Dao Lâm Ngọc Thụ

Chương 30: Yến Xuân Chi Dược




Dương Khải Minh ngã nhào xuống sàn sau cái tát của Hoàng đế. Khuôn mặt hắn tái mét, lòng ngập tràn sợ hãi và hối hận, nhưng không dám cất lời biện minh.

Dương Tử Hiên nhìn con trai mình, lòng tức giận. Ông không ngờ rằng Dương Khải Minh lại gây ra sự ô nhục này.

Cảm giác tức giận và nhục nhã khiến Hoàng đế không kiềm chế được, ông giận dữ ra lệnh:

"Người đâu! Đem Dương Khải Minh về cung, nhốt lại và tước hết mọi quyền lợi. Ta sẽ quyết định hình phạt sau!"

Đúng lúc này, từ phía xa, một bóng dáng vội vã chạy tới, tiếng khóc nức nở vang lên:

"Hoàng thượng! Xin hãy tha thứ cho Khải Minh, nó chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện!"

Đức Phi lao đến trước mặt Hoàng đế, quỳ gối cầu xin. Khuôn mặt bà đẫm nước mắt, tay run rẩy nắm lấy vạt áo của Hoàng đế, hy vọng có thể cứu con trai mình.

"Xin Hoàng thượng xem xét, Khải Minh tuy phạm sai lầm nhưng nó vẫn là máu mủ của người. Xin hãy cho nó một cơ hội để sửa chữa, thần thiếp xin nguyện chịu mọi hình phạt thay cho con mình."

Mặc dù đau lòng khi thấy Đức Phi quỳ lạy và khóc lóc, nhưng ông vẫn giữ vững sự cương nghị. Ông biết rằng nếu lần này không xử lý nghiêm khắc, thì sẽ không chỉ Dương Khải Minh mà cả hoàng gia sẽ bị mang tiếng xấu.

"Ta đã cho nó rất nhiều cơ hội sửa chữa rồi, nhưng nàng xem nó đã chịu thay đổi hay chưa. Hình phạt cho Khải Minh sẽ là lưu đày đến biên ải, không được phép trở lại kinh thành. Đây là quyết định cuối cùng của ta. Ngươi có thể đứng lên, hoặc tiếp tục quỳ ở đây mà khóc. Dương Khải Minh, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm trước tổ tiên và thần dân."

Dứt lời, Hoàng đế quay người bỏ đi, không một chút do dự hay lưỡng lự. Đức Phi gục xuống đất, hoàn toàn tuyệt vọng, tiếng khóc của bà hòa lẫn với sự im lặng đáng sợ của không gian xung quanh.

Khi nhận thấy tình thế đã hoàn toàn bất lợi, Dương Khải Minh, với vẻ mặt hoảng loạn và tuyệt vọng, liền cố gắng tìm một con đường thoát thân. Hắn quay sang Dương Lâm Phong, người huynh trường đứng lặng lẽ quan sát mọi việc từ đầu đến giờ, và lớn tiếng tố cáo:

"Hoàng thượng, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều do Dương Lâm Phong bày ra! Hắn muốn hãm hại con, đẩy con vào tình thế này để tranh giành quyền lực!"

Cả đại điện chợt im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Lâm Phong, người vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trước những lời cáo buộc của Dương Khải Minh. Một vài quan viên bắt đầu xì xào, bầu không khí căng thẳng càng tăng thêm.

Dương Tử Hiên khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang Dương Lâm Phong. Tuy nhiên, ông không tỏ ra vội vàng tin vào lời tố cáo của Dương Khải Minh. Bằng giọng trầm tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm, ông hỏi:

"Dương Lâm Phong, ngươi có gì để nói về lời cáo buộc này?"

Dương Lâm Phong giữ thái độ bình thản, bước lên phía trước, cúi người chào Hoàng đế một cách kính cẩn trước khi trả lời:

"Phụ hoàng, Khải Minh đã phạm phải sai lầm lớn, và giờ đây hắn chỉ đang cố gắng tìm cách đổ tội lên người khác để tự bảo vệ mình. Nếu phụ hoàng muốn điều tra rõ ràng, thần nhi sẵn sàng đối chất trước triều đình để làm sáng tỏ mọi việc."

Hoàng đế nhìn sâu vào mắt Dương Lâm Phong, cố gắng nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự gian dối. Tuy nhiên, ánh mắt kiên định của Lâm Phong cho thấy hắn hoàn toàn không sợ hãi hay nao núng trước lời cáo buộc của

Dương Khải Minh.

