng Liên không còn ở gian khách trước đó, nàng được Lôi Minh phân phó tới một biết viện lớn.

Nhìn nơi này phòng ốc xa hoa, trước mặt một vườn thượng uyển. Sau lưng thác lớn chảy qua, hơi nước mờ ảo bay bay như chốn tiên cảnh.

Dưới chân nàng tám đội thủ vệ cảnh giới, một con muỗi khó lòng vượt qua. Thêm vào hơn trăm gia nô tùy tùng, đây chính là lễ đãi khách nơi này chưa từng có.

Hồng Liên khó chịu đi vào một gian lầu, nàng thích thoải mái, không ưa gò bó. Tên khốn kia muốn thăm dò nàng sao…

Chỉ là chuyện đó không quan trọng, ánh mắt nàng liếc về nơi một cái tháp đá khổng lồ kia.

Đại trận Tinh Tuyệt Luyện Ma, đây là loại trận pháp dùng máu huyết tế bảo vật. Xem ra tên này trong người có bảo vật cần hợp luyện, mà còn là bảo vật tốt mới dám ngang nhiên thiết lập như vậy.

Nhưng mà có chút thú vị đấy!

Nếu như có thể động tay động chân vào đại trận này, biến nó trở thành Hợp Thai Linh Căn trận thì tốt biết bao.

Hồng Liên vừa cau có, nghĩ tới đây đã lại cười tươi được ngay, nữ nhân đúng thật sinh vật khó hiểu mà….

….