“Tỷ tỷ, đó chính là công tử đúng không?”
Tần Nhiễm đứng một bên kéo tay áo Ngọc Lưu Ly nói nhỏ. Nhưng nàng chợt nhận ra, đối phương từ lúc nào đã dán chặt mắt về nơi đó rồi.
Ngay từ khi đến đây, Ngọc Lưu Ly đã luôn tìm kiếm bóng dáng của Nguyễn Nam. Khi thấy đối phương nhìn mình, nàng đã vô cùng vui mừng. Nàng muốn chạy thật nhanh đến để mời đối phương lên trên khán đài này cùng mình. Nhưng khi nàng vừa định bước đi đã bị một nhóm người ngăn lại.
“Ngọc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi. Quả thực là có duyên mà.”
Một nam nhân anh tuấn, toàn thân mặc đạo bào màu trắng, tay phe phẩy một chiếc quạt giấy, điệu bộ vô cùng nho nhã bước đến mỉm cười với Ngọc Lưu Ly. Theo sau hắn lúc này cũng có ba nam hai nữ khác, tất cả đều toát lên một vẻ phong lưu nho nhã.
“Nhạc công tử quá lời rồi. Ta có chút việc bận, hẹn khi khác sẽ tiếp đón công tử chu đáo.”
Ngọc Lưu Ly mỉm cười đáp. Nếu là bình thường, nàng cũng sẽ không vô lễ như vậy, nhưng mắt thấy Nguyễn Nam sắp rời khỏi nơi này, nàng làm gì còn suy nghĩ đến vấn đề lễ nghi nữa kia chứ?
“Bí cảnh cũng sắp đến giờ mở ra rồi, Ngọc tiểu thư nên gác lại những chuyện nhỏ nhặt kia qua một bên. Chi bằng tiểu thư cùng chúng ta bàn kế sách liên hợp với nhau khi tiến vào bí cảnh mới là điều quan trọng.”
Nhạc Thành Tuấn lại tiến lên ngăn cản Ngọc Lưu Ly. Hắn tự tin với thân phận đệ tử nội môn Thanh Phong Môn của mình, đối phương chắc chắn sẽ không thể từ chối.
“Nhạc huynh nói rất đúng. Như vậy có thể nâng cao khả năng lấy được bảo vật bên trong bí cảnh cho tu tiên giả chúng ta.”
Lúc này, đám người theo sau lưng Nhạc Thành Tuấn cũng bắt đầu lên tiếng.
Những người này đều là đệ tử nội môn của Thanh Phong Môn, địa vị của bọn họ còn cao hơn cả gia chủ của Ngọc gia. Chính vì vậy mà cho dù Ngọc Lưu Ly rất muốn đẩy đối phương ra nhưng cũng đành phải nhịn xuống. Ngọc Lưu Ly có thể nhịn nhưng Tần Nhiễm thì không, nàng ta không hề ái ngại thân phận của đối phương mà nói thẳng.
“Các ngươi nghĩ chúng ta cần phải liên minh với các ngươi hay sao? Tránh ra! Tỷ ấy còn có việc cần phải giải quyết.”
“Tần Nhiễm, ngươi đừng có mà không biết phép tắc. Cho dù là gia gia ngươi Tần Hạc có mặt ở đây cũng không dám nói những lời này với bọn ta đâu.”
Một nữ nhân trong nhóm tức giận lên tiếng. Thanh Phong Môn chủ tu cầm, kỳ, thi, họa. Chính vì vậy mà bọn họ rất ghét những võ si như Tần Nhiễm. Một nữ nhân cả ngày chỉ biết đánh đấm như Tần Nhiễm lại trở nên xinh đẹp đến như vậy, bọn họ lại càng trở nên ganh ghét với nàng.
"Các ngươi thì sao? Có tài cán lắm hay sao? Bốn Ngưng Đan sơ kỳ, hai Ngưng Đan trung kỳ các ngươi tài giỏi lắm hay sao mà vênh mặt vốn bổn tiểu thư? Có gan xuống đài kia mà đánh với ta một trận, đừng ỷ vào danh tiếng của tông môn rồi làm càn.”
Mặc dù bị Tần Nhiễm mặc sức mắng chửi nhưng đám người Thanh Phong Môn cũng không dám phản bác lại. Đúng như nàng nói, bọn họ vẫn còn thua kém Tần Nhiễm ít nhất một tiểu cảnh giới. Mặc dù bọn họ là đệ tử nội môn của đại môn phái nhưng cũng không dám tự tin vượt cấp chiến đấu như các thiên tài khác.
