“Tên ta là Lập Nguyên, năm nay 16 tuổi. À mà dường như ta đã nói cái này rồi đúng không nhỉ? Thôi kệ. Ta vốn là thập cửu hoàng tử tộc giao long ở biển Tây nhưng lại bị ném đi làm nô lệ cho đám dị năng giả. Những tưởng cuộc đời ta đã chấm hết thì lúc này ta lại được một người dang tay cứu giúp và nhận ta làm đồ đệ.
Sư phụ ta mặc dù là người bình thường nhưng y thuật cực kỳ cao mình, các hương thân phụ lão cùng con cháu của họ trong khu trọ đều là do ngài ấy một tay cứu chữa. Nhưng ta phát hiện ra một điều, ngài ấy rất giỏi bốc phét. Nói một người bình thường có thể quen biết hai vị tu tiên giả xinh đẹp tựa thần tiên, ngươi thấy có buồn cười không?
Đúng vậy! Đây chính là cảm giác của ta lúc đó. Nhưng giờ đây ta tự thấy bản thân không khác nào đang tự vả vào mặt mình cả. Hại vị tu tiên giả xinh đẹp kia bây giờ lại dường như rất thân thuộc với sư phụ. Hơn nữa, trong số đó có một người dường như có tình cảm đặc biệt giành cho ngài ấy.”
“Lập Nguyên công tử, ngài cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Tần Hạc ngồi một bên thấy Lập Nguyên đứng ngồi không yên, sắc mặt cổ quái thì liền lo lắng hỏi thăm. Mặc dù ông không thấy một chút tu vi nào của đối phương nhưng đã là đệ tử của công tử, sau này chắc chắn sẽ là thần long của đại lục. Bây giờ có thể tạo quan hệ tốt với đối phương thì chắc chắn lợi ích về sau thu được sẽ không nhỏ.
“Ta không sao, chỉ là không quen đến chỗ đông người mà thôi.”
Lập Nguyên gượng cười đáp. Lúc này trong lòng hắn đang gào thét vô cùng dữ dội. Thử nghĩ mà xem, bây giờ hắn đang ngồi giữa hai đại lão tu vi khủng bố nhất ở thành phố này. Hắn làm sao có thể cảm thấy thoải mái được kia chứ?
“Ta trông công tử vẫn còn rất trẻ, không biết công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thấy đối phương vẫn còn có chút bối rối, Tần Hạc quyết định lảng sang chuyện khác để dễ dàng kết thân hơn.
“Ta đã qua 16 tuổi rồi.”
“Thì ra công tử vẫn còn trẻ như vậy. Nói đúng ra thì ngài còn nhỏ hơn cháu gái ta 2 tuổi đó.”
Tần Hạc cười lớn. Nhìn đối phương bề ngoài cũng trạc tuổi công tử, Tần Hạc không ngờ lại nhỏ tuổi đến như vậy.
“Cháu gái của ngài?”
Lập Nguyên ngạc nhiên đáp.
“Nha đầu tiểu Nhiễm không nói với ngài hay sao?”
“Tiểu Nhiễm? Ý của ngài Tần Nhiễm tiểu thư là cháu gái của ngài?”
Lập Nguyên tỏ vẻ nghi ngờ nói. Sau khi hắn phát hiện bản thân đã quá thất lễ liền cúi đầu tạ lỗi với Tần Hạc.
“Ha ha, ta biết công tử nghĩ gì. Nhưng đúng thật Tần Nhiễm vốn không phải cháu gái ruột của ta, không giống ta cũng không có gì là lạ cả.”
Tần Hạc mỉm cười đáp. Tần Nhiễm cả đời này chưa từng kết hôn, Tần Nhiễm vốn là do ông nhặt được từ chiến trường trở về. Cũng chính vì chuyện này mà ông thường bị các lão bằng hữu trêu chọc. Nghĩ đến chuyện năm xưa, Tần Hạc bỗng chốc lại thở dài một hơi.
Thấy Tần Hạc thở dài như vậy, Lập Nguyên còn tưởng rằng câu nói của mình đã vô tình khiến đối phương tổn thương. Lúc này hắn liền lập tức an ủi.
