Dao Lâm Ngọc Thụ

Chương 34: " Lý Vận chết rồi




Dưới ánh đèn của màn đêm khuya, khi mọi thứ chìm trong sự im lặng rợn người, Dương Lâm Phong đang ngồi ở thư phòng đọc binh thư thì đột nhiên Mạnh Tử chạy đền với khuôn mặt hớt hải và hơi thở gấp, hắn trông giống như đang có chuyện gì đó gấp gáp muốn vào bẩm báo. Vừa bước vào điện, hắn cúi nhẹ người thỉnh an rồi nói :

"Điện hạ, huynh đệ ở Án Sát Ty vừa cho người đến bẩm báo .... tên Lý Vận kia chết rồi ạ !"

Không chần chừ, Dương Lâm Phong buông cuốn binh thư trên tay xuống, hắn vội vàng đến địa lao, trong lòng không khỏi có những suy nghĩ phức tạp. Hắn biết rằng cái chết của Lý Vận không phải là ngẫu nhiên, nhất định đã có kẻ đứng sau điều khiển.

Đến nơi, ánh sáng nhạt từ những ngọn đuốc dọc hành lang đá lạnh lẽo không đủ để xua tan sự u ám bao trùm nơi đây. Mùi ẩm mốc và tiếng rên rỉ vang vọng từ các phòng giam trong không khí. Mạnh Tử đứng đợi hắn ngay trước cổng đại lao, khuôn mặt căng thẳng hiện rõ sự nghiêm trọng của tình hình.

Xác của Lý Vận nằm trên mặt đất, ngỗ tác đang chú tâm khám nghiệm tử thi của hắn ở trong căn phòng giam giữ y lạnh lẽo, tối tăm và đầy mùi tử khí . Thi thể hắn nằm đó, bất động, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím tái và những ngón tay bị co quắp lại, là dấu hiệu của một cái chết đau đớn. Ngỗ tác đứng dậy, bình tĩnh đưa ra kết luận sau khi khám nghiệm tử thi :

"Nguyên nhân tử vong là do bị hạ độc, có vẻ như đã được chuẩn bị từ trước. Là một lại độc rất mạnh , tên là Hàn Vũ Độc , không để lại dấu vết quá rõ ràng . Chủ mưu đã tính toán rất kỹ lưỡng."

Mạnh Tứ đứng bên cạnh khẽ thở dài :

" Hắn bị giam giữ chặt chẽ trong địa lao, không có ai ra vào mà không bị kiểm soát. Vậy mà vẫn có người có thể hạ độc hắn, rõ ràng là trong chúng ta có kẻ là nội gián."

Dương Lâm Phong im lặng một lúc lâu, ánh mắt y dần trở nên lạnh lẽo hơn, hắn quay sang Mạnh Tử nói :

" Tăng cường kiểm tra tất cả những người đã ra vào đại lao trong vài ngày qua, không được bỏ sót bất kỳ ai .

Đồng thời , tiến hành khám xét kỹ lưỡng nơi phòng giam này, xem có manh mối nào liên quan đến hay không."

Mạnh Tử gật đầu sau đó rời đi làm theo phân phó của Dương Lâm Phong.

Dương Lâm Phong vẫn cảm thấy có điều gì đó bất thường. Sau khi nghe báo cáo từ ngỗ tác, hắn lập tức ra lệnh điều tra những người đưa thức ăn đến cho tù nhân trong địa lao hàng ngày. Nếu Phú Từ bị đầu độc qua đường ăn uống, thì việc tìm hiểu về người chịu trách nhiệm cung cấp thức ăn là bước điều tra quan trọng.

Chỉ sau một thời gian ngắn, kết quả điều tra đã được đưa lên bàn của Dương Lâm Phong. Mạnh Tử đến gặp hắn, khuôn mặt trầm trọng hơn bao giờ hết:

"Điện hạ, có một chuyện lạ lùng đã xảy ra," Mạnh Tử nói, giọng nói đầy căng thẳng. "Người chịu trách nhiệm đưa đồ ăn đến cho tù nhân trong địa lao, Lưu Phúc, đã chết cách đây ba ngày. Nhưng người trong địa lao vẫn báo rằng ông ta vẫn tiếp tục đưa thức ăn đến như bình thường."

Dương Lâm Phong nheo mắt, cảm nhận được một sự nguy hiểm đang dần bao trùm. "Chết từ ba ngày trước?

Nhưng vẫn đưa thức ăn?" Hắn hỏi lại, giọng điệu sắc bén.