“Hừ! Đám thỏ con.”
Tần Nhiễm nhếch môi khinh thường rồi kéo Ngọc Lưu Ly rời đi, để lại đám đệ tử Thanh Phong Môn mặt mày xám xịt.
“Nhạc sư huynh, ngươi cứ để ả khinh thường chúng ta như vậy sao?”
Khi Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly rời đi, nữ đệ tử của Thanh Phong Môn mới uất ức lên tiếng.
“Ngươi có bản lĩnh thì cản nàng ta lại thử xem?”
Nhạc Thành Tuấn tức giận nói. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác xem thường như vậy, cục tức này không biết xả vào đâu, cuối cùng chỉ đành đem ném lên nữ đệ tử đồng môn này mà thôi.
“Các ngươi không cần cãi nhau nữa, bây giờ không phải là lúc ra tay đâu.”
Nữ nhân còn lại thở dài đáp. Mặc dù là đồng môn nhưng nàng cũng không hề thân thiết với bọn họ một chút nào. Đám người này bình thường thì tỏ ra thanh cao nho nhã nhưng thực chất chỉ đầy một bụng mưu kế. Nhưng cho dù không ưa đối phương đến đâu, vì để hoàn thành nhiệm vụ của tông môn mà nàng đành phải hợp tác với bọn họ.
“Linh Lan sư tỷ nói rất đúng. Một tiểu gia tộc và một liên minh tu tiên nhỏ bé mà thôi. Chỉ cần vào bên trong bí cảnh, đến lúc đó bọn họ không muốn cũng bắt buộc phải nghe lời chúng ta.”
Đám đệ tử Thanh Phong Môn lập tức gật đầu hưởng ứng lời đề nghị này. Đúng là bọn họ không dám tỉ thí với Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly, nhưng vào trong bí cảnh lại là chuyện khác. Bọn họ không tin Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly lại có thể chống lại sáu người. Hơn nữa, với uy thế của Thanh Phong Môn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác. Đến lúc đó, để xem các nàng có còn dám xem thường bọn họ nữa không.
Phía bên này, Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly không hề hay biết mình đã bị đối phương âm thầm tính toán. Các nàng lúc này vẫn đang bận rộn tìm bóng dáng của Nguyễn Nam.
“Tỷ tỷ, tìm đã lâu như vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng công tử. Có lẽ ngài ấy đã về rồi chăng.”
Chỉ là một câu nói vô tình thôi nhưng Tần Nhiễm lại quên mất, vị tỷ tỷ này của mình rất nhạy cảm với chuyện của công tử. Quả nhiên khi nàng vừa dứt lời đã thấy khuôn mặt nàng ta bỗng chốc xị mặt xuống.
“Vừa rồi là muội nói đùa đấy, có lẽ công tử chỉ đi dạo xung quanh mà thôi.”
Đến lúc này Tần Nhiễm mới biết, kẻ si tình có thể thay đổi lớn đến mức như thế nào. Từ một vị tỷ tỷ cao quý, quyết đoán được mọi người nể phục bỗng chốc trở thành một thiếu nữ yếu đuối thế này, cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần nàng cũng không dám tin vào mắt mình.
Sau khi đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Nam đâu, đang lúc cả hai muốn bỏ cuộc thì lại nghe thấy cãi nhau. Mà âm thanh của người trong đó đối với Ngọc Lưu Ly lại vô cùng quen thuộc.
“Cho dù các ngươi có là dị năng giả cũng không thể ngang ngược như vậy.”
Nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh, Ngọc Lưu Ly vô cùng vui mừng khi thấy người đó quả nhiên là Nguyễn Nam. Lúc này, Lập Nguyên đang đỡ một bà cụ, còn Nguyễn Nam thì đang vô cùng tức giận đứng chắn trước mặt bọn họ.
“Tiểu tử, biết điều thì cút cho ta, nếu không cẩn thận ta xé ngươi ra để làm mồi nhắm đấy.”
Người đàn ông mặc vest dài, tóc nhuộm vàng tỏ vẻ miệt thị nói.
“Nguyễn Nam, bà không sao. Cháu không nên xung đột với bọn họ làm gì.”
