Chương 113: Mùi vị thật ngon!
Cách đó không xa, trong gian lầu của Cát Linh Đường, lão ta thấy được cái mưu của Tô Vận Hành thì càng khó chịu lắm lắm.
Lão hiểu Tô Vận Hành biết không tranh được với Mạc Kì Doanh, nhưng cứ thế dừng lại thì sợ người ngoài chê cười, mượn lời đả kích. Thế là ông ta giở giọng chính khí khiêm nhường, gửi lời gửi giao tình.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ, Tô Vận Hành vì ngưỡng mộ hiền tài, nghe danh mà nhường vật, nên không tiếp tục tranh đoạt.
Hành động này thuận tiện có thể ngừng tranh đấu, vừa không mất đi uy danh, lại tăng thêm người kính phục, thật là cao diệu lắm thay.
Nhưng mà Cát Linh Đường cũng không phải lão ngốc, Tô Vận Minh mặt dầy làm được thì ông ta cũng thế.
Vừa nghĩ, Cát Linh Đường đã bước ra trước rèm, cười sảng khoái đáp:
"Mạc đại sư một khi đã cần, vậy Cát Linh Đường ta cũng không dám tranh phong. Chỉ mong lát nữa lão phu có duyện diện kiến, vậy đã đủ rồi!"
Một khi Tô gia đã có ý lấy lòng Mạc Kì Doanh, Cát Linh Đường càng không ngốc mà tiếp tục tranh đoạt. Nếu vì chuyện này mà đắc tội Mạc Kì Doanh, vô tình đẩy thuyền cho Tô gia với lão ta thì bù không nổi mất.
Cát Linh Đường vừa nói xong chưa kịp về chỗ, gian phong cách đó không xa vang lên tiếng cười, một giọng nữ trung niên cợt nhà phát ra:
"Ha ha ha…. Theo ta thấy thì hai nhà các ngươi không còn đủ lực để mà tiếp tục tranh đoạt nữa, nên mới thành toàn cho người ta. Mượn tiếng tốt để xuống đài, thủ đoạn quả nhiên cao minh! Nhưng là, thủ đoạn Tô gia thật cao minh hơn, tại hạ bội phục! Ha ha..."
Lời này đúng là từ Đỗ Ngọc Lan phát ra.
Hai nhà Cát, Tô muốn lấy lòng Mạc Kì Doanh, bà ta đương nhiên đâu để bọn họ dễ dàng đoạt được.
Có điều lời khen đối với Tô Vận Hành của bà ta, rất đông người khó hiểu ra mặt, nhất thời chưa rõ ý tứ ẩn tàng.
Không để mọi người kịp nhận ra, Đỗ Ngọc Lan lại hướng gian lầu Mạc Kì Doanh mà khách khí đáp:
"Mạc đại sư, nghe nói mấy năm nay ngài đang khổ công đi tìm một thứ. Thật may Đỗ gia ta có tin tức về vật đó, sau khi đấu giá hội kết thúc, lão thân cũng rất muốn được diện kiến!"
Lời bà ta khách khí lại có phần đắc ý.
Đúng như dự liệu, dưới gian lầu Mạc Kì Doanh không nhịn được mà lên tiếng:
"Nếu như vậy thì sau khi kết thúc đấu giá, lão phu sẽ đến. Chỉ mong Đỗ gia chủ đừng chê kẻ bần hàn này!"
Nghe hai người đối đáp, sắc mặt hai nhà Cát, Tô chẳng mấy tốt đẹp. Nhất là Cát Linh Đường, ông ta tức khí mười phần.
Bị Đỗ Ngọc Lan chọc gậy bánh xe hốt mất tay trên, ai có thể vui mừng được chứ. Nhất thời ông ta bận tâm trầm ngâm suy tính, xem có thể xoay chuyển cục diện được không.
Có điều ngàn tính vạn tính, Cát Linh Đường mải lo nghĩ phá đi mưu hèn kế bẩn của Đỗ Ngọc Lan, ông ta lại quên mất một điều.
Cuồng Vương đang ngồi phía lầu dưới, mặt đỏ tía tai.
