Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 18: Mối họa ngầm




“Đại ca, chúng ta tại sao cứ phải lén lén lút lút như vậy làm gì?”

Trong một con hẻm nhỏ, một người đàn ông tóc tím, khuôn mặt cực kỳ giống khỉ thở dài hỏi người bên cạnh.

“Ngươi vừa gọi ta là gì?.”

Người đàn ông có vết sẹo chữ x trên mặt lập tức trừng mắt nói. Cái ánh mắt như sắp đánh người này của hắn khiến cho gã tóc tím lập tức cảm thấy run sợ.

“Xin lỗi giáo sư Ngộ. Là ta vẫn chưa quen với cách xưng hô này.”

“Chúng ta bây giờ đã là người có địa vị rồi, cái cách xưng hô đầu đường xó chợ kia phải vứt đi.”

Biểu hiện của gã tóc tím khiến gã mặt sẹo cảm thấy hài lòng, bàn tay nắm lại cũng dần buông lỏng ra. Lúc này, gã liền nói tiếp.

“Lần này chúng ta đến để điều tra về cái tivi kỳ lạ kia. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.”

Gã mặt sẹo này tên là Ngộ Hàn, vốn là một tên đầu đường xó chợ khét tiếng trong vùng. Hắn có ham mê với các loại máy móc nên luôn cố gắng nghiên cứu. Trong một lần tình cờ, hắn được tiến sĩ Nhạc nhìn trúng mấy món đồ do hắn làm ra, vì vậy mà được đề bạc làm giáo sư ở sở nghiên cứu. Tên tóc tím kia tên là Lâm Sung, là đàn em thân thiết hay giúp đỡ hắn ăn trộm thiết bị điện tử để phục vụ nghiên cứu. Lần này hắn đổi đời cũng không quên dẫn tên này theo làm trợ thủ.

Mấy hôm trước, sau khi tiến sĩ Nhạc trở về, không biết có chuyện gì mà ông ta vô cùng tức giận. Ngộ Hàn hỏi ra thì mới biết, hóa ra là do ông ta xảy ra xung đột cãi vã với đám người học viện ma pháp.

Nguyên nhân chính là do phó viện trưởng và rất nhiều tinh anh của học viện ma pháp đã phải bỏ mạng khi đánh nhau với hai tu tiên giả. Bởi vì bên phía tu tiên giả có sự trợ giúp của một cái tivi nên đám học viện ma pháp liền đến tìm tiến sĩ Nhạc để đòi lại công đạo. Vì giao ước giữa hai bên nên tiến sĩ Nhạc cũng đành phải nhượng bộ và hứa đưa cho học viện ma pháp một câu trả lời thuyết phục. Ngộ Hàn vốn thông thuộc thành phố này nên liền được tiến sĩ Nhạc giao cho nhiệm vụ này. Khi ấy, hắn đã suýt nữa nhảy lên để ăn mừng. Bởi hắn biết, cơ hội lập công của hắn đã tới rồi.

“Giáo sư Ngộ, ngài nói xem cái tivi này có quan hệ gì với sở nghiên cứu của chúng ta không?”

Lâm Sung cầm tấm hình một chiếc tivi cũ kỹ lên săm soi rồi nói.

“Thứ đồ kém chất lượng này làm sao có thể là do sở nghiên cứu chúng ta làm ra được. Ta thấy có khi đám học viện ma pháp đó quá kém cỏi, đánh thua người khác nên muốn tìm một lý do bao biện mà thôi.”

Ngộ Hàn khinh thường đáp. Một cái tivi cũ kỹ như vậy, cho dù là vứt ở bãi rác cũng không ai thèm nhặt, còn dám nói là trợ thủ của tu tiên giả? Quả nhiên ngoài khoa học giả ra, đám người trên đại lục này toàn là rác rưởi.

“Giáo sư Ngộ, bọn họ ra ngoài rồi.”

Trong khi Ngộ Hàn đang âm thầm khinh bỉ học viện ma pháp thì Lâm Sung liền kéo tay áo hắn nói. Lúc này, Ngộ Hàn vỗ nhẹ vào cái kính đang đeo, bên trên mặt kính xuất hiện hình ảnh một cô gái, chiếc kính quét hình ảnh đó một hồi rồi liền đưa ra thông tin.

“Tên: Tần Nhiễm

Độ tuổi: 19

Tu tiên giả

Tu vi: Ngưng Đan hậu kỳ.”

“Đúng là nàng ta rồi, mau đuổi theo.”