Bà lão run rẩy tiến lên kéo Nguyễn Nam trở lại. Lúc này, đám đàn em của tên mặc vest dài kia càng được đà hú hét inh ỏi.
“Tiểu tử, mau chóng nghe lời bà già kia cút sang một bên. Nếu không đứng trách ngài Phi Điểu của chúng ta vô tình.”
“Đúng vậy, được phục vụ ngài Phi Điểu là phúc phận của bà ta. Vậy mà bà ta lại đem ra cái loại thức ăn cho chó này ra, có phải là khinh thường đại ca hay không?”
“Lần này chúng ta chỉ phá cái hàng rách nát này để cảnh cáo mà thôi, nếu lần sau còn tái phạm thì chắc chắn các ngươi sẽ trở thành mồi nhắm của bọn ta đấy.”
“Rõ ràng các ngươi ăn không trả tiền, bây giờ lại muốn đặt điều vu khống?”
Nguyễn Nam tức giận nói.
“Ăn không trả tiền? Bổn đại gia từ lúc nào lại hẹp hòi như vậy? Ngươi nghĩ ngươi đặt điều có ai tin hay không?”
Phi Điểu đưa ánh mắt nhìn khắp xung quanh, khi ánh mắt hắn quét trúng ai, người đó chỉ biết lảng đi chỗ khác không dám nhìn.
“Ngươi thấy không? Rõ ràng là các ngươi vu oan cho ta rồi.”
Nhìn đối phương tác oai tác quái như vậy, Nguyễn Nam có chút không nhịn được nữa rồi. Hắn đang muốn tiến lên thì lại bị Lập Nguyên và bà lão kia cản lại.
“Sư phụ, bọn chúng là dị năng giả, ngài mà làm liều là sẽ mất mạng đó.”
“Đúng vậy Nguyễn Nam à. Chuyện ngày hôm nay xem như là ta xui xẻo thôi.”
Nhìn đôi mắt rưng rưng của bà lão, Nguyễn Nam lại càng tức giận hơn. Bà lão này tên là Chu Tiên, đã hơn 80 tuổi rồi nhưng vẫn thường xuyên dậy sớm nấu thức ăn để bán kiếm tiền nuôi ba đứa cháu nhỏ. Cái hàng này mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại chính là công cụ kiếm ăn của bà. Lần này bị phá hỏng rồi, sau này bà biết phải làm gì để nuôi ba đứa cháu nhỏ đây?
“Sao nào? Nếu ngươi tìm được một người chứng minh lời nói của ngươi, ta sẽ cúi đầu xin lỗi.”
Phi Điểu cùng đám đàn em ngửa mặt lên trời cười một cách sảng khoái. Những người ở đây đa số đều là người bình thường, nào có ai dám đắc tội với dị năng giả bọn hắn kia chứ?
Nguyễn Nam rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đúng lúc hắn muốn dùng bùa chú của hệ thống thì một giọng nữ nhân vang lên.
“Ta có thể làm chứng.”
Tất cả đều không dám tin lại có người dám chống lại đám dị năng giả ác bá này. Khi tất cả đều quay về hướng giọng nói thì liền phát hiện ra, đối phương là hai cô gái đẹp tựa tiên nữ giáng trần.
“Là nàng!”
“Là ả ta!”
Trong đầu của Nguyễn Nam đều vang lên cái suy nghĩ này khi nhìn thấy đối phương. Khác với sự hoảng sợ của Phi Điểu thì trong đầu Nguyễn Nam chỉ toàn là nhớ nhung.
“Ta nhớ đã từng nói. Nếu còn thấy ngươi ở Tân Kỳ, ta sẽ lấy nốt cái tay còn lại. Ngươi cho rằng ta đang nói đùa đúng không?”
Ngọc Lưu Ly lạnh lùng nhìn Phi Điểu nói. Cái nhìn của nàng khiến cho Phi Điểu cảm thấy khiếp sợ, hắn bất giác sờ vào cánh tay áo rỗng không của mình.
“Bồi thường tất cả thiệt hại, xin lỗi mọi người rồi cút càng xa càng tốt cho ta!”
Nếu như là bình thường, nàng chắc chắn sẽ không nương tay với đám cặn bã này. Nhưng bây giờ công tử vẫn đang ở đây, nhất định không thể để ngài ấy nghĩ mình là một đứa con gái cả ngày chỉ biết chém giết.