"Phải," Mạnh Tử đáp, ánh mắt đầy lo lắng. "Theo như những gì chúng ta biết, xác của Lưu Phúc được tìm thấy ở một con hẻm phía sau khu nhà ông ta, có vẻ như bị giết bởi một nhát dao vào tim. Nhưng kỳ lạ là, từ sau khi ông ta chết, không ai chú ý đến việc ai đang giả mạo ông ta để đưa thức ăn cho tù nhân."

Dương Lâm Phong nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc. Tình huống này rõ ràng đã có sự sắp đặt từ trước, kẻ đứng sau không chỉ có năng lực mà còn rất tinh vi. Hắn biết rằng kẻ thù không chỉ nhắm vào Phú Từ mà còn có thể đang nhắm vào chính hắn.

"Tiếp tục điều tra về cái chết của Lưu Phúc," Dương Lâm Phong ra lệnh, ánh mắt đầy kiên định. "Không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, kể cả những thứ nhỏ nhặt nhất. Kẻ đứng sau việc này chắc chắn không thể rời khỏi mà không để lại dấu vết."

Ngày hôm sau, Mục Lang Chỉ trình lên một bản báo cáo chi tiết về tổ chức Tĩnh Vệ Ám Quân. Hắn cúi đầu báo cáo:

"Lục Ca, theo điều tra của thuộc hạ, Tĩnh Vệ Ám Quân là một tổ chức ngầm có lịch sử lâu đời, chuyên đảm nhận những nhiệm vụ bí mật cho các thành viên hoàng gia Lương Quốc. Tuy nhiên, tổ chức này đã biến mất khỏi tầm mắt của triều đình từ nhiều năm trước. Gần đây, có dấu hiệu rằng tổ chức này đã được hồi sinh dưới sự chỉ đạo của một thế lực ẩn danh. Binh khí mà chúng ta điều tra được có thể đã được bán cho bọn chúng."

Dương Lâm Phong trầm ngâm một lúc, đôi mắt lạnh lẽo khẽ lóe lên một tia sắc bén. Y đã ngờ ngợ về sự tồn tại của tổ chức này, nhưng sự liên quan trực tiếp đến người Lương Quốc là điều khiến y cảnh giác hơn.



"Người Lương Quốc cư trú ở Đại Hạ rất nhiều nhưng đủ quyền lực để điều động một lực lượng ám quân như thế thì chỉ có thể là Uyển Quý Phi và Nhàn Quý Phi. Nhưng Nhàn Quý Phi tính tình hiền lương, ít tham gia tranh đấu hậu cung nên chỉ có thể là Uyển Quý Phi . Năm đó trên đường về doanh trại thì cửu cửu gặp phải đám thích khách thì khả năng cao chính bà ta cũng là do bà ta đã điều động Tĩnh Vệ Ám Quân để mưu sát ông ấy !"

"Ý của ngài là đám tàn quân đó và thích khách đều chính là người của Uyển Quý Phi !?" Mục Lang Chỉ sững sốt nghe nhận ra tất cả " Lập quân đội riêng là tội lớn, rốt cuộc bọn họ đã làm như thế nào để không bị người của triều đình phát hiện chứ?"

" Cẩn thúc trước đây đã nói với ta về việc Uyển Quý Phi là người đứng sau tất cả mọi việc . Bà ta có đủ năng lực để tập hợp người của Tĩnh Vệ Ám Quân thì chắc hẳn có người đứng sau giúp đỡ."

"Uyển Quý Phi và Hoàng Hậu có mối quan hệ thân thiết, chẳng lẽ...là Hoàng Hậu đã giúp đỡ bà ta !?"

Dương Lâm Phong khẽ gật đầu sau lời nói của Mục Lang Chỉ .

"Được rồi, ngươi đi làm việc trước đi, ta viết tấu chương về Lý Vận trước đã ."

"Vâng!" Mục Lang Chỉ cúi đầu đáp rồi lui ra khỏi phòng.

Dương Lâm Phong đứng dậy, bước tới cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài. Y biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về quyền lực mà còn là về sự sống còn của chính mình và những người y quan tâm. Những ký ức đau thương về Quách Tướng Quân và sự bất công mà y đã chịu đựng trong cung từ thuở nhỏ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Y biết rằng, lần này y không chỉ chiến đấu cho mình, mà còn vì những ngườiđã khuất, những người đã đặt niềm

tin và tình yêu thương nơi y.

...***

Tô Cảnh Dao đến phủ Hoàng tử như mọi ngày, chuẩn bị cho buổi tập võ với Dương Lâm Phong. Tuy nhiên, khi

vừa đến sân luyện võ, nàng gặp Kiệt Văn. Hắn cúi chào nàng rồi thông báo với một nụ cười nhẹ:

"Cảnh Dao tiểu thư, hôm nay Điện hạ đã cho nghỉ buổi tập luyện. Người có việc quan trọng cần giải quyết, nên

dặn chúng tôi báo với tiểu thư rằng không cần đến luyện võ hôm nay."

