Sau khi tất cả những người tham gia tiến vào bên trong bí cảnh, cánh cổng kia cũng lập tức khép lại. Điều kỳ lạ chính là dường như không một ai có mặt ở đây muốn đi về cả. Tất cả bọn họ đều ngồi một chỗ âm thầm quan sát.
“Chúng ta cứ ngồi như vậy thôi hay sao?”
Sau khi quan sát khá lâu vẫn không có động tĩnh gì, Nguyễn Nam mất kiên nhẫn nói.
“Công tử an tâm, theo như thường lệ thì có lẽ khoảng hai tiếng nữa bí cảnh cũng sẽ đóng lại. Lúc đó những người còn sống sót trong bí cảnh cũng sẽ được truyền tống ra ngoài.”
Ngọc Kỳ Lân mau chóng giải thích.
“Nhanh như vậy sao? Ta còn tưởng phải mất vài ngày cho đến vài tháng kia chứ?”
Nguyễn Nam kinh ngạc hỏi. Theo những gì hắn đọc từ các tiểu thuyết tiên hiệp kiếp trước, bên trong bí cảnh không gian vô cùng rộng, mà người bên trong bí cảnh cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp thí luyện và cơ duyên mới có thể lấy được bảo vật. Chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, dường như còn không đủ để các thế lực đấu đá lẫn nhau nữa.
“Công tử có điều không biết. Một tiếng đồng hồ bên ngoài chính là bằng năm ngày bên trong bí cảnh. Thời gian bí cảnh mở ra cho đến lúc đóng lại cũng chính là mười ngày này.”
Tần Hạc cũng không nhàn rỗi liền chen vào giải thích.
“Hóa ra là vậy. Cũng không khác trong trí nhớ của mình là mấy.”
Nguyễn Nam gật đầu tự lẩm bẩm. Nhưng câu nói của hắn lại khiến cho Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng bí cảnh ở Tân Kỳ chính là một trong các bí cảnh lớn nhất của đại lục. Mặc dù đã được phát hiện cách đây vài trăm năm nhưng người ta vẫn chưa thể biết được bí mật và bảo vật lớn nhất của bí cảnh này là gì. Chính vì quy tắc thời gian bên trong bí cảnh mà tất cả đều tin rằng, thế lực tạo ra bí cảnh như vậy chỉ có thể là các đại năng đến từ thời đại viễn cổ. Công tử lại vô cùng quen thuộc như vậy, há chẳng phải hắn là…
Trong lúc cả hai còn đang kinh ngạc vì lời nói trước đó của Nguyễn Nam thì lúc này, câu nói tiếp theo của hắn càng khiến cả hai cảm thấy khiếp sợ.
“Đúng rồi. Ta nhớ mỗi lần vào bí cảnh như vậy đều có dụng cụ để quan sát tình hình bên trong, các người không có hay sao?”
Tần Hạc và Ngọc Kỳ Lân nghe xong chỉ biết ôm đầu cười khổ. Quy tắc thời gian cho dù là Tiên Nhân cảnh cũng không thể nào thao túng được chứ đừng nói hai người Nguyên Anh hậu kỳ như bọn ông. Mặc dù không muốn làm công tử mất hứng nhưng đối với chuyện này, cả hai đành lực bất tòng tâm.
“Công tử, chuyện này e rằng hai lão già ta không làm được.”
“Không có cũng không sao cả.”
Nguyễn Nam gật đầu mỉm cười đáp. Có thể có chỗ ngồi tốt như thế này đã cảm thấy may mắn lắm rồi, hắn vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.
Thấy công tử vẫn tỏ ra vui vẻ, cả hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Ngọc Kỳ Lân liền nhanh chóng đổi qua chủ đề khác để giúp hắn đỡ nhàm chán.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa chúc mừng công tử thu nhận đồ đệ đầu tiên. Lần tới, nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài một món quà lớn để tạ tội.”
“Ta cũng có món quà muốn tặng cho công tử và đồ đệ.”
Tần Hạc cũng nhanh chóng chen lời vào. Đây là cơ hội tốt để kết thân với công tử, ông ta sao có thể bỏ qua kia chứ?
