Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 11: Đời người có vui ắt có buồn!




Chương 11: Đời người có vui ắt có buồn!

Nương theo giọng nói đầy phiền phức của Hồng Liên, âm thanh văng vẳng truyền đi về nơi xa xăm, vang vọng..

Hồng Liên khó chịu đứng đó nhìn nơi tăm tối, như phảng phất vắng bóng một ai.

Ngay sau đó, giữa bóng tối sâu thẳm vang dội lại một tràng cười quái đản. Nụ cười này âm hiểm vạn phần, lạnh thấu tim gan.

"Khặc.. Khặc…. Hồng Liên, ngươi làm ta bất ngờ đấy! Nếu thật không có biện pháp thủ diệu, thật cứ nghĩ sẽ bị ngươi lừa rồi!"

Kẻ đến chính là một gã to cao, lưng hùm vai gấu, thân hình để trần, từng bắp thịt săn chắc, càng thêm hung tợn. Nhưng điều đáng nói là, trên người gã lại mang một dải lụa đỏ phất phơ, thoạt nhìn hị hợm khác thường.

Hồng Liên nheo mắt nhìn kỹ người tới, hồi lâu mới gõ gõ nơi trán, cảm thán nói:

"Suýt nữa thì ta quên mất tên ngươi, Thiếu Tra Nam ngươi cũng muốn tới rây máu ăn phần sao? Lạ nha, ta còn tưởng kẻ đến là tên cáo già Hồn Nhân Thánh Tử cơ đấy!"

Quả thật Hồng Liên đã tính tới người này, khả năng gặp gã ta lớn lắm. Chỉ tiếc là nàng đâu biết, sau khi Hồn Nhân nghe được lời khích của Tử Yên, gã đã quyết định không truy đuổi.

Thiếu Tra Nam thấy dáng vẻ dung dung của Hồng Liên, gã nhìn quanh một vòng, cười đáp:

"Hừ… xem ra ngươi đã chuẩn bị chu toàn cả rồi nhỉ, đám người Xích Thi có lẽ đã xa vào cạn bẫy…!"

Hồng Liên nghe thấy được khen, nàng ngửa mặt đắc ý cười ha hả, tiện lời đáp:

"Đương nhiên rồi, ngươi biết không, bọn họ bị đại trận của Tử Yên phục kích, biết đâu giờ này sớm đã hồn lạc chín suối rồi cũng nên!"

"Tử Yên à? Hừ… nàng ta tham vọng cũng quá lớn rồi. Chẳng qua, không diệt sát được bọn họ, nàng ta cũng chẳng yên thân nổi!"

Thiếu Tra Nam hừ lạnh, gã trước đó đã nghi ngờ lời trên thiệp mời của Tử Yên là giả, mục đích đánh lạc hướng cho Hồng Liên chạy trốn.

Gã quyết định không đến nghe Tử Yên nói nhảm, mà lại yên tĩnh quan sát Hồng Liên. Quả nhiên như dự liệu, Hồng Liên khi ấy nhanh nhẹn dùng truyền tống trận rời đi. Thế là, gã một mực ẩn tàng, đi theo cho đến giờ.

Lại nghe Hồng Liên nói:

"Đúng vậy, nàng ta còn muốn g·iết cả ta nữa kìa, tiếc là không được. Ha ha… Nhưng còn một chuyện khác vui hơn, ngươi biết là gì không?"

Hồng Liên giống như đứa bé kể chuyện làm người ta vui vẻ, không ngừng kể ra chân tướng:



"Ha ha… chính là ta đã động tay động chân lên pháp trận của nàng ta, thế nên đám người Xích Thi sẽ không c·hết đâu. Chuyện sau này thì ngươi đoán đúng rồi, nàng ta nhất định sẽ gặp rắc rối lớn. Há há!"

Hồng Liên phớ lớ cười, giống như chỉ cần thấy người gặp họa chính là chuyện vui nhất đời nàng vậy.

Nhưng ngay một giây sau đó, nàng nghiêng đầu nhìn qua tới bên nọ, ánh mắt híp lại.

