Khi Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong vẫn đang chìm trong cuộc trò chuyện, nàng bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có một chú chó nhỏ đang nằm co ro dưới gốc cây. Lông của nó xù xì và bị bẩn, trông như đã lang thang suốt nhiều ngày mà không có ai chăm sóc. Chú chó tội nghiệp run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và mệt mỏi.
" Gâu Gâu .." - Bỗng nhiên một tiếng kêu yếu ớt và nhỏ vang lên .
Tô Cảnh Dao liền đứng dậy, khẽ nhắc:
"Điện hạ, hãy đợi ta một chút."
Nàng tiến về phía chú chó, bước chân nhẹ nhàng để không khiến nó hoảng sợ. Khi đến gần, Tô Cảnh Dao ngồi xuống, chìa tay ra để cho chú chó quen dần với sự hiện diện của mình. Chú chó nhìn nàng, đôi mắt đầy cảnh giác nhưng cũng có chút gì đó như mong đợi.
"Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu," Tô Cảnh Dao dịu dàng nói, giọng nói của nàng thật ấm áp và an ủi.
Sau một lúc, chú chó dường như cảm nhận được sự chân thành của nàng, nó chầm chậm tiến lại gần, đôi tai rủ xuống như muốn tìm kiếm sự che chở. Tô Cảnh Dao nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, cảm nhận được sự gầy gò và yếu ớt của chú chó.
Dương Lâm Phong nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng hắn bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn bước lại gần, cúi xuống nhìn chú chó:
"Chó hoang trong hoàng cung này thường không có được kết cục tốt. Nếu cô không gặp nó, chắc nó đã phải chịu thêm nhiều đau khổ."
Tô Cảnh Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên quyết:
"Điện hạ, ta không thể bỏ mặc nó. Chú chó này thật tội nghiệp, chắc chắn nó đã trải qua nhiều khó khăn. Nếu có thể, ta muốn chăm sóc cho nó."
Dương Lâm Phong khẽ gật đầu, cảm thấy sự đồng cảm và lòng nhân hậu của nàng thật đáng quý. Hắn mỉm cười nhẹ, rồi ra lệnh cho một cung nữ đứng gần đó:
"Đi tìm ít nước và thức ăn đến đây, chú chó này cần được chăm sóc."
Cung nữ nhanh chóng lui đi làm theo lệnh. Trong khi chờ đợi, Tô Cảnh Dao vẫn tiếp tục vuốt ve chú chó, ánh mắt đầy sự quan tâm. Chú chó dần dần thả lỏng, cảm thấy an toàn hơn bên cạnh nàng.
"Dường như ngươi đã rất mệt mỏi rồi," nàng thì thầm với chú chó, như thể đang nói với chính mình. "Nhưng đừng lo, từ giờ ta sẽ chăm sóc ngươi, ngươi sẽ không còn phải chịu đựng nỗi cô đơn nữa."
"Cảnh Dao, cô định đặt tên cho nó là gì ?" Hắn hỏi .
"Hmm.." Nàng im lặng suy nghĩ một lúc rồi đáp lại " Gọi nó là Tiểu Tuyết đi !"
" Đươc ."
"Nhưng mà ..."
Thấy nàng đang ngập ngừng, hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi :
"Sao vậy ?"
" Chỉ là phụ thân ta không cho nuôi thú cưng..." Nàng im lặng một lúc, ánh mắt có chút không nỡ đối với chú chó tội nghiệp.
"Hay là cô giao chú chó nhỏ này cho ta, ta sẽ nuôi nó. Sau này cô đến phủ Hoàng Tử luyện võ cũng sẽ có nhiều thời gian chăm sóc nó."
"Được, vậy ta trông chờ vào ngài rồi !" Nàng nở một nụ cười tươi rói khi nghe được giải pháp mà Dương Lâm Phong đề ra .
Dương Lâm Phong nhìn Tô Cảnh Dao, trong lòng hắn cảm nhận được một sự ấm áp khó tả. Từ trước đến nay, hắn luôn nghĩ rằng mình phải mạnh mẽ, phải cô độc để bảo vệ chính mình trong cung cấm đầy mưu toan. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy sự ân cần và lòng tốt của Tô Cảnh Dao dành cho một chú chó vô chủ, hắn nhận ra rằng không phải lúc nào sự mạnh mẽ cũng là tất cả. Đôi khi, sự ấm áp và tình người cũng chính là sức mạnh lớn nhất.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tô Cảnh Dao, không nói gì thêm, chỉ đơn giản là cùng nàng chia sẻ khoảnh khắc này. Trong lòng hắn, một hạt giống của sự thay đổi đã được gieo trồng, và có lẽ chính Tô Cảnh Dao sẽ là người giúp hắn tìm lại những cảm xúc mà hắn đã cố quên đi suốt nhiều năm qua.