Ngộ Hàn vỗ nhẹ vào cái kính một lần nữa, hình ảnh và thông tin trên đó lập tức biến mất. Hắn lại ấn vào một nút trên chiếc đồng hồ trên tay. “Xì” một tiếng, chiếc đồng hồ nhả ra một màn hơi nước bao bọc lấy toàn bộ cơ thể khiến hắn trở nên vô hình. Bên phía kia, Lâm Sung cũng giống như hắn. Lúc này, cả hai liền mau chóng bám theo Tần Nhiễm.

“Muội muội, ta thực sự không thể ăn nổi nữa rồi.”

Ngồi ở trong một quán ăn, Ngọc Lưu Ly lập tức xua tay khi Tần Nhiễm lại đẩy tới cho nàng một cái đùi gà lớn.

“Không được, tỷ đã nhịn đói mấy hôm nay rồi, phải cố gắng ăn thêm một chút mới được.”

Mặc kệ Ngọc Lưu Ly đang xụ mặt xuống, Tần Nhiễm vẫn tiếp tục gắp thêm đồ ăn vào chén của nàng.

Nhìn cái chén đầy ắp thức ăn của mình, Ngọc Lưu Ly chỉ biết cười khổ mà thôi. Vốn nàng muốn cùng Tần Nhiễm ra ngoài để khuây khỏa một chút, không ngờ lại bị nàng ta lôi đi hết chỗ này đến chỗ khác. Từ sáng đến giờ, Ngọc Lưu Ly hết phải thử đồ lại đến trở thành đối tượng trang điểm của Tần Nhiễm.

Ngọc Lưu Ly mặc dù cực kỳ xinh đẹp nhưng nàng ta trước giờ đều mặc đạo bào, trang điểm cũng chỉ đánh một lớp son là xong. Nhưng giờ đây nàng trông vô cùng khác biệt với một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần lửng màu nâu nhạt ngang gối, đi kèm với đó là một chiếc giày thể thao. Mái tóc dài thường ngày của nàng cũng được đổi thành kiểu đuôi ngựa. Mặc dù mất đi vẻ thanh nhã trước kia nhưng thay vào đó là vẻ năng động cực kỳ quyến rũ.

“Tỷ có cần phải e dè như vậy không?”

Từ lúc rời cửa hàng quần áo đến bây giờ, Ngọc Lưu Ly cứ tỏ ra khép nép rụt rè, thỉnh thoảng lại lén xem có ai đó nhìn mình không. Đến bây giờ nàng cũng không biết nàng ta lấy đâu ra can đảm để tỏ tình với công tử nữa.

“Muội còn nói nữa, còn không phải muội bắt ta mặc hay sao? Từ sáng đến giờ có rất nhiều người nhìn khiến ta chỉ muốn tìm một nơi nào đó trốn đi mà thôi.”

Ngọc Lưu Ly bất mãn đáp.

“Đấy là do tỷ quá xinh đẹp nên người ta mới nhìn đó chứ. Nếu như tỷ mà nghe lời ta mặc bộ quần áo kia, tin chắc công tử sẽ hồi tâm chuyển ý ngay tức khắc.”

Tần Nhiễm bĩu môi đáp. Vốn nàng chọn có chọn cho Ngọc Lưu Ly một chiếc quần jean ngắn, nhưng nàng ta sau khi thử xong thì ngay lập tức liền trả lại. Điều này khiến cho Tần Nhiễm tiếc nuối ra mặt. Phải biết rằng dáng người Ngọc Lưu Ly rất chuẩn, da lại trắng không tì vết. Đừng nói là công tử, cho dù là nàng khi thấy đôi chân thon dài kia cũng khó mà kìm lòng được.

“Muội còn nói tiếp ta sẽ không quan tâm đến muội nữa.”

Ngọc Lưu Ly giận dỗi đáp. Mặc loại quần áo như vậy, có đánh chết nàng cũng không dám mặc lần nào nữa.

“Nói đến quan tâm, hai người kia vẫn đi theo chúng ta hay sao?”

Tần Nhiễm lúc này lại bất ngờ dùng thần thức nói chuyện với Ngọc Lưu Ly. Sau khi nhận được cái gật đầu của Ngọc Lưu Ly, Tần Nhiễm mặc dù cố gắng dùng thần thức kiểm tra nhưng vẫn như cũ không tìm thấy bất cứ tung tích gì của đối phương.

Từ lúc ra khỏi nhà, Ngọc Lưu Ly đã nhận thấy có người lén lút đi theo nàng và Tần Nhiễm. Vốn tưởng chỉ là trùng hợp, không ngờ đối phương lại theo các nàng cả một ngày trời như vậy.