Dương Khải Minh tiếp tục la hét, giọng nói đầy căm phẫn và hoảng loạn:

"Phụ hoàng! Người không thể tin hắn! Hắn luôn ganh ghét con, muốn hãm hại con để chiếm đoạt ngai vàng.



Chính hắn đã xúi giục những kẻ xung quanh để bày mưu tính kế!" Hắn im lặng nhớ về cảnh tưởng lúc nãy rồi gấp gáp nói tiếp " Đúng rồi, đúng rồi, là bình rượu lúc nãy ! Là ngươi đã hạ thuốc vào đó đúng không, sau đó dụ dỗ ta đến uống ! Chính là ngươi đã hãm hại ta ! Dương Lâm Phong, Ta không tha cho ngươi ! "

"Bình rượu lúc nãy là Thái Hậu ban thưởng, chẳng lẽ đệ đang vu khống cho Thái hậu đã hạ thuốc sao ? Hơn nữa, là đệ tự dành lấy bình rượu, mọi người ở đó, có ai thấy là ta dụ dỗ đệ không ? "

Lời nói của Dương Khải Minh dần trở nên vô nghĩa trong mắt những người có mặt. Họ đều biết rằng đây chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng của một kẻ đã rơi vào đường cùng.

Hoàng đế lặng lẽ thở dài, giọng nói mang theo một chút thất vọng lẫn chán chường:

"Dương Khải Minh, ngươi không chỉ phạm sai lầm mà còn dám bịa đặt, vu cáo huynh trưởng của mình. Ngươi nghĩ rằng lời nói hoang đường của ngươi sẽ có thể che đậy tội lỗi của mình sao? Việc này chỉ càng làm tăng thêm tội danh của ngươi mà thôi."

Ông nhìn về phía các quan viên, ánh mắt lạnh lùng:

"Ta không cần thêm lời biện bạch nào nữa. Dương Khải Minh, ngươi sẽ bị lưu đày đến biên ải, không có ngày trở lại. Đây là sự trừng phạt cho sự phản bội và tội lỗi của ngươi."

Khi nghe đến đây, Dương Khải Minh biết rằng mọi hy vọng đã hoàn toàn tan vỡ. Hắn ngã khuyu xuống, đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, không còn sức để chống cự hay lên tiếng.

Những thị vệ lập tức tiến lên, kéo Dương Khải Minh đang cố vùng vẫy nhưng không thể chống cự được. Hắn bị lôi ra ngoài, khuôn mặt dại đi vì sợ hãi.

Hoàng đế đứng lặng một lúc, cố gắng kiểm soát cơn giận. Sau đó, ông quay sang các quan viên đang chứng kiến sự việc, giọng lạnh lùng và cương quyết:

"Ta xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa tiệc. Chuyện này ta sẽ xử lý, các ngươi cứ tiếp tục."

Các quan viên cúi đầu, không dám nói lời nào, trong lòng mỗi người đều hiểu rằng sự việc lần này sẽ có ảnh hưởng lớn đến Dương Khải Minh và thậm chí có thể làm rung chuyển cả hoàng gia.

Dương Lâm Phong, đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cha mình và toàn bộ sự việc diễn ra. Trong lòng chàng, không khỏi cảm thấy vừa thương hại vừa khinh bỉ người em cùng cha khác mẹ. Chàng biết rằng từ giờ,

Dương Khải Minh sẽ khó mà gượng dậy được sau sự việc này.

Sau khi thị vệ dẫn Dương Khải Minh đi, Hoàng đế ra lệnh cho các quan trở về vị trí, cố gắng tiếp tục bữa tiệc.

Nhưng không khí trong điện đã hoàn toàn thay đổi, sự vui vẻ ban đầu đã bị thay thế bằng sự căng thẳng và lo

lang.

Dương Lâm Phong âm thầm theo sát Hoàng đế, nhận thấy sự thất vọng và mệt mỏi trên khuôn mặt ông. Chàng tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình cảnh giống như Dương Khải Minh. Trong lòng chàng đã sẵn sàng chuẩn bị cho bất kỳ điều gì sắp xảy đến, biết rằng thời điểm để khẳng định vị thế của mình đang đến gần.

