Chương 111: Tạo Hóa Duyên!
"Thứ này chính là một cục phân, nhưng còn có tên gọi là Tạo Hóa Duyên!"
Dưới đài phần lớn tu giả lai tạp hiển nhiên ít biết vật này, lão bản lâu gật gù, kiên nhẫn giảng giải đơn điệu vài lời.
Ngược lại những tu giả có chút bề thế, không ai lại chưa từng nghe qua.
Tương truyền, Tạo Hóa Duyên đúng là chất phân của muôn loài khi thải ra.
Những loại phân này trải qua rất nhiều năm thăng trầm biến đổi, bởi vì gặp phải thiên thời địa lợi mà hấp thu tinh hoa của đất trời, từ đó hình thành.
Điều này có nghĩa, phân của bất kì một loài nào cũng đều có xác suất hình thành Tạo Hóa Duyên, kể cả nhân loại.
Nhưng không thể phủ nhận thứ này cực kì trân quý, có thể giúp cho chúng sinh tăng lên tuổi thọ một cách tự nhiên.
Phải biết, tu giả ở dưới Tam Liên tuổi thọ sẽ không hề tăng lên. Chỉ khi bước vào Tứ Liên, từ biến đổi về lượng cho tới biến đổi về chất, mới có thể giúp cho tu giả tăng lên thọ nguyên bản mệnh.
Cực hạn của Ngũ Liên là năm trăm năm, cực hạn của Tứ Liên là hai trăm năm. Từ đó có thể thấy, dù phàm hay tiên, tuổi thọ vẫn chính là nan đề lớn nhất.
Xưa nay các bậc tiên hiền đều vì thọ nguyên mà theo đuổi, gian nan đi tìm.
Tự cổ chí kim, phương pháp gia tăng tuổi thọ có đến ngàn vạn, cả chính cả ma, lẫn lộn vàng thau.
Nhưng vô luận pháp môn nào cũng có yếu điểm, đều gặp phải thử thách của thiên địa.
Duy chỉ có Tạo Hóa Duyên lại là vật vô hại, không hề có tác dụng phụ. Có lẽ, thứ khuyết điểm lớn nhất chính là cực kì quý hiếm.
Cửu Dực Yêu Tôn nhìn vật mà thổn thức trong lòng, vì không tìm được cái thứ này, chính nó đã phải dụng tới pháp môn niết bàn, cuối cùng suýt nữa đánh mất tính mạng.
Thật không thể ngờ, vật này lại xuất hiện ở nhân gian.
Có điều, bất ngờ đi qua, Cửu Dực Yêu Tôn rất nhanh đề tỉnh.
"Nếu là vật này rơi vào tay tiên giả, khẳng định là sẽ để cho bản thân dùng, nào có đem ra trao đổi chứ. Nhưng tu giả phàm cảnh thì khác, bọn họ chưa trải qua thiên kiếp địa tai, chưa cảm nhận được sự đáng sợ của nó. Cho nên đối với thứ này, vẫn còn ung dung chưa ý thức..!"
Ngẫm rồi Cửu Dực Yêu Tôn lại lắc đầu, không cho là đúng.
"Tuy là vậy, trong bản lâu này ắt phải có tu giả bậc cao chứ, ai mà không truy cầu thọ nguyên, vật quý như thế lại có người chịu bán sao?"
Quả nhiên Cửu Dực Yêu Tôn vừa nghĩ tới, dưới đài gã quản sự đáp:
"Tạo Hóa Duyên này chỉ có một mẩu nhỏ, là dạng tàn khuyết. Cho nên thọ nguyên tính toán, nhiều nhất chỉ có thể tăng lên mười năm!"
Dừng lại một chút, mắt thấy vài người ồ lên ra chiều thất vọng, lão lại nói:
"Ha ha… các vị quan khách nên biết, tuy rằng mười năm chỉ như chớp mắt. Nhưng đối với một số người sắp c·hết mà nói, còn quý hơn ngàn vạn châu ngọc. Nay bản lâu lấy ra ưu đãi, giá khởi điểm ba trăm nghìn linh thạch!"
Lời kia tuy đánh trúng chỗ hiểm, nhưng một đám tu giả trẻ tuổi gạt ra ngoài tai, không thèm nhìn tới.
"Nói là vật quý có thể tăng lên tuổi thọ mười năm, nhưng tạo hình như cục phân bốc mùi thế kia, có được mấy người dám bỏ miệng ăn chứ? Theo cảnh giới mà tính, ta còn còn hơn trăm năm thọ nguyên nữa, đấy là chưa tính tiềm lực của ta. Cho nên giờ tới lúc đó cứ thư thả kiếm biện pháp, tội gì phải bỏ ra số tiền lớn tới tranh đoạt một cục phân chứ!"
Có người bên lẳng lặng nói ra, gã đứng lên mà rời khỏi phòng, khuôn mặt có hơi thất vọng với cái gọi là bảo vật này.
Một số kẻ khác sắc mặt khó coi, đứng giữa việc tăng chút ít tuổi thọ và ăn cục phân kia, ai mà không khó chịu.