“Hai người có lòng rồi. Nếu tính ra thì Lập Nguyên xem như là nhị đồ đệ của ta.”
Nguyễn Nam khách sáo nói. Câu nói của hắn khiến cho không chỉ hai người Tần Hạc mà ngay cả Lập Nguyên cũng sửng sốt.
“Sư phụ, người nói phía trên ta còn có một vị sư huynh hay sư tỷ ư?”
Mặc dù bái Nguyễn Nam làm sư phụ cũng được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên Lập Nguyên nghe nói đến vấn đề này.
“Chuyện này ta quên nói với ngươi.”
Ngyễn Nam gãi đầu cười trừ. Hắn bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ lúc đó.
20 năm về trước, trong một lần tình cờ, Nguyễn Nam tìm thấy một người đàn ông bị thương nặng ở trong rừng. Sau khi được hắn cứu chữa, đối phương nhất quyết xin ở lại để trả ơn hắn. Nguyễn Nam thấy đối phương thật thà cũng đành nhận hắn ở lại phụ giúp một số việc trong nhà. Dường như đối phương cũng là người luyện võ nên Nguyễn Nam cũng chỉ điểm đôi chút cho ông ta. Lúc đó, đối phương có ý muốn bái Nguyễn Nam làm sư phụ nhưng hắn lại cương quyết từ chối. Thử nghĩ mà xem, một tiểu tử mới 5, 6 tuổi lại nhận một lão đầu 30, 40 tuổi làm đệ tử. Nói ra thôi cũng khiến người khác cười rụng răng rồi.
Sau này, không biết đối phương nhận được một mẫu giấy liền gấp rút rời đi. Trước khi đi còn quỳ suốt ba ngày bên ngoài để bái lạy và thề rằng, cả đời này chỉ xem hắn là sư phụ của mình.
Mặc dù khi đối phương rời đi, Nguyễn Nam có tặng cho ông ta một thanh đại đao từ hệ thống, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ mở miệng gọi đối phương là đệ tử. Sau này, mặc dù hắn có nghe ngóng một chút nhưng vẫn không hề có bất kỳ tin tức gì của đối phương. E rằng là đã lành ít dữ nhiều rồi.
“Tấm lòng của ông ta quả thực khiến người khác cảm động.”
Cả ba người nghe xong chuyện liền gật đầu cảm khái. Mặt dù thời gian cả hai chỉ như bèo nước gặp nhau nhưng tấm lòng của ông ta rất đáng khâm phục. Chỉ tiếc một điều, ông ta vẫn chưa có được câu trả lời mà mình mong muốn.
“Nhưng sự phụ gọi ta là nhị đồ đệ, há chẳng phải là…”
Lập Nguyên lập tức nhận ra vấn đề trong câu nói của Nguyễn Nam. Hắn là nhị đồ đệ, vậy chắc chắn Nguyễn Nam đã công nhận người kia là đại đồ đệ của mình rồi.
Đúng như Lập Nguyên suy đoán, Nguyễn Nam cũng gật đầu khẳng định. Lúc trước vẫn còn quá trẻ con, hắn chỉ nghĩ đối phương chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Sau này, hắn mới thấy quý tấm lòng đối phương và càng oán trách bản thân mình.
“Đồ Uyên, nếu ngươi còn sống thì hãy nhớ rằng. Tiểu sư phụ và sư đệ vẫn ở đây chờ ngươi trở về.”
Nguyễn Nam thở dài nhìn xa xăm nói.
Sau lời nói đó, trời đất bỗng dưng phát sinh biến hóa. Vùng trời ở thành phố Tân Kỳ bỗng nhiên rực sáng. Lập Nguyên cảm thấy bản thân bỗng chốc có biến hóa nhưng hắn vẫn không rõ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Rất nhiều người bởi vì chuyện này mà tỏ ra hoảng sợ. Rất may cái khoảnh khắc ấy chỉ xuất hiện trong giây lát mà thôi. Nhưng tất cả mọi người đều không biết, ánh sáng ấy không phải vụt tắt mà là bay lên xuyên phá cả bầu trời.