Trong khi đó, Thẩm Thanh Y và Thẩm Đoan Hi vẫn đang quỳ trong điện, chờ đợi phán quyết cuối cùng từ Thái hậu. Những diễn biến vừa rồi làm phân tán sự chú ý, nhưng không thể xóa nhòa đi cảm giác lo lắng trong lòng

Thẩm Thanh Y. Nàng biết rằng số phận của mình đang nằm trong tay Thái hậu, và chỉ có trời mới biết bà sẽ quyết định ra sao.Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng không khí nặng nề bao trùm lấy toàn bộ đại điện. Thái hậu ngồi trên tọa vị, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hai người đang quỳ dưới đất. Bà im lặng một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra.

Hoàng hậu liếc nhìn Thẩm Thanh Y, ánh mắt đầy cảm thông nhưng không dám lên tiếng vì biết rằng bất cứ lời nói nào vào lúc này cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường. Bà chỉ có thể đứng lặng, quan sát từng động thái của



Thái hậu.

Cuối cùng, Thái hậu cất tiếng, giọng nói trầm lạnh:

"Thẩm Đoan Hi, ngươi đã nói rõ chuyện này là do Thẩm Thanh Y cố ý gây ra, nhưng lại không có nhân chứng nào chứng thực. Ngươi có dám thề rằng lời ngươi nói là sự thật không?"

Thẩm Đoan Hi rùng mình trước câu hỏi này, nhưng rồi cô ta gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ vẻ yếu đuối và uất ức:

"Bẩm Thái hậu, thần nhi dám thề rằng những lời thần nhi nói là sự thật. Nếu có nửa lời gian dối, thần nguyện chịu sự trừng phạt nặng nề nhất."

Thái hậu khẽ nheo mắt, bà nhìn sâu vào ánh mắt của Thẩm Đoan Hi, rồi quay sang Thẩm Thanh Y:

"Thẩm Thanh Y, ngươi có điều gì muốn nói thêm không? Lời khai của ngươi rất yếu, và nếu ngươi không có bằng chứng cụ thể, ngươi sẽ không thể thoát khỏi hình phạt này."

Thẩm Thanh Y ngước nhìn Thái hậu, trái tim nàng đập nhanh, cố gắng tìm ra lời nói nào đó để tự bảo vệ mình, nhưng trong tình thế này, nàng biết mình hoàn toàn bị dồn vào thế yếu.

Thái hậu tiếp tục:

"Ngươi không có nhân chứng, và lời ngươi nói cũng không đủ thuyết phục. Dù cho Dương Khải Minh có xúc phạm ngươi và Đoan Hi, điều đó không thể biện minh cho hành động ngươi bị cáo buộc. Vì vậy, ta sẽ xử lý theo quy định."

Bà ngừng lại, giọng nói lạnh lùng và quyền lực:

"Thẩm Thanh Y, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình. Ngươi sẽ chịu phạt trượng, nhưng nếu sau này có bằng chứng chứng minh ngươi bị oan, ta sẽ xét lại hình phạt. Còn nếu không, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho hành động của mình."

Nghe đến đây, Thẩm Thanh Y cảm thấy toàn thân nàng lạnh buốt, như thể tất cả sức lực đều bị rút cạn. Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu chịu đựng. Giọng nàng run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Thần tạ ơn Thái hậu đã khoan hồng. Thần sẽ chấp nhận phạt trượng."

Thái hậu gật đầu, rồi ra lệnh:

"Người đâu, dẫn Thẩm Thanh Y ra ngoài, lập tức thi hành hình phạt."

Thẩm Thanh Y bị kéo ra khỏi đại điện, trong khi Thẩm Đoan Hi nở một nụ cười thỏa mãn nhưng khẽ che giấu dưới nét mặt giả tạo của mình.

Khi Thanh Y bị đưa ra ngoài, những tiếng xì xào bàn tán trong điện lại vang lên, nhưng Thái hậu chỉ ra hiệu cho tất cả im lặng. Bà quay sang Thẩm Đoan Hi:

"Đoan Hi, ngươi hãy trở về nghỉ ngơi. Việc còn lại cứ để ta và Hoàng hậu lo liệu."

Thẩm Đoan Hi cúi đầu vâng lời, rồi lùi ra khỏi đại điện, khuôn mặt đầy vẻ mãn nguyện. Tuy nhiên, trong lòng cô ta vẫn còn một chút lo lắng, vì nếu sự thật bị phơi bày, cô ta sẽ không thể tránh khỏi sự trừng phạt. Nhưng hiện tại,

Đoan Hi cảm thấy mình đã thắng được một ván bài lớn.

Trong khi đó, Hoàng hậu vẫn đứng yên lặng, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực trước tình cảnh của Thẩm Thanh Y. Nhưng bà hiểu rõ rằng Thái hậu đã đưa ra quyết định và không ai có thể thay đổi được.