Đứng trước sự uy hiếp của Ngọc Lưu Ly, đám người Phi Điểu liền răm rắp nghe theo. Bọn chúng nhanh chóng xin lỗi rồi vứt ví của mình lại sau đó liền chạy mất tăm hơi.
Khi Ngọc Lưu Ly đang muốn bắt chuyện với Nguyễn Nam thì đã thấy đối phương nắm lấy tay mình, vẻ mặt vô cùng kích động nói.
“Ngọc tiểu thư, vừa rồi cô quả thực quá uy phong rồi. Chỉ một câu nói đã có thể khiến đám người đó cong đuôi lên mà chạy. Không có cô quả thực ta không biết phải xử lý đám người kia thế nào đây.”
Nguyễn Nam trong lúc nhất thời đã quá phấn khích, khi định thần lại thì hắn liền phát hiện cảm giác mềm mại trơn mịn từ cánh tay. Ngước nhìn về phía trước, một khuôn mặt kiều diễm đang ửng đỏ đang bất động nhìn hắn.
“Ha ha, tuổi trẻ thật tốt.”
Bà Chu nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy thâm ý nói. Lúc này, cả hai mới ý thức được liền nhanh chóng thu tay lại.
Trước sự nài nỉ của Ngọc Lưu Ly và ánh mắt như cầu xin của Lập Nguyên, cuối cùng Nguyễn Nam cũng đồng ý cùng họ đến chỗ khán đài ngồi.
“Phó đội trưởng, chẳng lẽ chúng ta thực sự phải rời khỏi thành phố này như lời của ả ta hay sao?”
Sau khi trốn vào một con hẻm nhỏ, đám người Phi Điểu mới dám lên tiếng.
“Tại sao phải đi? Ta không tin ả ta có thể một tay che trời ở cái thành phố này.”
Phi Điểu khinh thường nói. Hắn quen biết rất nhiều kẻ có quyền thế ở thành phố này, chỉ cần bọn họ ra mặt, hắn còn phải sợ Ngọc Lưu Ly nữa hay sao?
“Đúng vậy, các ngươi không cần phải đi. Bởi vì hôm nay chúng ta sẽ khiến các ngươi đi cũng không được.”
Một giọng nói vang lên khiến cho cả bọn chú ý. Quay trở lại nhìn thì thấy ở trước mặt bọn chúng từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm mấy người già, trong đó còn có bà chủ quán lúc nãy mà bọn chúng đã phá.
“Hừ! Bị đám tu tiên giả khinh thường đã thôi đi, bây giờ lại đến đám người bình thường các ngươi cũng vậy? Các ngươi cho rằng dị năng giả chúng ta hiền lắm hay sao?”
Phi Điểu tức giận hét lên, nhưng hắn phát hiện ra, cái âm thanh đó chỉ ở trong đầu hắn nhưng lại không thể phát ra bên ngoài được. Hắn lập tức hoảng sợ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại phát hiện ra bản thân không thể di chuyển dù là một ngón tay. Ngay cả đám đàn em cũng chịu chung số phận như hắn.
“Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta.”
Một ông lão trong nhóm lên tiếng.
“Chúng ta và công tử chỉ muốn an phận trải nghiệm cuộc sống của người bình thường. Các ngươi lại dám khiến ngài ấy tức giận, tội không thể tha thứ được.”
Một ông lão khác tay cầm đống báo lên tiếng.
“Công tử là người lương thiện, không muốn sát sinh. Lão Hồ ông tốt nhất thu lại sát khí của mình đi.”
Bà Chu thở dài nói. Cái sát khí khủng khiếp của ông lão này mặc dù chỉ bao trùm trong con hẻm này nhưng lại có thể khiến đám dị năng giả kia chết ngay tức khắc. Nếu bà ta không ngăn cản, có lẽ thực sự đã xảy ra án mạng rồi.
“Được rồi, xử lý nhanh gọn đi, ta còn muốn về luyện Thái Cực Quyền mà công tử dạy cho nữa.”
Một bà lão khác tỏ ra mất kiên nhẫn nói.
Được nhắc nhở, các hương thân phụ lão liền gật đầu tiến về phía đám người Phi Điểu. Trông bề ngoài, ai ai cũng hiền lành chất phác nhưng trong mắt đám Phi Điểu, bọn họ không khác gì là ác ma cả.