****
Một tháng nay thì hai người vẫn chỉ tập một vài kiến thức cơ bản trong luyện võ, hầu hết thời gian còn lại thì
Dương Lâm Phong đều bận công vụ. Đến nay trời cũng đã trở nên ấm hơn và đã có không khí của mùa xuân, thì công vụ cũng trở nên ít hơn .
Một buổi sáng tại phủ của Dương Lâm Phong, Tô Cảnh Dao được dẫn đến sân tập luyện rộng lớn nằm phía sau khu vườn trồng đầy cây xanh đang đâm ra những chồi non mới. Nơi này không khác gì một đấu trường thu nhỏ, với sàn đấu bằng gỗ và các dụng cụ luyện tập bày la liệt xung quanh. Cảnh Dao lặng lẽ quan sát, trong lòng không khỏi có chút lo lắng và bất an. Đây là lần đầu tiên mà cô bước vào viện sau của Phủ Lục Hoàng Tử , những lần trước đều là ở chính viện.
Dương Lâm Phong xuất hiện trong bộ y phục luyện võ, vẻ mặt nghiêm nghị, không một chút thoải mái như những khi họ ở bên nhau. Hắn dường như biến thành một con người khác, hoàn toàn nghiêm túc và cứng rắn.
"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với các bài tập cơ bản," hắn nói, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.
"Cô phải nhớ rằng luyện võ không phải là trò chơi, nó đòi hỏi sự kiên trì và quyết tâm. Nếu không sẵn lòng chịu khổ, tốt nhất là đừng lãng phí thời gian."
Tô Cảnh Dao nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng. Nàng đã tưởng tượng việc học võ sẽ thú vị hơn, nhưng giờ đây, nhìn vào vẻ nghiêm nghị của Dương Lâm Phong và không khí nghiêm túc của sân tập, nàng bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được hay không.
Dương Lâm Phong bước tới gần nàng, ánh mắt hắn trở nên sắc bén khi nhìn nàng từ trên xuống dưới. "Trước hết, cô cần phải có sức bền," hắn nói, giọng nói mang tính chỉ đạo. "Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với việc đứng tấn.
Cô phải đứng tấn trong ít nhất hai canh giờ, không được di chuyển."
"Đứng tấn trong hai canh giờ?" Cảnh Dao ngạc nhiên hỏi, cảm giác kinh ngạc và bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt nàng. "Đó là điều quá sức... Ngài chắc chắn không?"
"Đúng vậy," Dương Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt. "Đó là điều cần thiết nếu cô muốn tiến bộ. Luyện võ không chỉ là về kỹ thuật, mà còn về sự kiên nhẫn và ý chí. Cô cần phải cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ nhé. "
Tô Cảnh Dao cắn môi, trong lòng không khỏi có chút phẫn nộ. Nàng cảm thấy như mình bị ép buộc vào một thứ mà nàng chưa hề chuẩn bị tinh thần. Tuy nhiên, không muốn bị coi là yếu đuối trước mặt hắn, nàng cứng rắn gật đầu và bắt đầu đứng tấn theo hướng dẫn của hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từng khắc từng khắc một. Đôi chân của Cảnh Dao dần trở nên tê mỏi, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán và lưng áo nàng. Mỗi phút trôi qua dường như dài đằng đẵng, và nàng cảm thấy như mình sắp ngã quy bất cứ lúc nào. Ánh mắt Dương Lâm Phong vẫn luôn dõi theo nàng, không một chút thương xót, chỉ lạnh lùng và nghiêm khắc.
"Ngài thực sự tàn nhẫn," Tô Cảnh Dao thầm nghĩ, cảm thấy sự bất mãn trong lòng ngày càng lớn. Nàng đã luôn nghĩ rằng Dương Lâm Phong, người luôn tỏ ra dịu dàng khi họ bên nhau, sẽ đối xử với nàng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng giờ đây, hắn chỉ khiến nàng cảm thấy mình như một người bị hành hạ.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm nữa, nàng buột miệng kêu lên: "Ta không thể... Ngài đang quá khắt khe..."
