“Nhật ký hệ thống siêu cấp toàn năng. Ngày xx tháng xx năm xxxx.
Hôm nay, bổn hệ thống cảm thấy tâm trạng cực kỳ tồi tệ. À không, phải là mấy hôm nay mới đúng. Nguyên do bởi vì tên ký chủ ngu ngốc kia không chịu làm việc mà bổn hệ thống giao cho mà chỉ biết ngồi ngây ngốc một chỗ.
Biểu hiện khác thường của ký chủ mấy hôm nay bao gồm: thường xuyên tủm tỉm cười và lẩm bẩm một mình, hay hát vu vơ, nhất là mấy bài tình cảm sến súa. Đúng rồi, dạo gần đây hắn còn rất chăm chải chuốt mặc dù xung quanh hắn lúc này chẳng có lấy một bóng dáng con người nào.
Tên ký chủ ngu ngốc này chỉ vì câu nói của nữ nhân mà trở thành như thế này. Không được, bổn hệ thống nếu cứ nhìn hắn vui vẻ yêu đời thế này mãi chắc chắn sẽ phát điên mất. Nhất định phải kiềm chế hắn lại mới được.”
“Nàng như vầng trăng soi sáng cõi lòng ta.”
“Đấy, ký chủ của ta lại lên cơn rồi. Nhật ký phải đóng lại thôi, lúc này bổn hệ thống phải có chuyện quan trọng phải làm rồi.”
“Ký chủ dường như rất yêu đời nhỉ?”
Trong khi Nguyễn Nam đang ngâm nga hát, hệ thống lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Nào có, nào có.”
Nguyễn Nam xua tay đáp. Nhưng từ điệu cười của hắn, hệ thống có thể khẳng định, tên này tuyệt đối là lại đang mơ tưởng gì đó rồi.
“Đúng rồi hệ thống, ngươi có bộ quần áo hay bảo bối gì có thể giúp ta trở nên uy phong hơn không? Điểm với ta tuyệt đối không thành vấn đề.”
Câu nói của Nguyễn Nam khiến cho hệ thống tưởng như bản thân đã nghe nhầm. Đây còn là tên ký chủ keo kiệt mà đến nửa điểm cũng phải kỳ kèo hay sao?
“Hôm đó tại sao ngươi lại không đồng ý với nàng ta?”
Câu hỏi của hệ thống khiến cho Nguyễn Nam bỗng nhiên giật thót. Đúng như lời hệ thống nói, cái hôm mà Ngọc Lưu Ly ngỏ ý muốn làm đạo lữ của hắn. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bảo bản thân muốn suy nghĩ vài hôm. Đây không phải là do hắn làm cao mà chính là vì bản thân hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương. Đúng vậy, hắn chính là một cẩu độc thân chưa từng có bạn gái suốt hai kiếp người. Nhưng chuyện này, hắn cho dù có chết cũng nhất quyết không nói ra trước mặt cái hệ thống này. Nếu không nhất định sẽ trở thành trò cười cho nó mất.
Thấy Nguyễn Nam im lặng, hệ thống biết mình đã nắm được điểm yếu của hắn rồi. Lúc này, nó lại tiếp tục công kích Nguyễn Nam.
“Có khi nào nàng ta đã từ bỏ rồi hay không? Dù sao cũng đã qua một tuần rồi…”
Hệ thống vừa nói vừa liếc nhìn Nguyễn Nam. Quả nhiên nụ cười trên môi hắn đã biến mất và thay vào đó là vẻ mặt đờ đẫn vô hồn.
Đúng như hệ thống nói, nếu như Ngọc Lưu Ly muốn hắn làm đạo lữ đã sớm đến tìm hắn để hỏi câu trả lời rồi chứ không phải im lặng đến bây giờ.
“Được rồi ký chủ, ta thấy có khi nào là nàng ta quên hay không?”
Mặc dù ngoài miệng không ngừng an ủi, nhưng mỗi một câu nói của hệ thống đều như cứa từng nhát dao vào trái tim yếu đuối của Nguyễn Nam.
“Nàng ta quên ư? Chuyện quan trọng như vậy mà nàng ta lại quên ư? Rõ ràng đây chính là sau khi trở về nàng liền hối hận và không muốn tìm hắn nữa rồi.”
Nguyễn Nam đã hoàn toàn suy sụp sau khi nghĩ đến lời của hệ thống. Lúc này, hắn giống như một chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi, chỉ có thể ngồi ủ rũ ở một góc nhà mà thôi.
“Mối tình đầu của bản thân chưa chớm nở đã phải tàn như thế nào rồi sao?”
Trái tim bé nhỏ của Nguyễn Nam lúc này đang điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng.
“Được rồi, ký chủ ngươi còn có bổn hệ thống mà. Nghe lời ta, mau chóng đi làm nhiệm vụ kiếm thêm điểm. Đến lúc có thể tu tiên, thực lực đứng trên đỉnh cao đại lục rồi thì muốn nữ nhân thế nào cần phải suy nghĩ hay sao?”