“Không ngờ thân thế của Tần tiểu thư lại như vậy. Nhưng có một người ông tốt như ngài, xem như ông trời cũng không bạc đãi nàng ấy.”
Nhưng Lập Nguyên cũng không thể phủ nhận, so với Tần Nhiễm, số phận của hắn càng thảm hơn rất nhiều. Nếu như để hắn chọn, hắn thà như Tần Nhiễm để không phải trải qua những chuỗi ngày kinh khủng kia nữa.
Nhắc đến Tần Nhiễm lại khiến cho Tần Hạc luyến thoắt không thôi. Lập Nguyên trong lòng cũng có ý tứ với Tần Nhiễm nên đã cùng đối phương hăng say thảo luận. Hai người bọn họ giống như tri kỷ đã lâu không gặp, trò chuyện quên hết tất cả xung quanh. Đến cả nguyên chủ của câu chuyện là Tần Nhiễm cũng phải ngượng đỏ mặt khi cả hai cứ liên tục nhắc đến mình.
Một bên thì hai người trò chuyện rất sôi nổi, bên còn lại thì chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu không nói bất cứ điều gì.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ có điều gì muốn nói với công tử hay sao?”
Đến khi không thể chịu nổi cái không khí mập mờ của cả hai, Tần Nhiễm mới quyết định lên tiếng. Bằng ánh mắt cổ vũ của bản thân, cuối cùng Tần Nhiễm cũng có thể thuyết phục được Ngọc Lưu Ly mở lời. Nhưng câu nói của đối phương lại khiến nàng thiếu chút nữa thổ huyết ngay tại chỗ vì tức giận.
“Công tử, hôm nay trời đẹp nhỉ?”
Đây có còn là vị tỷ tỷ mỗi câu nói đều khiến người khác nể phục mà nàng quen biết không? Tại sao lại giống đám trạch nữ chưa trải sự đời thế? Ngay lúc này, câu trả lời của Nguyễn Nam càng khiến trái tim nhỏ bé của Tần Nhiễm cảm thấy tổn thương nặng nề.
“Đúng vậy. Thật đẹp.”
Hai người, mỗi người một câu sau đó lại trở về trạng thái ngại ngùng lúc trước mà không nói lời nào. Công tử e rằng giống ông nội, là một trạch nam cả đời chỉ biết tu luyện. Nhưng vị tỷ tỷ của nàng thì khác, nàng ta phụ trách hơn 80 phần trăm các hoạt động kinh doanh của Ngọc gia. Thậm chí có nhiều ông lớn mỗi khi nghe đến phải đàm phán với nàng đều phải toát mồ hôi lo lắng. Bây giờ thì sao chứ?
“Chuyện này ta không làm được!”
Tần Nhiễm âm thầm thề rằng, sau này dù có thế nào cũng nhất quyết không giúp hai người này tán tỉnh nhau nữa.
Cái không khí khí chịu này cũng nhanh chóng qua đi khi người bên dưới thông báo: “Bí cảnh đã mở ra rồi”.
Chỉ thấy ngay lập tức sau đó, ở phía dưới khán đài bỗng xuất hiện một cánh cổng đá lớn. Cánh cổng đá ngay lập tức được mở ra, nhưng ở đó, người ta chỉ thấy được một vòng không gian đang vặn vẹo.
“Các vị, bí cảnh ở thành phố Tân Kỳ cứ 5 năm xuất thế một lần. Quy tắc của nó hẳn các vị cũng đã rất rõ rồi Mạc mỗ cũng xin phép nói lại. Bên trong bí cảnh chỉ có người dưới 20 tuổi mới có thể tiến vào, nếu cố chấp tiến vào thì chắc chắn sẽ mất mạng. Cũng đừng nghĩ các vị thực lực cao có thể chống chọi được. Cho dù là dị năng giả cấp 8 hay pháp sư cấp vàng cũng có không ít người bỏ mạng vì xem thường quy tắc này rồi.”
Nguyễn Nam nghe xong những lời này cũng không khỏi kinh ngạc trầm trồ. Hắn đã từng xem trong tivi cảnh một ma pháp sư cấp vàng dùng một đòn ma pháp san phẳng cả một ngọn núi. Không ngờ đến người lợi hại như vậy cũng không thể chống lại quy tắc của bí cảnh. Nếu vậy chủ nhân của bí cảnh này còn lợi hại đến mức nào?
