Dao Lâm Ngọc Thụ

Chương 31: Phạt Trượng




Lúc này, ngoài đại điện, tiếng trượng vang lên dội vào màng tai như những âm thanh đáng sợ. Thẩm Thanh Y cắn chặt răng, nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể nhưng nàng vẫn không để phát ra một tiếng rên rỉ nào. Mồ hôi lạnh toát ra từ trán, thấm vào từng thớ vải áo mỏng manh. Nàng cố gắng giữ vững tâm trí, không để mình gục ngã, bởi nàng biết rằng, trong hoàn cảnh này, yếu đuối chỉ đồng nghĩa với cái chết.

Trong khi đó, bên trong đại điện, Hoàng hậu đứng lặng lẽ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Thẩm Đoan Hi đang dần khuất khỏi tầm mắt. Bà cảm nhận được sự giảo hoạt và toan tính ẩn sau vẻ ngoài yếu đuối của Thẩm Đoan Hi.

Nhưng là một Hoàng hậu, bà biết rằng mình không thể hành động theo cảm tính, mọi quyết định đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Thái hậu quay sang Hoàng hậu, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấn chứa sự mệt mỏi:

"Thẩm Thanh Y không phải là kẻ dại dột, ta tin rằng có điều gì đó sâu xa hơn trong sự việc này. Tuy nhiên, vì nàng không thể chứng minh sự vô tội của mình, ta không còn lựa chọn nào khác. Hoàng hậu, ngươi nghĩ thế nào?"

Hoàng hậu khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương nghị:

"Thưa Thái hậu, thần thiếp cũng cảm thấy sự việc này có nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, chúng ta phải tuân thủ luật lệ để giữ vững trật tự trong cung. Thẩm Thanh Y đã chấp nhận hình phạt, và thần thiếp tin rằng nàng sẽ có cơ hội chứng minh sự trong sạch của mình nếu như điều đó là sự thật."

Thái hậu khẽ gật đầu, đôi mắt trầm ngâm:

"Ngươi nói không sai. Trong cung cấm, lời nói và hành động đều phải cẩn trọng. Ta sẽ để mắt đến sự việc này.

Còn về phần Thẩm Đoan Hi, ngươi hãy để ý, đừng để nàng ta gây thêm rắc rối."

Hoàng hậu gật đầu, hiểu ý Thái hậu. Bà cũng biết rằng trong hoàng cung, ai mạnh hơn sẽ chiến thắng, và sự yếu đuối chỉ là lớp vỏ bọc cho những âm mưu đáng sợ. Dù lòng đầy cảm thông với Thẩm Thanh Y, bà không thể hiện quá rõ cảm xúc của mình, vì biết rằng sự đồng cảm quá mức có thể trở thành điểm yếu để kẻ khác lợi dụng.

Khi Hoàng hậu và Thái hậu còn đang trò chuyện, một thái giám từ xa bước tới, cúi người báo cáo:

"Bẩm Thái hậu, bẩm Hoàng hậu, hình phạt đã được thực hiện xong."



Hoàng hậu khẽ nhíu mày, ánh mắt như chìm vào suy nghĩ sâu xa. Cuối cùng, bà cất lời, giọng nói vừa trầm vừa đầy uy quyền:

"Hãy đưa Thấm Thanh Y về Thượng Vân Cung, để nàng tĩnh dưỡng. Ta không muốn nghe thêm chuyện xấu về nàng nữa."

Thái giám nhận lệnh, vội vã lui ra để thi hành. Hoàng hậu nhìn theo bóng dáng người hầu, lòng trĩu nặng. Bà biết rằng sự việc này sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Thẩm Thanh Y, và nếu không khéo léo, sự căm phẫn và uất hận sẽ khiến nàng trở thành một mối đe dọa tiềm ẩn trong cung.

Sau khi Thẩm Thanh Y được đưa về Thượng Vân Cung, nàng nằm trên giường, toàn thân đau nhức nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo. Nàng hiểu rõ rằng đây là lúc nàng cần phải bình tĩnh, giữ vững lý trí để tìm ra cách đối phó. Trải qua những đau khổ và nhục nhã này, nàng biết mình không thể tiếp tục làm con cờ trong tay kẻ khác.

Trong bóng tối của căn phòng, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, phản chiếu trong đôi mắt đầy quyết tâm. Nàng thầm nhủ, từ nay về sau, nàng sẽ không để mình bị cuốn vào những âm mưu tranh đấu nữa, mà sẽ tìm cách bảo vệ bản thân và những người nàng yêu thương.