Xét về danh vọng địa vị, gã cùng Mạc Kì Doanh nào chẳng kém cạnh ai. Thế mà Cát Linh Đường dội cho gã một gáo nước lạnh, còn đối phương thì cung kính như cha.
Cuồng Vương ban đầu đối với chủ ý của người thần bí gian phòng bên còn dè chừng, e ngại thật giả. Nhưng giờ ngay chính gã đã hừng hừng nổi lên sát tâm, không thấy máu thì khó mà xoa dịu cơn nộ này.
Trở lại gian lầu một của Mạc Kì Doanh, mặc dù được mọi người kính ngưỡng nhưng lão ta đâu còn lòng dạ nào mà huênh hoang.
Trước mặt lão, Tà Vô Niệm đắc ý gật đầu khen:
"Xem ra ngươi cũng có chút danh vọng đấy, may còn chưa làm mất mặt lão già kia!"
Mặc Kì Doanh nghe nhắc đến gia sư của mình, lão cung kính đáp:
"Tiền bối quá lời, vãn bối không dám. Có điều…!"
Mạc Kì Doanh chưa kịp mở lời thăm dò, Tà Vô Niệm đã cười khinh khỉnh đáp:
"Ta chỉ tiện miệng đùa ngươi một câu thôi, chứ hạng vô danh tiểu tốt thì sao ta quen biết được!"
Tà Vô Niệm nói không ngoa, nhưng lời này rơi vào tai Mạc Kì Doanh cỡ nào chướng tai, toàn thân run rẩy.
Nhưng lão chẳng dám phát tác, chỉ cúi mặt không lặng thinh không nói.
Tà Vô Niệm nhìn lão, lời sắc như dao cạo, lần nữa xát muối vào tim:
"Ngươi rất không phục đúng không?"
Thấy lão quỳ xuống kêu oan, đầu lắc như choi choi, Tà Vô Niệm nhếch miệng nói tiếp:
"Cũng thật may cho ngươi, hiện thời ta không có hứng tiêu khiển. Nếu là bình thường, nhất định ta sẽ đem lão gia sư của ngươi tới trước mặt rồi phế bỏ. Khi ấy ắt hẳn đối phương biết nguyên nhân, sẽ rất tự hào về ngươi. Biểu cảm của ngươi đặc sắc, đáng xem biết bao. Tiếc thay tiếc thay... Khặc khặc…"
Mạc Kì Doanh toàn thân run rẩy, lão vội quỳ mọp xuống đất hối hận xin tha. Chẳng cần biết người ta nói thật hay đùa, ngàn vạn lần không nên đắc tội.
Tà Vô Niệm thấy thế cười khan vài tiếng, quả nhiên gã ta đủ tà, muôn trò quái dị.
Bỏ qua chuyện dọa nạt mua vui, rất nhanh với tài lực của mình, Tà Vô Niệm lấy danh nghĩa Mạc Kì Doanh dễ dàng thu được Tạo Hóa Duyên tới tay.
Cầm một thứ giống như bãi phân chó trên tay, mùi h·ôi t·hối bốc lên nồng nặc, Tà Vô Niệm vui vẻ, đắc ý ra mặt.
Gã chẳng chút e dè, cứ thế đưa lên miệng cắn lấy một miếng.
Tạo Hóa Duyên nhìn không khác biệt một bãi phân chó, nơi đầu lưỡi dư vi tanh nồng, chua chua mặn mặn. Gã cắn vào sốp sốp ẩm ẩm, bên trong rỉ ra một lớp kem sạm đen nhão nhoẹt.
Một mùi thối kinh khủng bốc ra, Tà Vô Niệm bờ môi ngoạm thêm miếng nữa, mút lấy mút để.
Âm thanh nhai nuốt phát ra qua kẽ răng, gã nhấn nhá thưởng thức từ từ, giống như đang hưởng mĩ vị nhân gian vậy.
Mạc Kì Doanh lần đầu mục kích, trong bụng nhộn nhạo. Lão suýt không nhịn được mà nôn ngay tại chỗ, gai ốc nổi lên rần rần, nợm hết cả người.