Nơi nó đột nhiên uỳnh t·iếng n·ổ hung bạo, từ dưới nền đất trồi lên một khuôn mặt thật lớn. Thoạt nhìn, khuôn mặt như ngã quỷ này lớn tới hơn một trượng, hàm răng màu đỏ nhuốm đầy máu tươi, ánh mắt vô hồn.

Dưới miệng nó ngậm một con chuột lớn, răng nanh xuyên thẳng qua thân thể, c·hết từ khi nào.

Hồng Liên cười lạnh, hờ hững mở lời:

"Hừ… Ngươi cố ý kéo dài chuyện, định chờ sơ hở mà ra tay đánh lén sao? Một con Ẩn Thiềm Thử cấp 4 nhỏ nhoi, Tra Nam…. ngươi quá coi thường ta rồi!"

Thiếu Tra Nam trầm lại, gã biết khuôn mặt lớn này, đây là Xích Tâm Xá Lợi. Không ngờ Xích Thi lão bà lại động lòng tham, không tiếc giao cho nàng ta vật quý thế này.

Gã lúc này do dự, sau bình tĩnh mở lời:

"Hừ… Hồng Liên, ngươi vì muốn chạy trốn, còn ta chỉ muốn đồ vật. Chi bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi, thế nào?"

"Hử? Thử nói một chút xem! Nhưng nếu không làm ta nổi hứng vui thú, giao dịch này không nhất định sẽ thành công!"

Thiếu Tra Nam cảm thấy bầu không khí lắng xuống, nàng ta đã bớt đi cảnh giác, liền yên lòng trở lại. Trước đó nghe nói Hồng Liên tính cách bắt đầu thay đổi thất thường gã còn không tin, giờ thì tin rồi!

"Ta để ngươi rời đi, ngươi mang trải nghiệm độ kiếp cùng với pháp môn Mộng Thuật đưa lại cho ta. Thế nào?"

"Chà…. Cái miệng của ngươi thật là rất to nha, một lần có thế ăn nhiều như vậy, không sợ mắc nghẹn sao?"

Hồng Liên mở to mắt ngạc nhiên, sau ý vị cười cười. Gã có thể mở lời hoang đường như vậy, đúng là có chút thú vị đấy!

Thiếu Tra Nam lạnh nhạt, gã nhìn vật trên tay Hồng Liên, chậm rãi mở lời:

"Hừ…. Đám người Xích Thi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, bằng vào manh mối linh cảm bảo vật, bọn chúng sẽ rất nhanh tìm đến đây thôi. Còn có Tử Yên, nàng cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, để ngươi tung tăng chạy loạn. Hơn nữa đừng quên, nếu kích phát Hỏa Sát Tương Tiên ở nơi này, ngươi chạy cũng chẳng thoát nổi đâu!"



Hồng Liên nhìn vật trên tay, nàng ta híp mắt cười tươi đáp:

"Tử Yên thì không thể rồi, còn bọn người Xích Thi có thể tới được đây nhanh vậy sao? Hừ... giao dịch với người như ngươi chả thú vị chút nào… hơn nữa ngươi đã quên một việc!"

"Là việc gì?"

Thiếu Tra Nam thâm trầm mà hỏi, dây dưa mãi ở đây không tốt lắm. Mà với thái độ này của Hồng Liên, khả năng nàng ta chấp nhận không cao.

Quả nhiên nghe được lời nhắc nhở của Hồng Liên, Thiếu Tra Nam giật mình, nội tâm lạnh dần…

"Tra Nam, ngươi quên khi nãy đã nói, ta tưởng người tới là Hồn Nhân Thánh Tử. Người thông minh như vậy, hiểu được lời này ý vị gì chứ?"

Hồng Liên cười rộ mà nói, bộ dáng như vừa phí thời gian nói chuyện với một tên đần.

Thiếu Tra Nam vừa hiểu được, lập tức gã đã cảm thấy phía sau có gió lạnh thổi tới.

Chẳng kịp quay đầu, gã vung vội dải lụa ra sau người. Dải hồng Nguyệt San này trong phút chốc đan thành một tấm khiên lớn, chắn sau lưng gã.