"Nếu trời muốn dồn ta vào đường cùng, ta sẽ tìm cách sống sót. Thẩm Đoan Hi, ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng, nhưng ngươi chưa biết rằng ta sẽ không gục ngã dễ dàng như vậy."

Thẩm Thanh Y đang nằm trên giường, thân thể mệt mỏi rã rời, cố gắng giữ bình tĩnh sau khi trải qua cơn đau đớn.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa, rồi một giọng nói vang lên:

"Thanh Y, nàng có sao không? Ta nghe nói nàng đã bị thương, nên đến thăm."

Giọng nói trầm ấm ấy chính là của Dương Hạo Thiên. Hắn bước vào phòng với vẻ lo lắng, đôi mắt sáng ngời đầy quan tâm khi nhìn thấy nàng nằm trên giường.

Thẩm Thanh Y khẽ cau mày, nàng biết rằng sự xuất hiện của Dương Hạo Thiên không hề đơn giản. Hắn đột nhiên mang vẻ ngoài tử tế và ân cần. Nàng cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng trong lòng đầy cảnh giác:

"Tam Điện Hạ, đa tạ ngươi đã đến thăm ta. Nhưng ta không sao, ngài và ta trước nay không qua lại, tại sao ngài lại đến thăm ta chứ ?"

Dương Hạo Thiên ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt đầy vẻ thông cảm và lo lắng:

"Thanh Y, nàng không cần phải che giấu trước mặt ta. Ta biết nàng đã chịu khổ rất nhiều. Nếu nàng cần gì, chỉ cần nói với ta, ta sẽ tìm mọi cách giúp nàng. Thật ra, ta đã cảm mến nàng từ lâu rồi..."



Thẩm Thanh Y biết Dương Hạo Thiên không phải loại người dễ dàng buông bỏ lợi ích cá nhân để giúp đỡ người khác. Nhưng trước giờ nàng chưa từng thấy người nào thật sự quan tâm nàng như thế, vì thế Thấm Thanh Y đã bất đầu có chút động tâm. Nàng vẫn giữ vẻ bình thản, cố gắng đối đáp một cách khéo léo:

"Ta thật sự cảm kích trước lòng tốt của ngươi, Tam Điện hạ. Nhưng ta nghĩ rằng mình có thể vượt qua chuyện này.

Sự quan tâm của ngươi đã là quá đủ rồi."

Dương Hạo Thiên nheo mắt, hắn có thể cảm nhận được sự đề phòng trong từng lời nói của Thẩm Thanh Y. Hắn cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia sắc lạnh:

"Thanh Y, nàng không cần phải giữ khoảng cách với ta như vậy. Ta thật lòng muốn giúp nàng, không có ý đồ gì khác. Nếu nàng gặp khó khăn, chẳng phải nên dựa vào ta sao?"

Thẩm Thanh Y hiểu rõ ý định của hắn. Nàng biết rõ Dương Hạo Thiên thật sự là một chỗ dựa vững chắc để nàng đánh bại Thẩm Đoan Hi . Dù sao bây giờ nàng đang rơi vào tình thế khó khăn, hà có gì không nắm lấy cơ hội này.

"Chuyện này ... để ta suy nghĩ đã .."

Dương Hạo Thiên nhìn nàng, ánh mắt đầy toan tính. Hắn biết rằng Thẩm Thanh Y không dễ dàng bị thuyết phục, nhưng hắn cũng không vội. Hắn cúi xuống, giọng nói mềm mỏng hơn:

"Thanh Y, nàng là một người thông minh. Nàng biết rằng không dễ gì sống yên ổn trong hoàng cung này nếu không có người giúp đỡ. Nếu nàng thay đổi ý định, ta sẽ luôn sẵn sàng đứng về phía nàng."

Thẩm Thanh Y chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Nàng biết rằng cuộc trò chuyện này sẽ không đi đến đâu, và nàng cũng không muốn tiếp tục. Nàng chỉ muốn có thời gian để suy nghĩ và tìm cách đối phó với tình hình hiện tại.

Dương Hạo Thiên đứng dậy, ánh mắt hắn ánh lên chút thất vọng nhưng vẫn giữ vẻ ôn tồn:

"Ta sẽ không làm phiền nàng nữa. Hãy nghỉ ngơi đi, Thanh Y. Nhưng nhớ rằng ta luôn ở đây nếu nàng cần."

Hắn bước ra khỏi phòng, để lại Thẩm Thanh Y một mình với những suy nghĩ rối ren.