Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 112: Đời người, mấy ai chưa từng phạm sai!




Chương 112: Đời người, mấy ai chưa từng phạm sai!

Lời này vừa ra, toàn trường lại được một phen lau mắt để nhìn. Lúc trước đã tốn gần năm trăm ngàn viên mua đến tàn quyển, giờ này lại không tiếc gia tranh mua Tạo Hóa Duyên.

Đúng là thế gia hào môn, nội tình bên trong sâu dày, đám tán tu ngồi dưới chỉ biết ước.

Bên dưới đài, hội đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra náo nhiệt, cái giá liên tục tăng lên theo thời gian.

Ngồi ở gian lầu gần đó, Tô Vận Hành hung hăng trả giá, tranh đấu với Cát gia một phen.

Trái với Tô Vận Minh, địa vị của gã ở Tô gia tuy yếu, nhưng tuổi tác và cảnh giới của gã là thế mạnh. Tô Vận Hành thì khác, ông ta đã tới tuổi thất tuần, đã phần nào mơ hồ nhận ra sức ảnh hưởng của thọ nguyên.

Thế là ông ta thầm quyết định, phải lấy, được khối phân này tới tay, lập tức liền hô:

"Năm trăm nghìn viên!"

Đương lúc Tô Vận Hành thỏa mãn ngồi xuống, bên ngoài lại có lời hô khiến cho ông ta thất kinh:

"Bảy trăm nghìn!"

Đương lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Mọi người đều chú mục đến, thì ra âm thanh kia phát ra từ gian cuối lầu một. Điều này khiến một số kẻ hoài nghi, kẻ ở lầu một lại có thể đưa ra cái giá đó sao.

Rất nhanh, Lầu chủ đã có được thông tin người này.

Gã là tán tu Mạc Kì Doanh, cũng là một tiểu sư khí đạo, kiêm tu pháp đạo có tiếng. Nghe nói trước kia tài nghệ gã ta nông cạn, về sau phải dùng thủ đoạn thiêu đốt thọ nguyên để mà tăng lên thực lực.

Hồi này gã xuất hiện tại đây để tranh đoạt vật kia, xem ra là đã nghe được phong thanh từ lâu.



Mọi người ai lấy đều đoán già đoán non, nào biết gian cuối lầu một Mạc Kì Doanh khúm lúm đứng ở một góc.



Khuôn mặt ông ta cung kính dị thường, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Ngồi ở trên bảo tọa, một gã tiểu đồng ung du·ng t·hưởng trà, chốc chốc gã lại ho nhẹ mấy tiếng.

Đâu ai biết được, gã lại chính là Tà Vô Niệm giả trang mà đến. Nếu mọi người trong tòa đấu giá này mà biết, hẳn đã ù té liều mạng bỏ chạy.

Trước đó Tà Vô Niệm lâm trận khinh địch, không may trúng phải mưu hèn kế bẩn của Tử Yên, bị cái đại trận kia lột một lớp da.

Sau đó lại tiếp tục dính kế, rơi vào thủ đoạn của tiên giả ẩn sau Bạch Phượng Phi bày ra, tí thì c·hết oan.

Đúng là tìm người giúp mình lại thành tự tay ném đá vào chân, bài học này khắc cốt ghi tâm.

Có điều Á Vực vô biên bạt ngàn, lại chỉ có duy nhất ba kẻ đoạt được danh vị Á tiên, Tà Vô Niệm tất có pháp môn cao thâm ẩn tàng, đâu có c·hết dễ dàng thế chứ.

Sau vài ngày tĩnh dưỡng, gã dần đoán ra một vài tình tiết lạ thường, mới đi tới đây điều tra ngọn nghành.

Đầu tiên, Tà Vô Niệm biết được danh bài mục tiêu kẻ mình phải g·iết, lại là Thiên Phủ đệ tử chân truyền tiên giả hậu thuẫn. Đây chính là điểm mấu chốt, khiến gã bị lật thuyền trong mương.