Hệ thống vỗ vai hắn an ủi.
Lời nói của hệ thống giống như một liều thuốc thúc đẩy hắn. Đúng vậy! Chỉ cần bản thân trở nên lợi hại hơn, đến lúc đó Ngọc Lưu Ly ắt hẳn sẽ phải nhìn mình bằng con mắt khác.
“Cảm ơn hệ thống, nếu không có ngươi ta không biết còn phải đau buồn đến bao giờ nữa.”
Nguyễn Nam lập tức ôm chầm lấy hệ thống nói. Nhưng hắn đâu hề hay biết rằng, kẻ mà hắn đang vô cùng biết ơn đó lúc này đang nở một nụ cười nham hiểm.
“Cho ngươi chải chuốt, cho ngươi hát hò yêu đời. Cuối cùng không phải cũng răm rắp nghe theo lời của bổn hệ thống hay sao?”
Chỉ một giây sau đó, nụ cười của hệ thống liền biến mất và thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Vốn nhiệm vụ lần trước ngươi không hề xứng đáng nhận được phần thưởng này nhưng vì lòng quyết tâm của ngươi, ta tặng ngươi một món bảo bối.”
Trước mặt Nguyễn Nam liền xuất hiện một tấm bùa chú màu vàng. Lúc này hệ thống lại bắt đầu giải thích.
“Khi ký chủ sử dụng tấm bùa này để giao chiến với người khác, thực lực của đối phương sở rơi xuống bằng một phần ngàn thực lực của ký chủ.”
“Nói như vậy cho dù người lợi hại nhất đại lục cũng phải cúi đầu trước ta hay sao?”
Nguyễn Nam cầm lá bùa kinh ngạc nói.
“Mặc dù là vậy nhưng lá bùa này chỉ là hàng dùng một lần. Mong ký chủ cân nhắc kỹ trước khi sử dụng.”
“Cho dù là vậy thì lá bùa này quả thực là đại bảo bối rồi.”
Tuy lá bùa này chỉ được dùng một lần, nhưng nếu ngươi lấy nó ra đạp người đứng đầu đại lục dưới chân để thị uy, lúc đó làm gì có ai nguyện ý tìm ngươi gây chuyện nữa?
“Được rồi, ký chủ mau cất thứ đó đi. Những bảo bối như lá bùa này, hệ thống ta có rất nhiều. Nếu ký chủ chăm chỉ làm nhiệm vụ kiếm điểm, không chỉ một mà còn có thể đổi rất nhiều thứ lợi hại hơn lá bùa này.”
Thấy bộ dạng không có tiền đồ của Nguyễn Nam, hệ thống liền lên tiếng nhắc nhở.
“Thật sự như vậy sao? Vậy ta phải nhanh chóng tìm thêm tu tiên giả đến mua đất mới được.”
Hai mắt Nguyễn Nam bỗng dưng sáng rực. Nếu có đống bảo bối của hệ thống, cho dù không thể tu tiên, hắn cũng có thể làm bá chủ một phương một cách dễ dàng rồi.
“Không ngờ hệ thống khốn kiếp này lại dấu nhiều đồ tốt như vậy. Nhất định phải dụ dỗ nó nôn ra bằng hết mới được.”
Trong lòng Nguyễn Nam âm thầm tính toán.
“Đúng vậy, làm nhiệm vụ kiếm điểm mới là chân lý a. Ta vừa phát hiện ở phía tây có tu tiên giả đi vào trong rừng, mau đến đó thôi.”
Hệ thống cũng hào hứng nói. Nhưng trong lòng nó lúc này lại đang âm thầm cười.
“Đúng là ký chủ ngu ngốc. Cho dù ngươi có keo kiệt đến thế nào, bổn hệ thống nhất định có cách khiến ngươi nôn ra toàn bộ điểm.”
Cả hai đều không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Nhưng bên ngoài, bọn họ kề vai bá cổ vui vẻ rời khỏi nhà, miệng không ngừng hát vang.
“Hảo bằng hữu, chúng ta là hảo bằng hữu.”
Trở lại Ngọc gia.
Ngọc Lưu Ly lúc này không cần phải gả cho tam thiếu gia Minh gia nữa. Ngọc Lưu Linh cũng vì chuyện kia mà bị Ngọc Kỳ Lân cấm túc ba tháng. Cuộc sống Ngọc Lưu Ly lúc này lại trở về thành một đại tiểu thư được mọi người kính trọng. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn không thể vui nổi. Bởi vì hơn một tuần rồi, nàng vẫn chưa nhận được câu trả lời của công tử.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng thở dài mãi như vậy có được không? Ta thấy tỷ sắp trở thành một bà cụ đến nơi rồi đấy.”
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Tần Nhiễm thấy Ngọc Lưu Ly thở dài. Nàng thực sự không ngờ, tỷ tỷ khiến bao nhiêu thiếu gia công tử trên đại lục phải đau khổ vì tình lại có một ngày lại trở nên đau khổ vì một người con trai.