Tô Cảnh Dao có chút ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra ngoài. Nàng tò mò hỏi: "Điện hạ đang bận việc gì mà

phải tạm ngừng buổi tập?"

Kiệt Văn nhướng mày, có vẻ cân nhắc xem có nên nói hay không, nhưng cuối cùng hắn cũng đáp: "Có một tù

nhân quan trọng trong địa lao của Án Sát Ty vừa chết cách đây không lâu. Điện hạ hiện đang điều tra vụ việc đó,

nghe nói người này chết vì bị đầu độc."

Lời nói của Kiệt Văn làm Tô Cảnh Dao thoáng cảm thấy lo lắng. Dù không rõ chi tiết, nhưng nàng biết nếu Dương

Lâm Phong đã tự mình can dự vào việc này, hẳn là chuyện không hề đơn giản. Nàng quyết định sẽ đến Án Sát Ty

để gặp hắn, cảm thấy có điều gì đó thúc giục nàng phải đến đó ngay lập tức.

***



Khi Tô Cảnh Dao đến Án Sát Ty, nàng thấy Dương Lâm Phong đang ngồi ở một căn phòng phía sau, chăm chú

đọc những ghi chép liên quan đến vụ án. Xung quanh hắn, mấy thuộc hạ đang thảo luận về vụ việc, nhưng khi

nàng bước vào, tất cả đều im lặng, nhường chỗ cho nàng tiến tới.

Dương Lâm Phong ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên nhưng

nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị thường thấy. "Cảnh Dao, sao cô lại đến đây?"

Nàng khẽ cười, rồi bước lại gần hắn: "Ta nghe nói hôm nay huynh cho nghỉ buổi tập võ, nên tò mò đến xem huynh

đang bận việc gì."

Dương Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi đưa cho nàng một tờ ghi chép. "Phú Từ, một tù nhân quan trọng, đã bị đầu

độc chết trong địa lao. Chúng ta đang điều tra về nguồn gốc của loại độc này. Ban đầu, ngỗ tác nghĩ đó là Hàn Vũ

Độc."

Tô Cảnh Dao đọc lướt qua tờ ghi chép, trong đầu nàng lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. "Điện hạ, ta nghĩ đây

không phải là Hàn Vũ Độc," nàng nói, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn. "Có vài dấu hiệu không khớp với những

gì ta biết về Hàn Vũ Độc."

Dương Lâm Phong nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú. "Cô nói rõ hơn xem?

Tô Cảnh Dao nhìn vào những ghi chép, rồi giải thích: "Có một loại độc triệu chứng khá giống với Hàn Vũ Độc .

Cách phan biệt là Hàn Vũ thường gây ra các triệu chứng lạnh buốt, làm cơ thể đông cứng dần từ bên trong.

Nhưng Lưu Quỷ độc còn gây ra các triệu chứng bao gồm cả sự co rút của các mạch máu và nổi mẩn đỏ trên da.

Cho nên, ta nghĩ đây có thế là một loại kịch độc khác có khả năng là Lưu Quỷ Độc."

Dương Lâm Phong im lặng lắng nghe, ánh mắt hắn không rời khỏi khuôn mặt Tô Cảnh Dao. "Lưu Quỷ Độc? Ta chưa từng nghe nói về loại độc này. Cô có chắc không?"

Tô Cảnh Dao khẽ gật đầu, tiếp tục giải thích: "Lưu Quỷ Độc là một loại độc rất hiếm, chỉ có những người hành nghề y thuật hoặc độc dược cao tay mới biết đến. Loại độc này không chỉ gây chết người một cách từ từ mà còn làm cơ thể nạn nhân xuất hiện những triệu chứng giống với một số bệnh khác, khiến người khác khó phát hiện ra."

Dương Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ: "Vậy nên hắn có thể đã bị hạ độc vài ngày trước và đến hôm nay mới phát độc." sau đó hắn quay sang phân phó Kiệt Văn. "Ngay lập tức triệu tập những người có kiến thức về độc dược đến đây, và đưa thi thể Phú Từ về cho bọn họ khám nghiệm kỹ lưỡng một lần nữa cần chắc chắn về nguyên nhân gây ra cái chết của hắn."

Sau khi Mạnh Tử rời đi, Dương Lâm Phong quay sang Tô Cảnh Dao, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Cảm ơn cô đã đến đây."

Tô Cảnh Dao mỉm cười đáp lại, ánh mắt nàng lấp lánh: "Không có gì. Ta chỉ muốn giúp huynh một chút thôi. Hy vọng điều này sẽ giúp chúng ta tìm ra kẻ đứng sau tất cả."