Uỳnhh một tiếng thật to, chỉ thấy cự lực vô kình làm cho tấm khiên của Thiếu Tra Nam lõm vào một tấc. Cả người gã bị đẩy về phía trước, nhưng gã lại không vội nhìn xem phía sau là hung vật gì.

Chỉ thấy quả Hỏa Sát Tương Tiên đã rời khỏi tay Hồng Liên, phóng tới cách người gã mấy trượng.

Hai mắt gã co lại thành hình mũi kim, răng nghiến kèn kẹt. Vật bất phàm này Bào Ngư cũng mang ra đổi, thật một đám ngu ngốc.

Gã hừ lạnh, bàn tay chớp động linh quang. Trước người gã một tấm phù màu vàng hiện ra, phiêu phiêu trước gió.

Hai tay gã vận pháp, đẩy mạnh chiếc phù bay đi. Chuyển Linh phù lao v·út đi, tạo thành một dải hoàng sắc kim ảnh.

Chuyển Linh vừa chạm phải Hỏa Sát Tương Tiên, chỉ thấy tấm phù lóe sáng, chiếu vàng cả góc động. Thoáng cái chớp mắt, hai vật đã lặng lẽ biến mất, không còn tăm hơi.

"Chuyển Linh Phù, có thể dịch chuyển tức thời bất kể đồ vật. Đại giá lớn như vậy, quả nhiên là phong thái đại gia. Thế nhưng…"

Hồng Liên nhoẻn cười tà, bàn tay rút ra hai viên Hỏa Sát Tương Tiên khác, lại nói:

"Thế nhưng để ta xem thử, phù tốt như thế ngươi còn được mấy tấm, hí hí!"

"Mọe nó….!"



Thiếu Tra Nam thấy cảnh này, nội tâm gã như rơi vào hầm băng, con khốn Bào Ngư c·hết tiệt….

Cách chỗ hai người giao tranh vài ngàn dặm, nơi này đã ngoài rìa cùng dãy núi Hoàng Liên, ra khỏi phạm vi Tiêu Diêu Môn.

Trong một hang động nhỏ, một thiếu nữ khoanh chân ngồi đó. Nàng ta có dáng dấp nữ nhân thuần thục, không mang chút ngây thơ nào, chính là Hồng Liên.

Sau khi rời khỏi môn phái, bằng cách sử dụng truyền tống di hình trận, nàng đã chơi chiêu ve sầu thoát xác, một hóa ra ba.

Công lớn nhất phải tính cho Âm Thi Quang Tâm, nhờ mượn được từ nàng ta hai con hình nhân thế mạng.

Tiếp đó mỗi hướng bày một cạn bẫy, dùng chính bảo vật của họ để mà làm mồi nhử. Đây cũng là nguyên nhân Hồng Liên không mang chúng theo bên người, sợ lộ hành tung.

Bảo vật ma đạo khác với chính đạo nhiều lắm, cẩn thận một chút vẫn là hơn cả.

Hồng Liên nhẩm tính, sau khi đám người Xích Thi biết được sự thật, quãng thời gian tới Tử Yên sẽ sống rất "vui vẻ" đây.

Đúng lúc này, trong đầu nàng một cơn đau ập tới bất ngờ, khiến cho Hồng Liên rít lên những tiếng chói tai.

Hồi lâu, bộ dạng Hồng Liên vật vã năm trên đất, nàng từ từ gượng dậy, hơi thở đứt quãng.

Nhìn lại bản thân, thất khiếu còn đang rỉ máu, nàng cười nhạt vài tiếng!

Hai tia phân hồn dung nhập vào Nhân Diện Thi, hiện chúng đã bị phá hủy toàn bộ, hồn phách của nàng đương nhiên tan tành rồi.

Hồng Liên ôm bụng cười khanh khách, tới ngửa ngày sau mới dừng. Cuộc đấu này thật sự thú vị, đặc sắc lắm.

Nhìn chung bên nào cũng có thiệt hại, nàng rất may mắn khi đạt thành mục đích, sao không cười cho được.

Thế nhưng một âm thanh quỷ mị vang lên bên ngoài, khiến cho nàng dừng lại động tác…

"Hồng Liên sư tỷ, ta tìm người thật vất vả lắm nha, đi cũng không báo cho ta một tiếng!"



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

...