Dao Lâm Ngọc Thụ

Chương 32: Bạch Mai Viên




Trong Thượng Vân Cung, Bạch Mai Viên đang ở độ rực rỡ nhất, những cánh mai trắng nở rộ tinh khôi, như muốn xua tan đi vẻ u ám của trời đông. Cả khu vườn ngập tràn hương thơm dịu nhẹ, tạo nên một khung cảnh yên bình và thanh .

Khi Tô Cảnh Dao bước vào Bạch Mai Viên, nàng đã thấy Dương Lâm Phong đang đứng lặng lẽ giữa những cánh mai trắng, đôi mắt trầm tư như đang dõi theo một điều gì xa xăm. Cảnh tượng ấy khiến lòng nàng chùng xuống, bởi nàng biết rằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn ấy là một trái tim chất chứa nỗi đau và cô độc.

Nàng tiến lại gần, khẽ khàng cất tiếng gọi:

"Lục điện hạ."

Dương Lâm Phong quay đầu nhìn lại, ánh mắt thoáng một chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Hắn khẽ gật đầu:

" Tô tiểu thư đến đây làm gì?."

Tô Cảnh Dao không trả lời ngay, chỉ đứng yên một lúc rồi nhẹ nhàng nói, giọng nàng như tiếng gió khẽ lướt qua những cành mai:

"Điện hạ hôm nay có phải cảm thấy không thoải mái?"

Dương Lâm Phong hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạ thường. Hắn không ngờ rằng có người lại để ý đến chuyện này, càng không ngờ người đó lại là Tô Cảnh Dao. Nhưng lúc này, nàng đang đứng trước mặt hắn với vẻ nghiêm túc và quan tâm thực sự, khiến y cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

"Có một chút ...Yến tiệc lúc nãy , cô không uống rượu nữa sao ? "

Cảnh Dao nghe vậy liền mặt mày đỏ ửng lên, đáp lại bằng giọng điệu ngại ngùng , hai đôi bàn tay văn vo vạt áo :

" Không phải không muốn uống mà là không dám uống.."

Dương Lâm Phong hai khóe miệng hơi nhếch lên một xíu và thở dài nhẹ nhàng, im lặng một lúc rồi đôi mắt hắn lướt qua những bông hoa mai trăng, giọng nói có chút trầm lắng:

" Tại sao lúc nãy, cô lại giúp ta ?"

Tô Cảnh Dao nhìn hắn, đôi mắt nàng ánh lên sự cảm thông:

"Bởi vì ta hiểu. Dù là một vị hoàng tử, ngài cũng vẫn là một con người, có những cảm xúc và nỗi đau riêng. Nếu như ngài cần ai đó để chia sẻ, thần nữ luôn sẵn sàng lắng nghe."

Dương Lâm Phong nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, trong lòng hắn bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Chưa bao giờ có ai trong cung này lại hỏi thăm đến cảm xúc của hắn, lại càng không phải trong một dịp như thế này. Hắn khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ mỉa mai nhưng cũng có chút chân thành:



"Cô thật sự nghĩ rằng ta sẽ chia sẻ những cảm xúc của mình với người khác sao? Trong hoàng cung này, những điều đó chỉ là sự yếu đuối mà thôi."

Tô Cảnh Dao không đáp lại ngay. Nàng bước thêm một bước đến gần hắn, đôi mắt vẫn dịu dàng và kiên nhẫn:

"Ta không nghĩ thế. Có lẽ người khác sẽ coi đó là yếu đuối, nhưng thần nữ lại thấy đó là sự dũng cảm. Chỉ có những người mạnh mẽ mới dám đối diện với cảm xúc của mình và chia sẻ chúng với người khác."

Dương Lâm Phong nhìn nàng một lúc lâu, trong ánh mắt hắn thoáng qua một chút bất ngờ và suy tư. Nàng thật sự khác biệt so với những người xung quanh hắn, khác biệt với tất cả những gì mà hắn đã từng thấy trong cung cấm. Nàng không những hiểu hắn mà còn dám nói ra những điều mà ngay cả hắn cũng không muốn thừa nhận.

Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, giọng nói có phần dịu đi:

"Có lẽ cô đúng. Nhưng vẫn không dễ dàng gì để ta mở lòng. Cảnh Dao, cô thật sự muốn biết về những điều mà ta đã giấu kín suốt bao năm qua sao?"

Tô Cảnh Dao gật đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự quyết tâm:

"Nếu ngài sẵn lòng chia sẻ, ta sẵn sàng lắng nghe, không phải với tư cách một thần tử, mà là một người bạn."

Dương Lâm Phong nhìn nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp và tin tưởng. Hắn đã sống trong hoàng cung với quá nhiều âm mưu và toan tính, nhưng trước mặt Tô Cảnh Dao, hắn cảm nhận được một sự chân thành và thấu hiểu mà hắn chưa từng tìm thấy ở ai khác. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không hoàn toàn cô độc trong thế giới này.

Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười thật lòng và nhẹ nhõm:

"Được. Nếu nàng đã nói vậy, ta sẽ thử một lần tin tưởng cô."

Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong bước chậm rãi trong Bạch Mai Viên, từng bước chân dường như hòa vào không gian yên bình, tĩnh lặng. Họ không nói gì thêm, nhưng sự hiện diện của nhau đã trở thành một lời an ủi trong lòng mỗi người.

Khi đến dưới mái đình bên cạnh tán cây mai già, Dương Lâm Phong dừng lại và ra hiệu cho Tô Cảnh Dao ngồi xuống. Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn hướng về xa xăm, dường như đắm chìm trong những ký ức đau buồn.

Một lúc sau, hắn bắt đầu nói, giọng trầm thấp và đầy cảm xúc:

"Ta còn nhớ rất rõ, năm ấy ông ấy là người duy nhất thật sự quan tâm và yêu thương ta sau mẫu thân. Mặc dù ông không phải là người có quyền lực lớn nhất trong hoàng tộc, nhưng sự hiện diện của ông mang lại cho ta cảm giác an toàn mà chưa ai khác có thể đem lại. Khi ông qua đời, ta cảm thấy như mình mất đi một phần của bản thân."

Dương Lâm Phong khẽ nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng. Hắn chưa bao giờ nói về những điều này với bất kỳ ai, nhưng lúc này, trước sự lắng nghe chân thành của Tô Cảnh Dao, hắn cảm thấy như một gánh nặng đang dần được giải tỏa.

Tô Cảnh Dao không cắt ngang lời hắn, nàng lặng lẽ ngồi bên cạnh, đôi mắt dịu dàng dõi theo hắn. Nàng hiểu rằng Dương Lâm Phong đang trải qua một thời khắc khó khăn, và điều hắn cần lúc này không phải là những lời khuyên, mà là sự đồng cảm và thấu hiểu.

Dương Lâm Phong mở mắt ra, ánh mắt hắn giờ đây đã nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn ẩn chứa sự đau buồn sâu thắm:



"Ta đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình suốt những năm qua, bởi ta biết rằng trong hoàng cung này, sự yếu đuối sẽ bị coi thường và lợi dụng. Nhưng đôi khi, ta tự hỏi liệu có ai thật sự hiểu được nỗi đau mà ta đã phải chịu đựng hay không."

Tô Cảnh Dao nhìn hắn, đôi mắt nàng ánh lên sự đồng cảm:

"Điện hạ, ta không thể nói rằng ta hiểu hết nỗi đau của ngài, nhưng ta có thể cảm nhận được sự mất mát mà ngài đã trải qua. Ngài không phải đối mặt với điều này một mình. Nếu như ngài cần ai đó để chia sẻ, thần nữ sẽ luôn ở đây, lắng nghe và ủng hộ ngài.

Dương Lâm Phong quay sang nhìn nàng, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia sáng ấm áp. Hắn biết rằng lời nói của Tô Cảnh Dao không chỉ là xã giao, mà là sự chân thành xuất phát từ trái tim nàng. Điều này khiến hắn cảm thấy một chút hy vọng, rằng giữa chốn cung cấm lạnh lẽo này, vẫn còn tồn tại sự ấm áp và lòng tốt.

Bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh, Tô Cảnh Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đối diện mà nhịp tim trở nên tăng dần lên . Trong phút chốc, nàng đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hôm nàng say khướt mướt rồi cắn lên cổ hắn . Khuôn mặt bừng lên, đôi tai nổi lên màu đỏ như sắp nổ tung đến nơi, bất chấp cái lạnh băng giá của mùa đông .

Dương Lâm Phong thấy vậy thì quay sang hỏi han:

" Cô làm sao vậy ? " Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng " Nhiễm phong hàn rồi sao ?"

" Không ...Không phải . Chỉ là khá nóng thôi.."

"Nóng!?"

"...."

" Ngài xem bạch mai nở đẹp thật nhỉ.." Tô Cảnh Dao vội đổi chủ đề ngay . Khuôn mặt cười một cách e ngại .

"À ...ừm đẹp thật ." Thấy nàng đổi chủ đề , Dương Lâm Phong cũng biết ý chuyển sang một vấn đề khác " Lúc nãy Hoàng Thượng ban lệnh cho cô được chọn một lĩnh vực tùy thích để học hỏi . Cô có ý định nào không? "

"Um..." .-Nàng hơi do dự ,đắn đo suy nghĩ rồi đáp lời-. "Hiện tại thì chưa, vẫn còn đang suy nghĩ .."

" Cô giỏi y thuật như vậy, không bằng vào cung nghiên cứu y thuật cùng các thái y . Dù sao y thư trong hoàng cung cũng vô vàn ."

" Vào cung là một vấn đề , học y thuật lại càng là một vấn đề lớn . Ta nghĩ là không cần đâu bởi vì y thư trong cung ta cũng đã đọc qua hết rồi ."

"Vậy luyện võ thì sao ? Ta dạy cô ."

"Cũng được. Phụ thân với huynh trưởng ta từng dạy ta võ thuật nhưng mà không kiên nhẫn là bao. Ngài thì ta thử tin tưởng vậy ."