Tà Vô Niệm ăn tới miếng cuối, gã thòm thèm liếm từng đầu ngón tay, một chút vụn cũng không buông tha.
Liếm láp xong xuôi, gã ợ một tiếng thỏa mãn, không tiếc lời khen ngon.
Bấy giờ cảm thấy mọi việc đã xong, không còn cần thiết phải ở lại. Tà Vô Niệm cất bước đi ra khỏi phòng lầu, từ đầu chí cuối gã không thèm liếc tới kẻ còn lại bên cạnh.
Vạn Bảo Lâu nguy nga bề thế, người đến đi tấp nập như hội. Tà Vô Niệm bình thản bước thẳng mà tiến, nào ai chú ý tới một tên vẻ ngoài gia nô như gã.
Duy chỉ có Mạc Kì Doanh là khác, ngay khi gã rời đi, lão ngã ngửa ra nền sàn, mấy thứ vừa ăn nôn ra sạch sẽ.
Mãi lúc sau ông ta mới bình ổn hơi thở, gượng gạo đứng dậy. Nghĩ lại cảnh tượng nọ, lão rùng mình từng cơn, thân áo đã ướt nhẹp mồ hôi.
Qua cơn ghê tởm, xúc động muốn nôn lần nữa, Mạc Kì Doanh cố bình tâm trở lại, thở hắt một hơi.
Giả sử người kia có g·iết mình bịt đầu mối rồi mới đi, tin rằng ở nơi này cũng chẳng một ai hay biết.
Ông ta thầm than may mắn, chỉ là tâm trạng vẫn còn kích động quá, cứ vậy mà ngồi thừ người ra.
Bên ngoài đâu ai hay biết, hội đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, Tô Vận Minh may mắn lấy được một kiện pháp khí, vui vẻ ra mặt.
Khi này trên lầu hai, Cát Linh Đường thuận lợi thu vào vài kiện trân thảo, ung dung cười nói:
"Lần đấu giá này thật có nhiều đồ tốt, ta cuối cùng đã có đủ tài liệu để luyện một kiện pháp khí rồi!"
Tam lão Cát Phúc ở bên buông lời chúc mừng, nghĩ đi nghĩ lại lão nói tiếp:
"Có điều cả Mạc đại sư và Cuồng Vương lại xuất hiện nơi này, nếu chúng ta có thể…!"
Lão nói chưa hết câu, Cát Linh Đường đã giật mình đứng lên, than:
"Thôi, thế là ta đã quên mất một chuyện quan trọng, vì thế mắc mưu bọn chúng rồi!"
Nhìn Cát Linh Đường ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt sầu thảm, mọi người còn chưa hiểu là chuyện gì. Bỗng nhiên tất cả lại thấy ông ta liếc về một góc tường.
Mọi người nhìn theo, chỉ thấy một quang điểm lấp lóe từ từ hiện ra bay đến.
Tam gia lão Cát Phúc kinh hô, lão ta đứng chắn trước mặt Cát Linh Đường hộ giá, tám tên tộc nhân thiên kiêu theo sau, rất nhanh cả đám bày ra bộ dáng lâm trọng đại địch.
Trái với suy tính của mọi người, đoàn quang điểm lấp lánh phiêu phù bay đến một đoạn liền lập tức hiện ra là một tấm phù tin.
Cát Phúc ban đầu là ngẩn ra, lão dè dặt quan sát.
Đương lúc, ẩn tin phù tỏa chiếu hào quang, một giọng nam nhân cao ngạo vang lên:
"Bổn vương là ai hẳn ngươi đã biết, ta đã nghe danh Cát gia đại trưởng lão từ lâu, hôm nay mới có dịp hạnh ngộ tranh phong. Không biết sau khi đấu giá hội kết thúc, bổn vương liệu có tư cách mời Đường huynh một chén trà nhỏ hay chăng?"
Lời khàn khàn vang lên, thế rồi Ẩn Tin Toái Thanh phù hóa thành một tấm bản đồ, sau đó vỡ thành muôn mảnh mà tiêu tán...
....