Bọn họ đều là tu giả phong phạm hơn người, được tất thảy phàm nhân ngưỡng vọng. Chưa biết có sống thọ thêm vài năm hay không, nhưng ăn một cục phân chuyện này truyền ra ngoài có hơi trái tai gai mắt.
Tạo Hóa Duyên chính là như thế, một cục phân từ hình dạng cho tới mùi hương không lẫn biệt. Nhiều người nghe qua giang hồ đồn đãi, mùi vị khi ăn vào y hệt phân chó không sai.
Tuy vậy, có người chê bai cũng có kẻ khao khát mong chờ.
Bên trên gian phòng Đỗ gia, Đỗ Ngọc Lan chốc chốc gõ tay lên bàn, từ từ nhẩm tính.
Đỗ gia chỉ có một vị thái thượng gia lão, năm nay lão đã ngoài tuổi ba trăm. Đỗ gia không có người nọ trấn áp, e là đã bị hai nhà kia chèn ép từ lâu.
Mười năm không tính là dài, nhưng với người đang cần thời gian đột phá thì như vậy là quá đủ rồi.
"Gia chủ, vật này bất phàm như vậy sao… nhưng tiểu tộc nhìn thế nào cũng thấy giống một cục phân cẩu mà!"
Bên cạnh bà, một tên thiếu niên anh tuấn, gã nhận thấy thần sắc bà ta hơi bất thường liền chút nghi hoặc hỏi.
Đỗ Ngọc Lan nhìn gã thiên kiêu nhà mình, bà ta cười hiền hòa, từ ái gật đầu:
"Đúng thế, thứ này chính là một cục phân. Nhưng là, một cục phân vạn người truy cầu muốn ăn. Chẳng qua hiện thời đối với cách nhìn nhận của đám trẻ các ngươi, giá trị của nó và cục phân đúng là không có khác biệt!"
Với lịch duyệt của mình, Đỗ Ngọc Lan không nghi ngại, bà ta sẵn sàng trả giá để đối lấy nó, được vui vẻ ăn nó.
Về cái gọi là như thưởng thức chất thải của loài khác, bà ta cười nhạt mà thôi.
Trên đời này, những kẻ dùng qua chất thải của loài khác có rất nhiều, kẻ ít hiểu biết thường có cái nhìn thiển cận, không nên vì thế mà để tâm chấp nhặt.
Bất giác, Đỗ Ngọc Lan than thở mà ngâm:
"Thiên vị tuyệt mỹ mấy ai hay
Trí hiểu nông cạn đáng thương thay
Đời này gặp được đôi lần mấy
Chỉ sợ ngày sau hồn đã bay!"
Đỗ Ngọc Lan vừa dứt lời giảng đạo, bên dưới đài đã có người trả giá, bà ta cũng thuận tiện hô lên một câu tranh giá.
Ngồi ở gian lầu dưới, Tô Mạt Nhược trầm ngâm, đôi mắt âm thầm bất định.
Tạo Hóa Duyên là vật trân quý, tác dụng mười năm thọ nguyên không phải nhỏ đâu.
Nếu có thể, nàng cũng rất muốn ăn cục phân này!
Phải biết tu giả cảnh giới lên cao càng khó đột phá, đoạt xá một thân thể mới cũng không đem lại thọ nguyên cho bọn họ. Nhưng thứ này lại có thể làm được, đủ thấy trân bảo cỡ nào.
Có điều Tô Mạt Nhược nhất quyết không trả giá, nàng ta hiểu rằng không có thực lực lại muốn tranh ngọc thì đó là tội c·hết.
Đấu giá tuy lấy công bằng làm đạo, nhưng sau khi ra khỏi đây thì chẳng nói trước được điều gì cả.
Đây cũng là lý do, chỉ có kẻ yếu mới cần che giấu thân phận.
Nghĩ đến như vậy, Tô Mạt Nhược rút ra một tấm Tỏa Tức Táng Âm phù, khóe miệng khẽ mỉm….
Ngồi trên gian phòng hai, Cát Linh Đường liếm môi, gai mắt khao khát nhìn cục phân bên dưới đài, ông ta rất muốn vồ lấy mà ăn cho thỏa cái miệng.
Có điều, ban nãy đã tiêu tốn phân nửa linh thạch lần này mang đến, chỉ để mua một quyển tàn pháp môn.
Cầm pháp môn trong tay chắc có lẽ khi quay về Cát gia, ông sẽ bị gia chủ chất vấn cho mà xem.
Rất nhanh ông ta nảy ra một kế, nếu giành được cái cục phân kia đem về cho người ta, khi ấy không những bị trách mà còn được khen ấy chứ.
Gia chủ Cát gia là Cát Phú Quý, ông ta tuổi đã hơn trăm, lâu nay cảnh giới chưa từng tăng tiến. Nếu không phải chưa tìm được người kế vị phù hợp, ông ta đã gác kiếm lui về làm một vị thái gia lão rồi.
Nghĩ tới đây, Cát Linh Đường cất cao giọng:
"Bốn trăm nghìn viên!"
…..