Thứ hai, sau vài ngày lân la tìm hiểu thực hư, gã biết Bạch Phượng Phi còn chưa c·hết. Người mà Tử Yên bắt được, chỉ là thế thân mà thôi.

Tuy rằng chỉ có hai chi tiết, nhưng Tà Vô Niệm đã có thể đoán ra đại khái tình huống.

Có lẽ sau khi Tử Yên bắt được Huyên Linh, nhờ sưu hồn nàng ta mà có thể biết rõ chân tướng.

Từ đây có được Vạn Diện Thương Thiên Bí trong tay, Tử Yên không khó để tìm ra thuốc giải Hóa Cốt Âm Thi đan.

Nhưng từ việc Huyên Linh không c·hết, Tà Vô Niệm đoán định Tử Yên đã dụng thủ đoạn uy h·iếp Bạch Phượng Phi thật.

Tóm lại mọi việc đều dần hé lộ, Tà Vô Niệm đưa đến một kết luận, ấy là Tử Yên cũng giống Bạch Phượng Phi. Hai kẻ đều dùng một kế lấy gà thay vịt, càu nhau tai qua nạn khỏi.

Lúc biết được chân tướng thật giả, Tà Vô Niệm cảm thấy mất mặt, gã cười hộc ra máu tươi.

"Đời ta phiêu bạt ba trăm năm, suýt nữa lại c·hết dưới tay hai con ả đàn bà!"



Mỗi lần ngẫm lại chuyện này, Tà Vô Niệm ôm ngực, gã như cảm thấy đau ở đây này.

Giờ này Tà Vô Niệm ngồi đây cũng là vì thông hiểu đạo lý, muốn trả mối nhục này.

"Có thể không nhận sai, nhưng phải biết làm sai ở đâu. Bởi chỉ có kẻ biết mình sai thì mới biết sửa sai!"

Nhìn biểu cảm lúc xanh lúc vàng của gã tiểu đồng, Mạc Kì Doanh càng cúi thấp người.

Y hiểu rõ tình cảnh, mấy cái tên tính khí thất thường đều hay có thói quen g·iết chóc để giải tỏa cảm xúc, nào biết nói đạo lý đâu.

Thế là y càng cúi thấp đầu hơn nữa, chỉ mong bản thân khuất khỏi tầm mắt của người này càng tốt.

Mạc Kì Doanh nào biết, Tà Vô Niệm qua cơn xúc động muốn tự bạo, mặt gã không biểu lộ vui buồn, bình tâm tĩnh khí tiếp tục thưởng trà.

Lần này gã còn lân la tới đây, chẳng qua ngoài điều tra Tử Yên, còn có việc khác cần kiểm chứng.

Điều tra rất nhanh, Tà Vô Niệm đã chắc Bạch Phượng Phi rời đi rồi. Lần này tiện tay thu lấy Tạo Hóa Duyên tới tay, gã cũng phải nhanh đi chặn đường.

Hơn ai hết, Tà Vô Niệm đã chạm tới cực hạn của phàm cảnh, gã hiểu rất rõ nhu cầu của thọ nguyên.

Bước vào tiên cảnh thì chưa thể, ở lại phàm cảnh thì có nhiều bất trắc. Tuy miếng Tạo Hóa Duyên này chỉ mang lại mươi năm tuổi thọ, nhưng điểm ấy với gã đã như kẻ nghèo nhặt được châu ngọc rồi.

Khi này vài người bên ngoài đã nắm rõ thông tin, ban nãy tiến vào gian phòng nọ, Mặc Kì Doanh cũng không có che giấu hành tung.

Ở tại trong phòng Tô gia, Tô Vận Hành dậm chân tại chỗ.

Ông ta vừa hay biết được thân thế người trong gian phòng bí ẩn kia, đâu ai xa lạ, lại là một kẻ đạo hạnh còn cao hơn cả gã điên Cuồng Vương nữa.