Ở một nơi rất xa nào đó, trong một hang động, một người đàn ông cả người đầy là những vết sẹo đang ngồi nâng niu thanh đại đao trên tay.
“Huynh đệ, ngươi đã theo ta bao nhiêu năm nay. Ta cũng đã sắp tàn hơi nhưng ngươi vẫn không hề tổn hại gì. Có phải là ta quá kém cỏi rồi hay không?”
Người đàn giọng đầy chua xót nói.
“Ngươi lảm nhảm cái gì vậy? Nếu là kẻ khác thì có lẽ ta đã thê thảm hơn rồi.”
Thanh đao bất mãn nói. Với thực lực của đối phương, nếu không phải bị ám toán nhiều lần thì có lẽ cũng không xảy ra nông nổi này.
“Đồ Thần, cút ra đây cho ta! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Bên ngoài bất ngờ lại vang lên tiếng nói của một người đàn ông. Nhưng người đàn ông bên trong động không hề quan tâm đến lời nói của đối phương, ông ta vẫn ngồi tâm sự với thanh đao của bản thân.
“Huynh đệ, có lẽ đây sẽ là lần cuối chúng ta sát cánh cùng nhau rồi. Hy vọng ngươi sẽ tìm được một chủ nhân tốt hơn.”
Đặt thanh đao sang một bên, người đàn ông lại quay về một hướng rồi dập đầu bái lạy ba cái.
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, vẫn chưa báo đáp được ơn của người. Kiếp sau ta chắc chắn sẽ bắt người mở miệng nhận ta làm đồ đệ.”
“Khốn kiếp! Ngươi đứng lên cho ta, còn ta ở đây, ngươi không thể chết được.”
Thanh đao tức giận quát. Kề vai sinh tử hơn 20 năm, nó có thể nhẫn tâm để điều này xảy ra được hay sao? Hôm nay, cho dù có tự bạo nó cũng nhất quyết để đối phương an toàn trở về.
Đúng lúc này, bầu trời bắt đầu phát sinh biến hóa. Xung quanh khu vực đó liền bị một luồng ánh sáng chiếu thẳng từ bên dưới lên.
“Khốn kiếp, đối phương đánh lén!”
Những người bên ngoài tức giận hét lên. Tất cả bọn họ lấy hết bản lĩnh ra để tạo một lá chắn để bảo vệ bản thân. Nhưng qua một khoảng thời gian, bọn họ biết rằng thứ ánh sáng đó chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Trong khi bọn họ vẫn đang đề phòng đối phương chạy mất thì lúc này, người đàn ông trong động lại phát sinh biến hóa lớn. Tất cả vết thương trong người ông ta dần dần phục hồi, da dẻ lúc này căng tràn sức sống. Ông ta thậm chí còn cảm thấy một luồng linh khí cực lớn đang chảy trong người.
“20 năm… 20 năm… người là người cứu mạng ta khi đó, bây giờ cũng vậy. Cuối cùng thì người cũng chấp nhận ta. Sư phụ… đồ nhi giải quyết xong mọi chuyện sẽ đến dập đầu dâng trà cho ngài.”
Người đàn ông nước mắt lăn dài trên má. Chinh chiến khắp nơi hơn 20 năm, người ta đã đạt cho ông rất nhiều cái danh mỹ miều, nhưng ông không hề quan tâm. Cái danh phận duy nhất ông muốn chỉ đơn giản là đệ tử của người đó mà thôi.
“Đồ Thần, ta cho ngươi một cơ hội cuối. Ngoan ngoãn ra đây chịu trói, chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây.”
Những người bên ngoài động lúc này bắt đầu mất hết kiên nhẫn. Bọn họ đang muốn phá nát nơi này để lôi đầu đối phương ra ngoài thì lúc này, đối phương lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Các ngươi mau chóng đến đây, ta sẽ lấy máu của các ngươi thay rượu để chúc mừng ngày vui này.”
Người đàn ông cầm thanh đại kiếm đứng trước mặt hơn trăm người ngạo nghễ nói.