Dương Lâm Phong không hề nao núng, chỉ nhìn nàng với đôi mắt sắc lạnh. "Nếu cô không chịu đựng được điều này, thì sao có thể hy vọng vào bất cứ thứ gì khác? Luyện võ là về vượt qua giới hạn của bản thân, nếu cô không làm được, thì không cần tiếp tục."
Những lời nói lạnh lùng của hắn như đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Tô Cảnh Dao. Nàng không muốn bị coi thường, càng không muốn bị đánh giá thấp. Lấy lại tinh thần, nàng cắn răng chịu đựng, tiếp tục đứng tấn dù cả cơ thế như đang kêu gào phản đối.
Cuối cùng, sau hai canh giờ dài đằng đẳng, Dương Lâm Phong ra hiệu cho nàng dừng lại. Tô Cảnh Dao cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, đôi chân run rẩy không ngừng. Nàng ngã xuống nền đất, mệt mỏi và kiệt sức.
Dương Lâm Phong không nói gì, chỉ đứng nhìn nàng một lúc lâu, rồi hắn khẽ thở dài. "Cô đã làm tốt," hắn nói, giọng nói trở nên mềm mại hơn chút ít. "Nhưng đây chỉ là bắt đầu. Nếu muốn tiếp tục, cô cần phải chuẩn bị tinh thần cho những thử thách còn khó khăn hơn."
Tô Cảnh Dao nghe lời hắn, cảm thấy một sự pha trộn giữa sự kiêu hãnh và bất mãn. Nàng biết rằng mình đã vượt qua được thử thách đầu tiên, nhưng cũng nhận ra rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.
Sau khi kết thúc buổi tập luyện, cả hai cùng đi vào trong phủ. Dương Lâm Phong đã chuẩn bị một ít nước trà nóng và khăn ấm để nàng lau mổ hôi. Nàng ngả lưng nằm trên chiếc ghế dài êm ái . Trong lòng Tô Cảnh Dao, cảm giác bất mãn dần tan biến khi nhìn thấy sự quan tâm mà hắn dành cho mình. Tuy nhiên, nàng vẫn không thể quên được sự khắc nghiệt của hắn trong buổi tập luyện, khiến nàng thầm nghĩ rằng việc học võ dưới sự chỉ đạo của hắn sẽ còn khắc nghiệt và gian nan hơn rất nhiều.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ nhưng rất nhanh chóng tiến lại gần. Ngay sau đó, Tiểu Tuyết - chú chó nhỏ của Dương Lâm Phong - chạy tới, lắc lư cái đuôi đầy phấn khích. Tiểu Tuyết là một chú chó lông trăng tinh, đôi mắt đen láy tràn đầy tinh nghịch, luôn mang lại cảm giác dễ thương và ấm áp cho bất cứ ai gặp nó.
Tô Cảnh Dao vừa mệt mỏi vừa kiệt sức sau buổi tập luyện, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tuyết, nàng không khỏi nở một nụ cười. Chú chó nhỏ lập tức nhảy lên lòng nàng, dụi đầu vào tay nàng như muốn chào hỏi. Nàng khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn đôi chút.
Tô Cảnh Dao cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh nhìn lên Dương Lâm Phong. "Có lẽ vì nó cảm nhận được sự mệt mỏi của ta và muốn an ủi," nàng nói đùa, nhưng trong lòng thật sự cảm thấy vui vì sự quan tâm của Tiểu Tuyết.
Dương Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt hắn không rời khỏi Tiểu Tuyết đang nằm cuộn tròn trên lòng nàng. Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta muốn cô tập võ nhanh hơn một chút. Là vì ta không yên tâm .... Nếu đám thích khách đó còn nhắm tới cô một lần nữa mà ta lại không ở bên cạnh cô thì cô vẫn sẽ có thể tự bảo vệ bản thân mình .."
Tô Cảnh Dao lắng nghe, nàng cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Dương Lâm Phong. Điều này làm nàng thấy gần gũi với hắn hơn, bởi có lẽ nàng cũng đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn.
"Cảm ơn ngài.." nàng nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng.
Dương Lâm Phong gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. "Tại sao lại cảm ơn ta ?"
" Thì bởi vì ngài đã dạy ta tập võ..." Nàng mỉm cười một cách vừa ấm áp, vừa ngọt ngào .
Tô Cảnh Dao nhìn Tiểu Tuyết đang ngủ ngon lành trong lòng mình, trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn sau buổi tập luyện mệt mỏi. Nàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Tuyết, và cảm nhận được sự ấm áp từ nó, như một sự kết nối tinh tế giữa nàng và Dương Lâm Phong.