Nhưng với kiến thức của mình về thế giới tu tiên lúc trước, Nguyễn Nam biết nguy hiểm càng cao thì phần thưởng càng giá trị. Chính vì vậy mà lúc này, ở trước cổng bí cảnh đã xuất hiện rất nhiều nhóm người.
“Tần Nhiễm, chúng ta đi thôi.”
Từ khi bí cảnh xuất hiện, khuôn mặt Ngọc Lưu Ly đã thay đổi. Nàng không còn giữ dáng vẻ nữ nhân ngại ngùng lúc nãy mà đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Ngọc tiểu thư, các cô cũng đi sao?”
Theo trí nhớ của Nguyễn Nam, tu vi của Tần Hạc không hề cao, Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm tu vi lại thấp hơn Tần Hạc, bọn họ tiến vào bên trong bí cảnh không phải là tìm chỗ chết hay sao?
“Công tử an tâm, mặc dù bên trong bí cảnh tương đối nguy hiểm nhưng Lưu Ly nó cũng đã vào trong đó hai lần rồi. Hơn nữa còn có rất nhiều người của Ngọc gia và liên minh tu tiên tham gia. Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.”
Ngọc Kỳ Lân thấy nét mặt của Nguyễn Nam, biết hắn lo lắng cho an nguy của Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm thì liền lên tiếng giải thích.
“Hai lần?”
Nguyễn Nam kinh ngạc hỏi. Ngọc Lưu Ly năm nay chỉ mới 19 tuổi, nhưng nàng ta lại tiến vào bên trong bí cảnh 2 lần. Vậy chẳng phải nói ngay từ lúc 9 tuổi nàng ta đã bị bắt phải tham gia vào bí cảnh rồi hay sao? Để một đứa trẻ tham gia chuyện nguy hiểm như vậy, Ngọc gia không ai đứng ra ngăn cản hay sao?
Có một điều Nguyễn Nam không biết. Ngay từ nhỏ, Ngọc Lưu Ly đã thể hiện thiên phú và trí tuệ hơn người. Cho dù nàng chỉ mới 9 tuổi nhưng với sự lãnh đạo của nàng, Ngọc gia năm đó lại là thế lực chịu ít thiệt hại nhất. Ngay đến tận bây giờ, rất nhiều thế lực vẫn thường dặn hậu bối của họ khi vào trong bí cảnh nhất định phải cố gắng tránh xung đột với nàng.
“Công tử an tâm, đây là do ta muốn vào mà thôi.”
Ngọc Lưu Ly biết Nguyễn Nam đang hiểu lầm ông nội của mình nên liền lập tức giải thích. Đối phương quan tâm nàng như vậy khiến cho nàng cảm thấy ngọt ngào hơn bao giờ hết.
“Mặc dù ta tin cô nhất định bình an trở về nhưng đây là tâm ý của ta, mong cô nhận lấy.”
Nguyễn Nam nhanh chóng lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an đưa đến cho Ngọc Lưu Ly. Đây chính là đạo cụ mà hắn vừa tốn không ít điểm đổi được từ chỗ của hệ thống.
Ngọc Lưu Ly không ngờ đối phương lại chu đáo đến như vậy. Nàng cẩn thận cất lá bùa vào trong người như không muốn rời xa nó vậy.
Sau đó, ở một vị trí người khác không để ý, Nguyễn Nam âm thầm tiếp cận Lập Nguyện.
“Có chuyện gì vậy sư phụ?”
Thấy đối phương hành động mờ ám như vậy, Lập Nguyên liền lo lắng hỏi. Nhưng khi hắn chú ý, đã thấy Nguyễn Nam lén nhét vào tay hắn một lá bùa khác và không ngừng đánh mắt về phía Tần Nhiễm.
Lập tức hiểu ý của đối phương, Lập Nguyên rối rít cảm ơn rồi nhận lấy lá bùa và nhanh chóng tiến về phía Tần Nhiễm.
Nhìn Tần Nhiễm và Lập Nguyên nói chuyện vui vẻ như vậy, Nguyễn Nam cũng âm thầm gật đầu hài lòng. Hắn cảm thấy, mình xem như cũng là một người sư phụ tốt.