Mạc Kì Doanh không phải tán tu bình thường, ông ta có một sư tôn tạo nghệ kì danh đại sư ở phía sau chống lưng.



Cho nên Tô Vận Hành sau khi biết được kẻ đang muốn tranh đoạt với mình, ông ta cau chặt chân mày, nhất thời lưỡng lự.

Thật ra, cái ông ta quan ngại không phải tài lực đạo danh của Mặc Kì Doanh, mà là thế lực kẻ đứng sau.

Thấy ông ta ngồi thừ người tại chỗ, bên cạnh gia lão Tô Hân Hoan chắp tay thưa:

"Tộc trưởng, lão thấy rằng ngàn vạn ta không nên đắc tội người này. Huống chi thọ nguyên mười năm so ra, càng không đáng bao nhiêu. Thêm một điểm nữa, ban nãy chúng ta đã mua không ít đồ, tài lực coi như yếu kém!"

Nói đoạn cho mọi người cùng nghe, Tô Vận Hành chớp mắt đã rõ ràng ý tứ vị gia lão của mình. Ông ta là người buông nắm bỏ được, giây lát đi qua, rất nhanh sắc mặt tươi tỉnh.

Có điều liếc tới đám tộc nhân thiếu niên bên dưới, ông ngoài mặt vẫn tỏ ra chưa cam lòng, liền khó chịu hỏi ngay:

"Nếu cứ thế ngưng đấu giá thì Tô gia ta đánh mất nhuệ khí, mà tranh đấu tiếp thì không ổn. Theo nhị lão, chúng ta nên làm thế nào?"

Tô Hân Hoan thấy gia chủ nhà mình chịu nghe chủ ý, lão mừng lắm, bèn nói:

"Gia chủ, lão có chủ ý, chi bằng chúng ta tiện tay tát nước đẩy thuyền. Không những bán cho Mạc Kì Doanh một nhân tình, lại tiện chơi cho Cát gia một vố!"

Tô Vận Minh hiểu ngay, gật đầu khen là diệu kế, bèn bước đến bên rèm cửa hướng về gian phòng dưới, vang tiếng chính khí:

"Tại hạ là Tô Vận Hành, đã nghe danh Mạc đại sư từ lâu như sấm bên tai, nay ngài đã cần thì tại hạ cũng không dám tranh phong, nhường lại vật quý. Chỉ là ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, mong sao đấu giá hội kết thúc, Mạc đại sư có thể gặp mặt cho thỏa lòng bình sinh là phúc của Tô gia!"

Nói xong cũng chẳng chờ bên dưới đáp lời, ông ta nghiêng đầu một cái rồi bước về chỗ ngồi.

Sau đó, Tô Vận Hành không quên nhìn đám tộc nhận thiếu niên hai hàng bên cạnh, dạy bảo một câu:

"Nhị gia lão quả nhiên suy tính sâu xa, là phúc của Tô gia ta. Các ngươi nên lấy đó làm gương, ngày sau phải cung kính nghe theo!"

Trong đám thiếu niên Tô gia, rất nhanh có kẻ hiểu ra ý tứ lời kia. Gã đứng ra lấy lòng khòng tiếc lời, mấy kẻ bên cạnh vội vàng hùa theo, nhao nhao vâng dạ.

Tô Hân Hoan được khen trước mặt mọi người, lòng vui như mở cờ, càng kính ý vị gia chủ nhà mình hơn.

Lão nào biết được, cái thuật dùng người của Tô Vận Minh đâu kém gì Đỗ Ngọc Lan.

Kẻ bên trên càng tỏ ra lắng nghe, kẻ bên dưới sẽ càng nghĩ mình đang được chú ý, được coi trọng, từ đó càng cố gắng thể hiện hơn nữa.

Cái gọi thưởng và phạt chỉ có thể bồi dưỡng ra thuộc hạ giỏi, kẻ biết thao túng lợi dụng tình cảm, ấy mới là thứ khiến người ta tận tâm trung thành!

…..