“Tỷ nói xem đám khoa học giả này tại sao lại nhắm vào chúng ta?”

Tần Nhiễm tò mò nói. Mặc dù cũng có nhiều trường hợp khoa học giả bắt cóc tu tiên giả để nghiên cứu, nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không ra tay với người của gia tộc tu tiên. Bọn chúng đã chờ các nàng ở cửa Ngọc gia như vậy chắc chắn phải biết thân phận của cả hai.

“Bắt bọn họ nói ra là được mà.”

Ngọc Lưu Ly nhún vai đáp. Mặc dù nàng không thích đánh nhau, nhưng đối phương đã có ý đồ với mình thì lại là chuyện khác.

Khi cả hai rời quán ăn cũng là lúc trời đã sập tối. Lúc này, các nàng đi qua vài con phố rồi rẽ vào một con đường nhỏ không có bóng người qua lại.

“Quả nhiên vẫn rất cẩn thận.”

Mặc dù con đường không quá dài nhưng Ngọc Lưu Ly đã cố lộ ra cho đối phương một cơ hội nhưng bọn chúng vẫn đứng một bên quan sát mà không hề ra tay. Bất đắc dĩ, Ngọc Lưu Ly đành phải ngửa bài với bọn chúng.

“Các ngươi thực sự nghĩ trốn như vậy thì ta không có cách lôi các ngươi ra sao?”

Giọng Ngọc Lưu Ly vang vọng khắp xung quanh nhưng sau đó vẫn không có bất cứ âm thanh nào hồi đáp lại. Đang lúc Ngọc Lưu Ly muốn ra tay thì liền có hai người từ từ xuất hiện.

“Chào hai vị tiểu thư, thật vinh hạnh cho chúng ta.”

Ngộ Hàn tỏ ra lịch thiệp nói. Nhưng cái bộ dáng và giọng điệu của hắn lại khiến cho hành động này chỉ thấy buồn cười hơn mà thôi.

“Dường như giữa chúng ta cũng không thân thiết đến như vậy nhỉ.”

Ngọc Lưu Ly đứng chắn trước mặt Tần Nhiễm nói.

“Hai vị tiểu thư không biết ta, nhưng ta lại biết rất rõ về hai người. Tiểu thư Tần Nhiễm của liên minh tu tiên và Ngọc Lưu Ly của Ngọc gia đúng chứ?”

Ngộ Hàn vẫn từ tốn đáp. Hắn đã dùng sóng ngăn chặn nơi đây với bên ngoài rồi. Cho dù đối phương có cố kéo dài thời gian để chờ cứu viện cũng bằng thừa mà thôi.

“Nếu đã biết thân phận chúng ta, các ngươi còn dám làm càn? Chẳng lẽ các ngươi không sợ các đại gia tộc tu tiên ra mặt hay sao?”

“Ha ha, đe dọa vô ích. Bọn họ dám quản sở nghiên cứu chúng ta làm việc hay sao?”

Ngộ Hàn trào phúng đáp. Có tiến sĩ Nhạc chống lưng, hắn không tin đám đại gia tộc tu tiên có thể vì hai cô gái của tiểu gia tộc mà làm khó hắn.

“Tiến sĩ Ngộ, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa. Mau chóng bắt bọn chúng lại rồi đem về. Tiện thể chúng ta có thể thoải mái một chút.”

Lâm Sung cười lớn nói. Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly đều là đại mỹ nhân, từ khi thấy hai nàng hắn đã nảy ra cái suy nghĩ này rồi.

“Vừa hay ta cũng tò mò tại sao các nàng lại phát hiện ra mặc dù chúng ta đã dùng đến thiết bị ngụy trang. Sau khi về nhất định phải nghiên cứu kỹ thân thể của các nàng mới được.”

Ngộ Hàn cũng dùng ánh mắt thèm muốn nhìn Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly. Hắn cũng đã lâu không động đến nữ nhân, sau khi nghe lời của Lâm Sung, cộng thêm vẻ đẹp của hai nàng, hắn cũng liền nảy ra suy nghĩ đê tiện này.

Điệu cười dâm ô của hai kẻ này khiến cho Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly cực kỳ chướng mắt. Vốn các nàng chỉ muốn thăm dò ý đồ, tiện thể trừng trị bọn chúng một chút. Nhưng lúc này đây, cả hai đều muốn thay trời hành đạo, diệt đi mối họa ngầm cho các cô gái khác.