“Muội muội, muội nói xem có khi nào công tử ghét bỏ ta đến mức không muốn trả lời ta hay không?”
Ngọc Lưu Ly nghẹn ngào nói. Một nữ nhân vừa gặp mặt đã nói ra lời đề nghị như vậy, e rằng công tử thấy chán ghét cũng không phải là điều khó hiểu.
“Chắc là không đâu, tỷ tỷ của ta xinh đẹp tài giỏi như vậy, công tử sao có thể ghét bỏ kia chứ? Nhỡ đâu ngài ấy quên thì sao?”
Tần Nhiễm cẩn thận an ủi Ngọc Lưu Ly. Nhưng nàng không ngờ câu nói này lại khiến Ngọc Lưu Ly càng buồn hơn.
“Công tử quên sao? Vậy chẳng phải là ngài ấy không thèm để ý đến chuyện này hay sao?”
Ngọc Lưu Ly lúc này hai mắt ngấn lệ, bộ dáng cực kỳ đáng thương nói.
Mấy ngày trước, sau khi tiễn công tử trở về, tỷ tỷ tốt của nàng nói là đã ngỏ lời với công tử. Lúc đó, giọng nàng ta vui biết bao nhiêu. Không ngờ chỉ sau vài ngày đã trở thành bộ dạng này rồi. Cho dù mấy ngày qua nàng có an ủi thế nào cũng không thành. Cuối cùng, Tần Nhiễm liền hạ quyết tâm nói.
“Hay để ta đi tìm công tử hỏi cho ra nhẽ.”
Nhưng cái ý tưởng này liền bị Ngọc Lưu Ly bác bỏ với lý do.
“Nếu như làm vậy chỉ càng khiến công tử khó xử hơn mà thôi.”
Nếu an ủi đã không được thì chỉ còn một cách để khiến Ngọc Lưu Ly tốt hơn mà thôi. Lúc này Tần Nhiễm bày ra một bộ dáng nghiêm khắc nói.
“Tỷ nếu cứ như vậy sẽ nhanh chóng già đi, nhan sắc tàn phai. Đến lúc đó, cho dù công tử có muốn cũng chắc chắn sẽ đổi ý mà thôi.”
Quả nhiên, câu nói này đã có tác dụng. Lúc này liền thấy Ngọc Lưu Ly ngừng khóc, mặt ngẩng lên nhìn Tần Nhiễm hỏi.
“Muội nói có thật không?”
Biết đối phương đã lung lay, Tần Nhiễm lại tiếp tục đe dọa.
“Tất nhiên là thật rồi. Công tử ưu tú như vậy, đạo lữ của ngài ấy chắc chắn phải là tuyệt sắc giai nhân, thực lực cũng không thua kém ngài ấy rồi. Tỷ nếu cứ ngồi một chỗ buồn rầu như vậy, e rằng một ngày sẽ bị cô gái khác cướp công tử đi mất mà thôi.”
“Muội nói rất đúng. Ta không thể cứ như thế này mãi được. Công tử chắc chắn sẽ không thích một cô gái như vậy.”
Ngọc Lưu Ly nhanh chóng lau nước mắt. Lúc này, trong lòng nàng tràn đầy quyết tâm.
“Không những phải chăm sóc bản thân mà còn phải tu luyện thật tốt. Chỉ có như vậy, ta mới có tư cách trở thành đạo lữ của công tử. Chỉ cần có thời gian, ta tin công tử nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Quyết tâm như vậy là tốt. Đi! Ta đưa tỷ đi ăn mấy món ngon, nhịn đói mấy ngày khiến tỷ gầy đi bao nhiêu rồi đó.”
“Tần Nhiễm, cảm ơn muội.”
Ngọc Lưu Ly ôm lấy Tần Nhiễm nói. Mặc dù nàng cũng có muội muội và đệ đệ, nhưng bọn họ vì bị tiêm nhiễm bởi nhị thúc nên chỉ biết ganh ghét tranh giành quyền lực. Nếu so với bọn họ, Tần Nhiễm lại giống với người thân của mình hơn rất nhiều.
“Chúng ta là tỷ muội tốt, cần phải khách sáo như vậy sao?”
Bộ dạng của Ngọc Lưu Ly lúc này liền khiến Tần Nhiễm bật cười. Hóa ra cũng có lúc nàng lại là người an ủi vị tỷ tỷ của mình.
Sau chuyện này, cả Nguyễn Nam lẫn Ngọc Lưu Ly đều quyết tâm phá vỡ bức màn ngăn cách giữa cả hai. Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, bức màn đó lại do chính bản thân họ tạo ra. Một người vì không thể rời núi để đến tìm đối phương. Một người lại vì không muốn thấy đối phương khó xử nên vẫn chờ đợi. Hơn hết, bọn họ lại quên rằng, mình có thể liên lạc với đối phương bằng điện thoại di động.